Chương 8: Em xin lỗi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến bữa tiệc, Trương Dịch dìu cô bước vào yến tiệc. Cô không lạ lẫm với mấy nơi như thế này, nhưng Trương Dịch bảo chỉ là tiệc nhỏ, đây mà là tiệc nhỏ sao?

Cô khoác tay Trương Dịch bước vào cửa tiệc. Vương Phi bắt đầu đắm đuối vào đống bánh ngọt, cô quên mất mục đích thật sự của mình rồi! Trương Dịch đi chào khách, Vương Phi kiếm được đĩa bánh ngọt như ý rồi, nên ngoan ngoãn ngồi ở ghế một góc mà ăn, không màng sự đời.

Khi Trương Dịch xong xuôi, anh đến gần mời Vương Phi một li, Vương Phi lúc này mới nhớ ra:

-Đàn anh! Anh bảo anh sẽ kể cho em một bí mật mà.

-Haha! Em uống đi, cứ từ từ..

Vương Phi không nghĩ ngợi, cô tu hết cả 1 li. Trương Dịch rót tiếp li thứ hai cho cô, anh nhẹ nhàng kể cho cô nghe như đã hứa:

-Anh có yêu một cô gái, cô ấy là thanh mai trúc mã của anh. Bọn anh dự định tốt nghiệp xong sẽ đi Mỹ cùng nhau..

-Nhưng không may, gia đình cô ấy năm đó phá sản..

Vương Phi vẫn chăm chú ngồi nghe, nhưng mà... Vương Phi như không thể mở nổi mắt của mình, cô liên tục lắc đầu khiến mình tỉnh táo hơn. Cô dần dần không nghe thấy tiếng của Trương Dịch nữa. Nhưng sao đàn anh lại mang ánh mắt buồn thế kia?

Vương Phi nốc quá nhiều rượu nên cô bé không thể còn sự tỉnh táo nữa!

Ở nhà lúc này, Vương Hải đang phát hỏa lên tìm cô. Vương Phi chưa bao giờ về nhà trễ, chưa bao giờ đi đâu mà anh không biết. Vương Hải gọi điện sai người đi tìm cô khắp nơi.

Một người vệ sĩ thân cận của anh là 12, 12 tra định vị điện thoại của Vương Phi. Vương Hải sốt ruột đích thân đi kiếm cô.

Sau 15 phút, xe họ đã đậu ở một khách sạn, Vương Hải lúc này không thể kiềm được bình tĩnh nữa rồi. Anh cứ thế đi vào không quan tâm lễ tân, hay bảo vệ nữa.

Phòng nào, Vương Phi, em đang ở phòng nào?..

Điện thoại Vương Hải reo lên, là Vương Phi, Vương Phi đang nhắn tin cho anh..

Không! Không phải! Có ai đó lấy điện thoại cô nhắn cho anh, số phòng, người đó nhắn số phòng cho anh.

Anh như bay chạy đến phòng đó. Đập cửa, Vương Hải không thể nào đợi được nữa. Anh phá cửa bước vào..

Vương Phi, Vương Phi đang nằm ngủ ngon trên giường, không mảnh vải, Vương Phi chỉ quấn một chiếc khăn xung quanh và nằm gọn trên giường. Vương Hải miệng gọi tên cô, tay thì cởi áo ngoài quấn quanh người cô.

 Lúc này, Trương Dịch cũng bước ra từ phòng tắm, cũng chỉ khoác một chiếc khăn quanh hạ bộ. Vương Hải giơ tay đấm vào mặt của Trương Dịch. Mắt của Vương Hải lúc này đầy sát khí. Trương Dịch lúc này cũng ngồi dậy, anh ta bị đấm nhưng vẫn cười.

Trương Dịch nhìn cô nằm trên giường đầy chua xót. Vương Phi sao em lại là em gái anh ta.

-Sao! Thấy em gái của mày bị thằng khác làm thịt, mày điên lắm đúng không? Tao sẽ trả cho mày tất cả những gì mày đã đối xử với Vân Hiên.

-Vân Hiên? Tao đã nói tao không làm gì cô ấy cả.

-Mày nói láo! Vậy tại sao cô ấy lại tự tử? Chính mày cũng làm cho công ty ba cô ấy phá sản!

Vương Hải tay ẵm Vương Phi, vẫn không ngừng nói

-Tao nói rồi! Là Vân Hiên đến tìm tao, cô ta tự nguyện lên giường của tao! Nhưng tao không chạm vào cô ta hay làm bất cứ gì cả!

Vương Hải nói rồi bỏ đi. Trương Dịch vẫn đứng đó mang niềm tin "chính Vương Hải hại chết Vân Hiên"

12 đứng đó nhìn Trương Dịch cố chấp, anh ta còn bồi thêm :

-Vương thiếu gia nói sự thật, Vương thiếu gia không thể chạm được vào bất kì cô gái nào ngoài Vương Phi tiểu thư cả. Vân Hiên không tốt đẹp như cậu nghĩ đâu. Cô ta vốn không muốn qua Mỹ cùng cậu. Cậu muốn tìm hiểu chỉ cần gặp bố mẹ cô ta hỏi chuyện năm đó là rõ. Chỉ là....

Chỉ là Trương Dịch cố chấp, không tin người con gái mình yêu là loại người như thế, nên đổ hết tội lỗi cho Vương Hải. Trương Dịch quá cố chấp, hại cả người vô tội.

Vương Hải bế Vương Phi rời khỏi đó, Vương Phi lúc này đã tỉnh dần, cô mở mắt ra, đã về tới nhà. Cô sợ hãi cả người mình chỉ một cái khăn.

-Tỉnh rồi à?

Vương Hải? Giọng anh thật đáng sợ, giọng nhẹ nhàng của anh dành riêng cho em đâu mất rồi?

Vương Phi lúc này mặt xanh không còn một giọt máu. Vương Hải lôi kéo cô đi từ cửa lên cầu thang, tiến thẳng vào phòng của anh và đóng sầm cửa lại.

Vương Phi lúc này run bần bật, nước mắt rơi lã chã, tay vẫn túm lấy cái khăn đang che trên người mình. Vương Hải độc ác xuất hiện rồi. Anh lấy 1 tay giữ tay cô, 1 tay kéo phăng cái khăn vướng víu đó ra. Vương Phi khóc to hơn, miệng không ngừng xin lỗi:

-Em xin lỗi anh! Anh đừng như vậy!Em xin lỗi anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro