Chương 9: H+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc kệ Vương Phi đang khóc nấc lên, Vương Hải mặt hầm hầm nhớ lại câu của Trương Dịch" bị thằng khác ăn"

Vương Hải càng điên tiết lên, anh đè cô xuống.

-Nói!...Thằng khốn đó chạm vào chỗ nào của em?

Vương Phi vẫn khóc, không biết nói gì, cô đã không tỉnh táo vào những lúc đó. Miệng chỉ lắp bắp " Không, không, em không..."

Nói rồi, Vương Hải càng mạnh tay hơn, một tay nắm giữ hai tay của cô đặt lên đỉnh đầu , một tay bóp lấy cái cổ nhỏ của cô. Vương Phi ho thành tiếng

'Anh thật sự muốn giết em sao?'

Thấy mặt cô đã hổn hển không ra hơi. Vương Hải lúc này mới buông tay ở cổ cô ra.

Vương Hải như một con thú điên xổng mất xích, như bị cướp mất đồ ăn, anh hung hăng cắn vào quả đào đang đung đưa trước mắt mình. Tay kia tham lam chạm vào cô bé ở dưới. Miệng anh bắt đầu dùng những từ độc địa

-Thằng khốn đó đã chạm vào chỗ này chưa?

Vương Phi lắc đầu, mắt ướt, chiếc mũi đỏ ửng lên. Vương Phi lúc này như quả đào chực chờ người đến ăn. Vương Hải vừa ngậm một bên ngực này  xong liền quay qua mút lấy mút để ngực bên kia. 

-Ư.. không anh..a.a.a.!Em là em gái của anh mà!

Vương Hải cười khẩy.

-Em gái sao? Em và tôi cùng huyết thống sao? Tôi chưa bao giờ xem em là em gái.

Vương Phi khóc lớn hơn. Anh chưa bao giờ như thế này cả..

Vương Hải lúc này không quan tâm đến lời van xin của cô, cứ vào việc mà làm. Anh bắt đầu liếm mút, liếm từ ngực, từng nấc thịt của cô mà liếm xuống.

-Không...a..n..h!Đừng...anh..a..ân..a.a.

'Chụt..chụt'

Vương Phi thở dốc, từ ngữ lộn xộn , nói không ra thành câu..

Vương Hải vẫn tiếp tục liếm xuống, anh bắt đầu vùi đầu vào nơi ẩm ướt nhất của cô, hai tay đặt nơi eo nhỏ của cô, anh ngậm rồi mút lấy hang động nhỏ. 

Vương Phi cong người, ưỡn cái eo nhỏ lên cao. Cảm giác nóng khắp người này là gì? Cảm giác khó chịu quá? Ngứa quá!

-A.. bẩn lắm..a...a đừng mà.....anh...

-Đừng. sao? Em không nhìn xem, cơ thể em đang run lên vì sướng.

-K..h..ô..n..g có! Không...mà..a..aaa

Vương Hải vẫn chưa thỏa cơn khát, anh liếm xung quang mép cô bé nhỏ ở dưới . Anh thọc lưỡi vào, cái môi xinh ở dưới bắt đầu mấp máy như muốn nuốt lấy lưỡi của anh. Anh như phát điên dưới hạ thân, liên tục mút sùm sụp lấy dâm thủy cô chảy ra.

Còn cô thì đầu óc trống rỗng, không nghĩ gì nữa ngoài tiếng rên"a..aaa.." tay bám víu lấy chiếc gối trắng trên đầu, cô không dám phát ra tiếng to, mím môi làm môi bị sưng nhẹ lên.

Anh như bị kích thích với tiếng rên của cô, anh cởi áo, bắt đầu thắt lưng cũng bị vứt ra xa. Anh chỉ nghĩ đến cảnh thằng khốn Trương Dịch lúc nãy đã chạm vào cô.

 Anh như cầm thú mang hẳn con rồng  của mình, cứ thẳng cái huyệt nhỏ mà đâm vào, không một chút thương hoa tiếc ngọc. Vương Phi lúc này đau không phát ra được thành tiếng. Hai tay cô bám víu vào drap giường.

'Phập..phập.'

 Lúc anh đâm vào, một dòng nước ấm đỏ chảy ra. Là máu, anh ngỡ ngàng, anh cứ nghĩ cô đã bị... Vương Phi lúc này quá đau nên đã ngất xỉu. Vương Hải lúc này nửa vui nửa lo lắng.

Lúc này, anh mới nhẹ nhàng rút ra. Vương Hải bế thốc cô vào phòng tắm, anh mở nước ấm, cho cô ngồi lên đùi mình, anh bắt đầu dùng khăn lau nhẹ nhàng cho cô. Sau khi tắm rửa cho cô xong, liền nhanh chóng lấy thuốc bắt đầu săn sóc cô bé nhỏ ở dưới. Anh bắt đầu thấy hối hận.

Sáng hôm sau, Vương Phi tỉnh dậy, cô tự hỏi tối qua có phải là giấc mơ, người đau nhức, cô không bước được cái chân xuống giường. Giấc mơ? Nếu nó là mơ thì hay quá. Sao có thể là mơ khi trên nệm của cô vẫn còn dính màu đỏ của máu. Vương Phi bắt đầu khóc nhớ lại tối qua Vương Hải muốn giết mình!!

Lúc này Vương Hải bước vào, tay cầm tô cháo, anh đã chuẩn bị tinh thần để cho tiểu tổ tông trút giận. Anh bước vào thấy Vương Phi đang khóc. Anh đặt tô cháo nóng lên bàn, bắt đầu lại gần dùng lời ngọt dụ dỗ cô. 

Anh ngồi trên giường cạnh cô, một tay vòng qua ôm lấy cô, một tay nắm lấy tay cô.

-Làm sao khóc? Ngoan nào!

Vừa nói anh vừa hôn vào cái má bánh bao của cô, dụi dụi vào cổ cô.

-Làm saoo?  Vương Phi ngoan! Lần sau phải nghe lời anh. 

-Hic! Anh nói, tối qua anh nói...

Cô vẫn thút thít nói không nên câu. Vương Hải rất kiên nhẫn ngồi lắng nghe cô, anh như đã quen với điều này rồi.

-Anh nói gì cơ?

-A..n..h nói, anh.. không xem em là..em gái của anh.

Nói xong, Vương Phi còn khóc to hơn như là rất oan ức.

-Hahaa

Anh cười, vì cô giận anh không phải vì anh làm cô đau tối qua, mà vì anh lớn tiếng với cô..

-Sao lại không chứ! Anh mà không thương em, anh đã không tức giận như vậy!

Vương Hải bắt đầu hôn vào cổ cô, hôn vào đôi mắt đang ươn ướt của cô.

-Vương Phi! Em phải ngoan, anh mới thương!

Vương Hải buông lời ngon ngọt vào tai của cô, cắn cắn vào vành tai của cô.

-Anh có gì cũng phải kể em có được không? Em không biết gì, em chỉ nghe người khác kể lại về anh. Trong khi hai chúng ta luôn cạnh nhau!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro