Chuong 28 + 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Tề vương Điện hạ, Điện hạ thân phận tôn quý, trong lòng Nhã Thù tất nhiên tồn tại kính sợ!" Nhã Phù cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, từ từ lộ ra một nụ cười nhạt, đem người trước mắt coi như là một người bình thường để đối đãi, nhưng mà lại không giống với những người khác.

Ánh mắt của hắn cho nàng một loại cảm giác nhìn rõ tất cả, hơn nữa không thể không nói cảm giác của hắn rất chính xác, nàng là có chút muốn né tránh hắn.

Hiện tại nàng đột nhiên cảm thấy có chút may mắn Vũ Trạch cùng bằng hữu sát thủ của cậu đã rời đi, nếu để cho Nam Cung Thần nhìn thấy tướng mạo con trai của mình, nàng không biết phải có phản ứng gì, lại cho ra lời giải thích gì được.

Đôi mắt khẽ nheo, ánh mắt mang theo thâm thúy làm cho người ta nhìn không thấu, lạnh nhạt nói: "Vậy sao, Thư tiểu thư tâm tồn* kính sợ, nhưng tại sao mới vừa rồi nhìn thấy Bổn vương lại kinh ngạc như vậy!"

*: tồn tại kính sợ ở trong lòng - ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m

Nam Cung Thần đối với Thư Nhã Phù chỉ ôm một thái độ bình thản, muốn kết hôn với nàng cũng chỉ vì cố ý chống cự hoàng thượng, đồng thời cũng là cố ý cưới một nữ nhân thanh danh không tốt, từ đó rớt xuống phòng bị của hoàng thượng đối với hắn cho tới nay, nhưng mà đồng thời cũng bởi vì tồn tại một Hầu Gia, sau khi Thư Nhã Phù thật sự tiến vào vương phủ, có nhiều khả năng hoàng thượng và những người khác sẽ có phản ứng ngược lại một chút.

Mà cái hắn muốn chính là khả năng như vậy!

Nhưng khi nhìn thấy Thư Nhã Phù, khác rất nhiều so với nữ nhân ngu dại trong truyền thuyết, hôm nay Thư Nhã Phù quần áo dài đơn giản một màu trắng, hào phóng thanh tú mang theo quyến rũ, trên mái tóc cũng chỉ là đơn giản dùng một cây ngọc trâm cài mà thôi, mềm mại đáng yêu mang theo lười biếng, linh động trong đó mang theo tùy tính, sợi tóc mềm mại rủ xuống gò má làm cánh môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, thậm chí có loại quyến rũ không nói ra được.

Thư Nhã Phù như vậy khác rất nhiều so với trong miệng người khác nói ra !

Trong nháy mắt khi lần đầu bước vào cửa, hắn cũng đã chú ý tới sự tồn tại của nàng, cũng đem thời điểm nàng nhìn thấy hắn khiếp sợ nhìn ở đáy mắt, cái loại biểu cảm kia không phải làm bộ, hơn nữa cũng không phải là bởi vì hắn ngồi xe lăn mà kinh ngạc, ngược lại khi đó để cho nàng lộ ra vẻ mặt như vậy, là bởi vì. . . . . . diện mạo của hắn!

Tròng mắt màu hổ phách ánh sáng lưu chuyển, hắn lúc nào thì gặp qua nàng sao? Nhưng trong ấn tượng cũng không có, trong trí nhớ cái tên này chỉ tồn tại trên hôn ước chưa bao giờ được chú trọng.

"Người đời đều nói Tề vương Điện hạ rất được hoàng thượng và Thái hậu sủng ái, kinh tài diễm tuyệt, người khác không cách nào so sánh tài hoa và năng lực, chỉ là tướng mạo ít có người nhìn thấy, Điện hạ phi phàm tuấn mỹ, Nhã Phù chẳng qua là nhịn không được ngạc nhiên thú vị mà thôi!"

Ánh mắt thẳng tắp chống lại tầm mắt của Nam Cung Thần, không lùi bước chút nào mỉm cười trả lời, đúng tình hợp lý, luống cuống trút cơn giận dữ đến mặt không đỏ hơi thở không gấp.

Nam Cung Thần, người đàn ông này nhất định không đơn giản, nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn nhìn thấy Vũ Trạch đấy!

"Ồ! Vậy sao?" Ngữ khí hơi lên cao, âm thanh trầm thấp nói ra, mê người kiểu khác.

Đối mặt với một người đàn ông cực phẩm, mặc dù người đàn ông này không thể đi được chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn, nhưng các phương diện khác đều rất ưu tú, mà giọng nói cũng mang theo từ tính, trầm thấp, giọng nói mập mờ như vậy, đủ khiến bất kỳ nữ nhân nào vì một câu nói mà mặt hồng tim đập.di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

Mà Nhã Phù cũng mặt hồng tim đập rồi, nhưng đó không phải là xấu hổ và hoài xuân, mà nàng đang bị mấy chữ lên cao mang theo hơi thở nguy hiểm này, dọa cho sợ sệt.

Một đôi mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Thần, hắn không phải là đã biết sự tồn tại của Vũ Trạch chứ! Không đúng, cả thành Khai Dương đã biết nàng có một con trai, Nam Cung Thần biết cũng không kỳ quái, chỉ là Nam Cung Thần trong truyền thuyết rất ít ra cửa, hiện tại biết hắn không thể đi được, hơn nữa tướng mạo của hắn, tự nhiên cũng hiểu nguyên nhân trong đó.

Chỉ là bộ dạng của người đàn ông này, sẽ không thoái hôn, ngược lại quyết định muốn kết hôn với nàng, một nữ nhân mang theo một đứa bé, trong đó chẳng lẽ có nguyên nhân gì? Mà hiện tại Nhã Phù lo lắng nhất chính là nguyên nhân này, nàng không hy vọng bởi vì hắn phát hiện ra Vũ Trạch.

Mặc dù trong đầu không có ấn tượng gì, nhưng mà dựa vào khuôn mặt một lớn một nhỏ giống nhau như vậy, ít nhất cũng có 70-80% hai người là cha con rồi.

"Điện hạ, thân phận ngài tôn quý, mà tin đồn của Nhã Phù, Điện hạ chắc hẳn cũng đã nghe nói, Nhã Phù tự hỏi không xứng với Điện hạ, kính xin Điện hạ đem hôn ước giữa hai người hủy bỏ, sính lễ ta sẽ cho người đưa về trong phủ Điện hạ!"

Nhã Phù chậm rãi mở miệng, khó có dịp thấy mặt Nam Cung Thần một lần như vậy, hiện tại nàng nên nói rõ ràng đàng hoàng, dù sao dựa vào việc nàng chưa cưới đã sinh con ở nơi cổ đại này, công tích vĩ đại này, hoàn toàn có thể làm cớ không lấy chồng.

Mà lần đầu tiên khi nhìn thấy Nam Cung Thần, nàng cũng đã ra quyết định, kiên quyết không thể gả cho người đàn ông này!

Quá nguy hiểm, cũng quá. . . . . . Cao thâm khó lường, người đàn ông như vậy nếu như biết sự tồn tại của Vũ Trạch, bất luận bảy năm trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cũng sẽ khiến chuyện trở nên mất khống chế.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

"Từ hôn?" Ánh mắt Nam Cung Thần vẫn rơi vào trên người của Nhã Phù, nghe lời của nàng..., chân mày khẽ nhíu lại, mỹ nam cau mày, m chu sa giữa chân mày làm người đàn ông trong thời khắc này càng thêm yêu nghiệt mị hoặc, môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng ném ra hai chữ.

"Đúng, nhắc tới cũng xấu hổ, ngay từ bảy năm trước Nhã Phù đã biết một nam tử, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, hôm nay Nhã Phù đã làm mẹ người ta, dĩ nhiên là không thể mặt dày chiếm hôn ước Hoàng thượng ban lúc trước, kính xin Điện hạ đem hôn ước hủy bỏ!"

Nhã Phù quyết tâm, cũng ôm ý vị thăm dò, cố ý đem chuyện chính mình đã làm mẹ người ta nói ra, cũng muốn xem một chút có phải Nam Cung Thần đã gặp Vũ Trạch rồi hay không .

Chỉ là đợi đến lúc nàng nói hết những lời này, người đàn ông ở trước mắt quả thật nhìn chằm chằm nàng như cũ, tròng mắt màu hổ phách thâm thúy làm cho người ta không nhìn ra nội tâm hắn đang suy nghĩ gì, càng không đoán ra được hắn sẽ đáp ứng hay cự tuyệt, theo lẽ thường mà nói, người ta đã tự động từ hôn từ lúc trước rồi, chỉ là người đàn ông trước mắt này, lại làm cho đáy lòng Nhã Phù có chút không chắc chắn.

Đôi tay thả vào trên đùi, hai tay Nam Cung Thần vỗ chân của mình nhè nhẹ, vào lúc này cánh môi khẽ nâng lên, lộ ra một nụ cười nguy hiểm: "Bổn vương quyết định thực hiện hôn ước, còn cho người đưa sính lễ, mà bây giờ Thư tiểu thư lại nói lên yêu cầu này. . . ."

Ánh mắt lạnh lùng bén nhọn thâm trầm vài phần, Nam Cung Thần nhìn Nhã Phù tiếp tục nói: "Thư tiểu thư muốn hủy bỏ hôn ước với Bổn vương? !"

Không ngờ nữ nhân này lớn mật như vậy, chủ động yêu cầu từ hôn, Nam Cung Thần một thân khí thế làm cho người ta không kìm được sợ hãi, không khí xung quanh hình như cũng bởi vì lời hắn nói mà trở nên lạnh băng.

"Nhã Phù tự hỏi không xứng với Điện hạ, hoàng thượng chắc hẳn cũng sẽ không đồng ý Điện hạ cưới Nhã Phù, nữ nhân không còn danh tiết như vậy!"

Đối mặt với khí thế lạnh lùng của Nam Cung Thần, Thư Nhã Phù cũng không nghĩ đến hắn sẽ đột nhiên thay đổi sắc mặt, lãnh khí làm cho người ta phát rét, thật đúng là giống trong truyền thuyết, người đàn ông tính tình cổ quái.

Hoàng gia nào lại cho phép hắn cưới nàng, một nữ nhân mất danh tiết như vậy, cho nên từ khi mới bắt đầu, Nhã Phù liền chuẩn bị tư thế bị thoái hôn, hơn nữa cũng bởi vì như thế, mới không chút kiêng kỵ không xem một hôn ước như vậy tồn tại, mà khi Tề Vương đưa sính lễ tới phủ, nàng mới phát giác hình như có sai lệch so với dự đoán của nàng.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

"Hoàng thượng có đồng ý hay không dĩ nhiên Bổn vương sẽ xử lý, nếu sính lễ đã đưa tới, vậy bản vương cũng sẽ không thu hồi!" Nam Cung Thần lạnh lùng quả quyết nói, nhưng cũng lộ ra tự tin và uy nghiêm người khác không có .

Nếu như đổi thành người khác nói ra như vậy, không biết người nghe đã chết mấy lần, nhưng mà người này đổi lại là Tề vương Nam Cung Thần, rồi lại không thể không khiến người tin tưởng trong này có tính chân thật.

Nghe lời này, nội tâm Nhã Phù rối rắm bội phần, mà đồng thời cũng có mấy phần nghi hoặc!

Nam Cung Thần nhìn thần sắc quái dị của Nhã Phù, ánh mắt liếc hai chân của mình một cái, rồi nhìn trên người của Nhã Phù, giọng nói lạnh lẽo hơn mấy phần: "Chẳng lẽ là Thư tiểu thư ghét bỏ Bổn vương tàn phế!"

  "Nhã Phù không dám! Huống chi Nhã Phù thấy, có thể đi lại hay không thì như thế nào, bản thân cũng không thể nói rõ vấn đề, rất nhiều người có thể chạy có thể nhảy, ngược lại so ra kém người trên người thiếu gì đó một chút, Vương Gia chắc hẳn cũng không phải là người tự coi nhẹ mình như vậy." Lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, nhưng cũng lộ ra kiên định, đây đúng là lời nói trong đáy lòng Nhã Phù.

Nhìn vẻ mặt nhàn nhạt mỉm cười của nữ nhân, đáy mắt kia cũng hạ xuống một vẻ quật cường, đáy mắt Nam Cung Thần cũng có ý vị sâu xa.

Bây giờ Nam Cung Thần đối với nữ nhân trước mặt này rất là tò mò, có thể cứ như vậy nói người khác một phen, hơn nữa đáy mắt nàng rất nghiêm túc, làm cho người ta không nhịn được đi nhìn thẳng vào lời của nàng.

"Rất tốt, nửa tháng sau Bổn vương chờ nghênh đón vương phi, Liễu Trì!" Cuối cùng ném một câu nói, Nam Cung Thần trực tiếp kêu Liễu Trì chạy vào, chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút!" Nhã Phù đột nhiên gọi Nam Cung Thần đi tới cửa lại, mang trên mặt nụ cười thản nhiên, dưới tròng mắt cũng là nghiêm túc: "Điện hạ, Nhã Phù có thể hỏi một câu hay không, tại sao Điện hạ lại khăng khăng muốn kết hôn với Nhã Phù!"

Liễu Trì kinh ngạc nhìn vẻ mặt thành thật của nữ nhân, kinh ngạc vì nàng đột nhiên lại hỏi lời này, nữ nhân bình thường biết Vương Gia chuẩn bị lấy nàng ta làm thê, đã sớm vui mừng khôn xiết chuẩn bị làm tân nương rồi, tại sao Thư Nhã Phù nghiêm túc hỏi như vậy chứ?

"Chỉ vì ngươi là đại tiểu thư của Hầu phủ!" Trầm giọng lạnh lùng ném lại một câu, ngay sau đó Nam Cung Thần lạnh lùng rời đi.

Đối với đáp án này, thật ra thì đáy lòng Nhã Phù cũng là có cân nhắc, cho nên từ trong miệng Nam Cung Thần lấy được đáp án này không hề cảm thấy bất ngờ.

Nàng đã cảm thấy Nam Cung Thần quyết định muốn kết hôn với nàng nhất định là có dụng ý của hắn, mà ngoại trừ Vũ Trạch, đứa con trai ngoài ý muốn này, trừ lần đó ra, có thể để cho hắn dùng cũng chỉ là thân phận Thư gia đại tiểu thư hiện tại của nàng.

Trong viện Nhị phu nhân, đại phu tới xem qua bệnh, kê đơn thuốc, Thư Hương Di cũng vẫn ở lại chỗ này cùng với Nhị phu nhân, thần sắc thêm một phần mệt mỏi, lại thêm vài phần mềm mại nhu nhược.diễn-đàn-lê-quý-đôn

"Tiểu thư, phu nhân đã ngủ, người hãy trở về nghỉ ngơi một chút, chuyện hôm nay cũng do nô tỳ không tốt, đã đưa ra chủ ý đó mới có thể gây ra chuyện như vậy." An Lam tiến lên khuyên lơn.

"Ừ! An Lam, ngươi ở lại chăm sóc, ta sẽ trở lại sau."

Rời khỏi viện Nhị phu nhân, mới đi không bao xa, Thư Hương Di liền đụng mặt Thư Du Nhiên đang đi tới, cũng chính là Tứ tiểu thư Thư Du Nhiên của Hầu phủ, do Tứ phu nhân sinh hạ.

"Chào Nhị tỷ, không biết hiện tại Nhị phu nhân thế nào rồi? Du Nhiên nghe trở về nói trên người Nhị phu nhân có chút thương tích, cho nên mẹ sai muội tặng chút thuốc cao thượng hạng." Thư Du Nhiên mới mười bốn tuổi, trên mặt vẫn còn mũm mĩm, có chút trẻ con, tướng mạo cũng là thuộc dạng thanh tú, ân cần đem thuốc trên tay đưa lên.

Kết quả Thư Du Nhiên đưa thuốc tới, Thư Hương Di nở nụ cười, dịu dàng nói: "Thật là làm phiền Tứ muội chạy đến đây một chuyến, chỉ là mẹ tỷ đã ngủ, thân thể khó chịu cũng không tiện để cho muội muội đi vào, sợ sẽ quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, nếu không Tứ muội đi một chuyến cùng tỷ, cũng rất lâu tỷ không hàn huyên với Tứ muội muội rồi."

"Vậy dĩ nhiên là rất tốt, muội cũng rất muốn hàn huyên với Nhị tỷ nhiều một chút, nhưng sợ là tùy ý đi lại bây giờ không tốt, cha biết sẽ không vui." Thư Du Nhiên nhu nhu cười một tiếng.

"Mặc dù hôm nay có một vài chuyện chọc cha không vui, nhưng mà tỷ và Tứ muội ở cùng nhau sao lại chọc cha tức giận được chứ? Tứ muội, lời này của muội nói không quá thỏa đáng rồi." Khẽ lắc đầu, Thư Hương Di âm thầm nghĩ, mặc dù mẹ nàng bây giờ bị thu hồi vị trí cầm quyền ở Hầu phủ, nhưng mà nói thế nào thân phận cũng là bình thê, thân phận này Thư Du Nhiên không thể lấy ra so sánh với nàng, nàng ta còn đang cho là bởi vì chuyện ngày hôm nay mà nàng mất đi địa vị sao?

"Nhị tỷ, có thể bởi vì chuyện Nhị phu nhân nên còn không biết, hôm nay Tề vương Điện hạ tự mình đến phủ gặp đại tỷ, hiện tại đang tiền sảnh."

"Cái gì? Tề vương tự mình đến? Tứ muội, chuyện này là thật sao? Không phải xưa nay Tề vương không ra khỏi phủ sao, số lần vào cung cũng rất ít, muội nói ngài ấy hôm nay đặc biệt tới phủ gặp đại tỷ?" Còn chưa biết chuyện này, vẻ mặt Thư Hương Di kinh ngạc che miệng, có chút khó tin, mấy hoàng tử khác khá hơn một chút nàng đều đã thấy qua, nhưng mà đối với Tề vương, nàng chưa từng thấy.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.

"Đúng vậy, lúc trước cha còn dặn riêng người trong phủ, không thể tùy ý đi lại, cũng bởi vì muội ở gần với viện của Nhị phu nhân, mới đem thuốc đưa tới." Thư Du Nhiên cũng không kỳ quái, lúc trước Nhị phu nhân bị đánh, chuyện lớn như vậy đã ra cả phủ cũng rồi, sau đó Thư Hương Di bận rộn chăm sóc Nhị phu nhân, tự nhiên người làm cũng sẽ không đi quấy rầy đến họ.

"Tứ muội, vừa rồi muội có thấy được Tề vương Điện hạ không? Hình dáng của hắn thế nào?"

"Nhị tỷ, tỷ cũng biết tính tình Tề vương vốn rấtcổ quái, cha cho người thông báo không để cho mọi người cho tùy ý đi lại, chính là sợ người trong phủ không biết quy củ đụng phải Tề vương Điện hạ, mà chuyện tiếp kiến chỉ có cha và đại tỷ, muội dĩ nhiên không có phúc phận đi gặp Điện hạ." Thư Du Nhiên khẽ mỉm cười, nhưng mà trên mặt lại không vẻ có mất mát, nhàn nhạt giải thích đây là một việc bình thường không có gì lạ mà thôi.

Thư Hương Di cúi đầu khẽ trầm tư một hồi, ngay sau đó quay đầu dịu dàng nói: "Tứ muội, đột nhiên tỷ nhớ tới lúc trước Quý Phi nương nương đã từng nói có viên Huyết Tán rất tốt, hiện tại mẹ tỷ lại nằm ở trên giường, trong lòng tỷ cũng không yên tâm, muốn đi vào cung xin thuốc cho mẹ."

Nếu lời đã nói đến mức này rồi, Thư Du Nhiên tự nhiên biết ý của nàng, ngay sau đó phụ họa nói: "Tỷ tỷ đi trước, chớ để bởi vì Du Nhiên mà làm trễ nãi việc trị thương cho Nhị phu nhân."

Đợi đến khi Thư Hương Di vội vã rời đi, Thư Du Nhiên mới chậm rãi đi về phía viện của mình.

"Tiểu thư, lần này đại tiểu thư trở lại thật sự rất khác so với trước đây, thậm chí Nhị phu nhân cũng bị nàng trị nhanh như vậy." Nha hoàn thân cận bên cạnh Thư Du Nhiên nhích tới gần, nhỏ giọng mấy nói.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m

"Đúng vậy, đại tỷ khác rất khác so với trước đây, một chút bóng dáng xưa cũng không có." Khẽ nheo cặp mắt lại, đáy mắt Thư Du Nhiên có chứa tia nghi hoặc, cả người giống như biến thành một người khác, không có vẻ nhu thuận thanh lịch mới vừa rồi, đáy mắt hiện lên mấy phần khôn khéo, cảm giác nàng và mẹ mình, Tứ phu nhân, giống nhau đến mấy phần rồi.

"Nhưng tiểu thư, sợ rằng nhị tiểu thư và Nhị phu nhân không từ bỏ ý đồ đơn giản như vậy."

"Chờ họ đấu, Thư Hương Di tự cho là thông minh, hiện tại muốn vào cung tìm An quý phi giúp một tay, dựa vào tính tình nàng tâm cao khí ngạo, làm sao lại cam tâm cứ như vậy bị đoạt vị trí cầm quyền." Thư Du Nhiên cười lạnh một tiếng. "Đi, trở về trong phủ, cha hạ lệnh không được tùy ý đi lại, ta tới nói cho Nhị tỷ Tề vương tới, hiện tại cũng có thể đi về."

"Tiểu thư, ngươi xem, đó không phải là Lục Liễu!" Tiểu Hoàn đột nhiên chỉ vào một chỗ cua trước mặt kinh ngạc nói.

Thư Du Nhiên nhìn về phía nha hoàn chỉ, xác định Lục Liễu từ một hướng khác vội vã chạy tới, thần sắc cẩn thận, nhưng hướng nàng đi kia không phải là viện của đại tiểu thư, cũng không phải là phòng bếp ... Nơi này, nàng ta chạy tới chỗ này làm cái gì, theo thường lệ mà nói, giờ này nàng ta phải ở Thanh viện hoặc là Tiền viện cùng với đại tiểu thư mới đúng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro