chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương phi của ta, chờ đợi nàng hảo khổ a!!!

Chương 2


Nguồn: Uyển Điệp Cốc

Thu thập tốt đồ đạc để sáng mai lên đường, Mạc Liên thả mình lên nệm rồi nhanh chóng đi sâu vào giấc ngủ...
Đây là đâu?... Mạc Liên như đi lạc vào một không gian khác, mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo... Xung quanh nàng toàn là khói trắng, Mạc Liên cố gắng dụi mắt để nhìn cho rõ hơn nhưng không tài nào thấy được lối đi... Khói dần tan ra nhưng vẫn còn luẩn quẩn quanh người nàng... Mạc Liên thấy trước mắt nàng là một rừng trúc xanh bạt ngàn, đâu đó còn nghe được cả tiếng chim hót ríu rít trên những ngọn cây cao... Nàng bần thần bước đi vô định đến khi dừng lại trước một căn nhà gỗ nhỏ, bao quanh căn nhà là từng khóm hoa li ti nhiều sắc màu, nàng thấy có nhiều nhất là hoa thủy tiên, loài hoa mà nàng yêu thích nhất... Nơi này thật đẹp... Bất chợt Mạc Liên nhìn thấy bóng ai đó đang bước ra khỏi căn nhà, là hai người, một nam một nữ... Mạc Liên không thể nhìn rõ được nét mặt của hai người đó, cố gắng thế nào cũng nhìn không được... Chỉ nhìn sơ qua nhưng Mạc Liên cảm nhận được họ yêu nhau và sống rất hạnh phúc. Nam nhân đưa vuốt ve khuôn mặt của người yêu, họ cười giỡn rất vui vẻ, bất giác môi Mạc Liên cũng nở một nụ cười... Sao nàng lại có cảm giác thân quen đến như vậy... Mọi thứ xung quanh đây dường như rất quen thuộc với nàng, nó như đã ở sẵn trong tiềm thức của nàng vậy... mông lung quá...
Đột nhiên cảnh sắc thay đổi, ngôi nhà gỗ biến mất nhưng nàng vẫn đứng trong khu rừng trúc ban nãy... Trời đổ mưa, mưa to dần, từng hạt từng hạt rơi tí tách trên lá, rồi ào ào như thác đổ... Nam nhân ban nãy nàng thấy đang nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, trên tay người đó là vị nữ nhân cùng ở trong căn nhà gỗ, hắn ôm chặt người yêu vào lòng, cả người run lên từng đợt... Mạc Liên tuy không nhìn rõ được khuôn mặt nhưng nàng cảm thấy nam nhân đó đang rất thống khổ, dường như nàng cũng cảm nhận được nỗi đau của hắn... Sao nàng lại thấy đau lòng đến vậy... Nỗi đau thấu tâm can... Nàng cảm giác được trái tim mình đang bị bóp nghẹt lại, khó chịu quá... Lần cuối nàng thấy được là lúc người nam nhân ấy ngửa đầu lên trời gào to trong thổn thức làm nàng tâm chấn động... "Liên nhi... Sao nàng nỡ bỏ ta..."... Liên nhi... Đó không phải là tên nàng sao... Nước mắt nàng bất giác tuôn rơi...
Mạc Liên choàng tỉnh thoát khỏi cơn mộng... Lại là giấc mơ đó... Tại sao nàng cứ liên tục mơ thấy nó... Đã 5 năm qua... không đêm nào nàng ngon giấc, đêm nào nàng cũng mơ thấy cảnh tượng đau lòng đó... Nàng không hiểu, thực sự không hiểu... Mạc Liên lắc lắc đầu xua tan đi ký ức về giấc mơ đó, hình như nam nhân trong mơ đã gọi tên nàng thì phải... Haiz... Đau đầu thật... Kể từ khi nàng bị xe tông vào cách đây 5 năm cũng là lúc nàng thường mơ thấy những giấc mơ kì lạ... có vui có buồn... nhưng lúc nào kết thúc cũng là hình ảnh đó... Tại sao...
Mạc Liên ngước nhìn lên đồng hồ treo tường thì đã là 4 giờ sáng... Đã 4 giờ sáng rồi sao?... Nàng lật đật tung chăn ra rồi chạy sang phòng Mạc Quân.
Mạc Liên kéo chăn trên người đệ đệ ra nhưng không tài nào làm được. Thằng nhóc này, mỗi lần gọi nó dậy là nàng rất đau khổ... Người gì mà ngủ cứ quấn chặt chăn quanh người thế kia thì thở kiểu gì nhỉ... Mạc Liên cau mày rồi thẳng chân đạp đệ đệ xuống giường.
- "Bịch!"
- "Oái..."
Mạc Quân đang say giấc bỗng dưng có cảm giác mình bị đánh túi bụi, cơn đau ê ẩm nhanh chóng tràn khắp thân. Mạc Quân chật vật ngồi dậy thì xém hét lên khi thấy một bóng người mặc váy trắng dài chấm gối, mái tóc đen nhánh xõa dài lòa xòa trước mặt. Trời ạ... Sao hắn lại xui xẻo tới mức này cơ chứ, có ngày hắn sẽ bị bệnh tim mất thôi... huhu... May mắn sao là hắn nhận ra tỷ tỷ nếu không giờ chắc chắn hắn đã ngất đi rồi...
- "Tỷ a... Đệ có chọc gì tỷ không... Sao mới sáng sớm mà tỷ đã hù ma đệ rồi...?" - Mạc Quân dở khóc dở cười nhìn tỷ tỷ đang cười khúc khích.
- "Ôi tỷ xin lỗi.... hỳ hỳ... Tại tỷ thấy đã 4 giờ rồi nên mới qua kêu đệ dậy chứ tỷ chưa kịp chải đầu với thay đồ mà! Vậy nhé! Đệ dậy chuẩn bị đi! Nửa tiếng nửa chúng ta ra sân bay" - Mạc Liên vừa nói vừa le lưỡi cười rồi về phòng mình. Tâm trạng bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều. Mỗi khi không vui thì cứ qua nhát ma tiểu Quân là được. Kaka...
Mạc Quân vẫn còn ngồi bệt dưới nền đất, chớp chớp mắt nhìn tỷ tỷ đến khi nàng khuất dạng. Ôi hắn muốn ngủ tiếp mà... huhu... Hôm qua lén chơi game đến hơn 1 giờ sáng mới lên giường... Hic... (Na: á á... muội đi mét Liên tỷ cho ca ốm đòn nha... Mạc Quân: muội dám...*tay cầm dép lăm lăm tiến tới*... Na: oa... giết người diệt khẩu...*chạy bắn khói*...)
Mạc Quân cứ ngủ gà ngủ gật, chẳng biết chính mình lên rồi xuống máy bay khi nào, lên xe rồi dừng lại trước khu cổ mộ lúc nào cũng không biết. Đến khi Mạc Liên nhéo má hắn thì hắn mới tỉnh hẳn.
- " Tiểu Quân... Đệ có biết từ lúc ra khỏi nhà đến giờ là ta kéo tay đệ dắt đi không hả? Đệ làm gì tối qua hay sao mà giờ này vẫn buồn ngủ?" - Mạc Liên lườm lườm đệ đệ.
- "Đâu có a~... Đệ rất ngoan, tỷ đừng đổ oan cho đệ nha! Đệ chỉ đột nhiên thèm ngủ thôi à..." - Chết thật... Tỷ hắn sao tinh mắt quá vậy...
- "Thôi được, tỷ tin... Liệu hồn đó nhóc!" - Thật ra nàng vẫn không tin nó lắm, tối qua quên kiểm tra rồi.. Hừ..
Trước mặt hai tỷ đệ Liễu gia là một khu đất trống trãi với nhiều lớp sỏi đá chồng chất. Theo sự hướng dẫn của nhân viên, họ đi đến trước một hàng bậc thang dài dẫn vào lòng đất, nhìn có vẻ rất sâu. Dẫn đầu đoàn khoảng 50 người, Mạc Liên bình tĩnh dò dẫm từng bước. Không khí xung quanh cực kỳ ẩm thấp và có mùi mốc khó chịu. Đi độ khoảng 100 mét thì đối diện mọi người là một cánh cửa gỗ rất lớn, trên đó có chạm khắc hoa văn kì lạ và tinh xảo. Ở giữa chiếc cửa có một dấu bàn tay khá nhỏ, giống dấu tay của nữ nhân. Mạc Liên cùng Mạc Quân tìm cách mở chiếc cửa nhưng không tài nào mở được. Cuối cùng, đành phải thử vận may, Mạc Liên đưa bàn tay phải của mình lên đặt vào dấu tay trên chiếc cửa. Khớp. Kết quả làm mọi người khá ngạc nhiên, Mạc Liên cũng hết sức sửng sốt. Chiếc cửa gỗ dần rung chuyển rồi mở ra từ từ... Âm thanh kẽo kẹt vang lên khiến nhiều người sởn gai ốc...
Bên trong lăng mộ rất rộng lớn, những bức tường dài kéo tận sâu vào bên trong, trên trần cũng khá cao khoảng 3 mét. Mấy chiếc đèn pin cầm tay làm việc hết năng suất, soi từng ngóc ngách trên vách tường. Những chữ viết, những hình thù cùng hoa văn kì lạ xuất hiện khá nhiều trên vách cũng như trên trần hầm mộ. Mọi đồ vật bên trong cũng khá tinh xảo, cũng có thể được coi là kho báu. Đoàn người của Mạc Liên mắt sáng rỡ hẳn. Càng đi sâu vào bên trong thì không khí càng quỷ dị. Một luồng gió thổi qua khiến ai nấy đều lạnh sống lưng.
Đi ngang từng gian phòng một nhưng tuyệt nhiên không hề thấy được chiếc quan tài nào. Mạc Liên thấy rất khó hiểu. Đến gian phòng cuối cùng, gian phòng này kì lạ ở chỗ là nhỏ hơn hẳn các gian phòng khác và bên trong không hề bài trí bất kì đồ vật nào, rất trống trãi. Mạc Quân định kéo tay tỷ tỷ ra ngoài nhưng nàng không đi. Nàng cứ đứng trân trối trước gian phòng. Lòng Mạc Liên tràn ngập mối nghi hoặc khó nói thành lời. Một lăng mộ không thể không có quan tài được, trừ phi nó bị giấu đi... Như có ai đó thúc đẩy, nàng bước nhanh vào bên trong, bỏ mặc sự ngăn cản của đệ đệ. Mạc Quân rất lo lắng cho tỷ tỷ, mặc dù thấy sợ không khí nơi đây nhưng không đành lòng để tỷ tỷ một mình bước vào đó, Mạc Quân thở dài bước theo.
Qủa thực không có gì ngoài bốn vách tường trắng, không có bất kì một dấu hiệu nào trên tường hết nhưng phía trên cùng có một hàng chữ nhỏ không ai nhìn thấy. Trên đó có ghi rõ đây là lăng mộ của một vị vương gia... Không phải người có duyên mà dám bước vào đánh thức giấc ngủ của vương gia thì sẽ gặp kết cục vô cùng bi thảm... Mạc Liên tiến về phía trước. Nàng dừng lại nhìn bức từng chắn trước mặt, vô hồn đưa tay lên chạm nhẹ... Mặt đất rung động khá dữ dội... bức tường dần dần dịch chuyển lên bên trên, mở ra một mật thất kì bí, tối hun hút... Bỗng nhiên...
- " Vương phi... Vương phi của ta... Cuối cùng ta cũng đã chờ được nàng... Đã lâu lắm rồi... Nàng lại trở về bên ta..." - Một giọng nói trầm thấp, nỉ non vang lên làm da gà của Mạc Liên và Mạc Quân nổi đầy, mặc dù không nghe rõ ngôn từ...
- "Tiểu Quân... Đệ có nghe thấy tiếng gì không..." - Mạc Liên bặm môi run run mở miệng hỏi đệ đệ, tay nàng vẫn nắm chặt tay Mạc Quân, mồ hôi lạnh đổ đầy tay.
- "Có... Tỷ tỷ... Đệ thấy ghê ghê sao ấy... Hay mình đi ra đi... Đừng vào đó..." - Hắn thật sự muốn khóc lắm rồi.
- "Không được! Đường đường là người Liễu gia, tỷ với đệ cũng có phải chưa từng đi vào các hầm mộ đâu. Sao bữa nay đệ nhát thế?" - Tuy có chút khẩn trương nhưng Mạc Liên vẫn giữ được bình tĩnh để mắng Mạc Quân.
- "Nhưng... Đệ thấy nguy hiểm quá... Hay để nhân viên vào trước..."
- "Đệ... Trời ạ... Không thể... Chúng ta làm nghề này thì phải bất chấp rủi ro, không thể vì bản thân sợ chết mà hy sinh người vô tội được. Đệ không vào thì tỷ vào!" - Nói rồi nàng xoay người lại nói với nhân viên đứng đằng sau:
- "Ta đi vào xem trước, nếu có gì bất trắc thì tuyệt đối không ai được vào theo, tất cả nghe rõ không?" - Mạc Liên kiên định nói.
- "Tiểu thư..." - Mọi người lên tiếng ngăn cản nhưng nàng đã một mạch bước vào mật thất.
Mạc Quân bấm móng tay vao lòng bàn tay rồi nhanh chóng theo sau tỷ tỷ. Hắn sẽ bảo vệ tỷ tỷ thật tốt. Nếu tỷ tỷ xảy ra mệnh hệ gì thì hắn cũng không sống nổi mất.
Đúng như dự đoán, ngay chính giữa mật thất là một chiếc quan tài chạm trỗ tinh xảo, hoa văn rồng bay phượng múa uốn lượn hết thân. Chậm rãi bước tới bên chiếc quan tài, cảm giác hồi hộp dâng lên trong lồng ngực, không hiểu sao nàng rất mong chờ được chạm vào nó... Không chần chờ thêm giây nào, Mạc Liên đưa tay chạm vào chiếc quan tài nhưng lại nhanh chóng rút tay về. Động tác của nàng làm Mạc Quân giật mình.
- "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ..." - Mạc Quân lo lắng hỏi.
- "Không sao..." - Miệng nói thế nhưng sắc mặt nàng đã dần trắng bệch. Đau quá... Tim nàng đau quá... Tại sao lại đau đớn như thế này...
- "Đing đing đong..." - Một tiếng chuông thánh thót vang lên. Bất ngờ từ trên cao một vật thể rơi xuống...
Theo phản xạ Mạc Liên xoay người đón lấy nó. Là một chiếc hộp gỗ nhỏ. Phía trên khắc hình một bông sen đang nở rộ. Liên... Không phải tên nàng mang nghĩa là sen sao... Mạc Quân đứng ngay sau tỷ tỷ, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp... Lạ thật... Nó không giống với bất kì hình hoa văn nào mà hắn nhìn thấy từ khi bước chân vào đây... Mạc Liên nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra... Được đặt ngay ngắn bên trong là một chiếc vòng tay bằng vàng, thân đính nhiều đá quý nhỏ sáng lấp lánh, chính giữa mặt chiếc vòng là một bông sen... Chiếc vòng đẹp quá... Hình như nàng đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi nhưng không nhớ được... Bần thần cầm chiếc vòng lên tay, bất chợt nó tỏa sáng, ánh sáng bạc chói lòa dần bao trùm hết toàn thân nàng... Mạc Liên chỉ kịp xoay người kêu đệ đệ đang ngây ra đằng sau. Mạc Quân hết hồn nắm lấy tay tỷ tỷ rồi cũng bị cuốn vào ánh sáng đó... Hai người biến mất không một dấu vết... Chiếc vòng cũng biến mất giữa không trung... Họ bị cuốn vào một không gian trắng xóa, tay cả hai bị tách rời... Hai tỷ đệ, mỗi người một nơi...
Vài ngày sau, báo chí đưa tin giật gân, hai tỷ đệ Liễu gia mất tích không dấu vết trong lăng  mộ  bí ẩn Mây đen bao kín biệt thự  họ  Liễu

Ma mãnh vương phi pk yêu nghiệt vương gia - Chương kết thúc

Ma mãnh vương phi pk yêu nghiệt vương gia - Chương 24


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mai