chương 19 : chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bắt đầu mùa xuân , liên tục mấy ngày thời tiết đều rất đẹp, chim hót chào bình minh, dương liễu nảy mầm xanh, một cảnh tượng ý xuân vui vẻ hoà thuận.

Sáng sớm, Thiệu Ấn Hành đang trong phòng sách bẩm báo công việc với Sa Lãng Thần.

"Vương Gia, tối hôm qua thị vệ lại bắt được mấy tên thích khách, sau khi bọn họ thất bại, giống như trước tất cả đều trong khoảnh khắc đã tự vẫn bỏ mình."

"Tháng này đến đây là lần thứ mấy rồi ?" Sa Lãng Thần sắc mặt trầm xuống.

"Lần thứ năm." Mặc dù Thiệu Ấn Hành rất tự hào rằng thị vệ có thể bắt những thích khách kia mà không bỏ sót tên nào, nhưng cũng từ trong đó phát hiện có cái gì không đúng, "Vương Gia, ngắn ngủn một đoạn nhưng có đến năm đám thích khách lẻn vào vương phủ hành thích, cái này rất không bình thường."

Trước kia mặc dù cũng có thích khách tới hành thích, nhưng chỉ là thỉnh thoảng , thường xuyên như thế này cũng chưa từng có qua.

"Đào Hoa nơi đó đã tra hỏi qua?"

"Đã hỏi qua, nhưng nàng ta chỉ là tỳ nữ, rất nhiều chuyện Mạnh Băng cũng sẽ không nói cho nàng biết." Thiệu Ấn Hành tiếp tục suy đoán, "Chẳng lẽ là trong cung có biến cố gì?"

"Trong cung nơi đó cũng không có cái gì khác thường." Sa Lãng Thần suy nghĩ chốc lát chỉ thị, "Ngươi phái thêm người tăng cường thủ vệ vương phủ, chuyện này ta sẽ bảo Bình Tam đi thăm dò. Còn nữa, có thể bắt đầu động thủ nhổ bỏ hết những con cờ không cần thiết trong vương phủ , chỉ để lại mấy cái còn có giá trị lợi dụng ." Không khí ngột ngạt trong vương phủ lâu như vậy, đúng lúc chỉnh đốn một chút rồi.

Nghe vậy, Thiệu Ấn Hành sửng sốt." Kế hoạch lúc trước kia. . . . . ."

"Hủy bỏ."

Mày Thiệu Ấn Hành nhăn lại ." Nhưng như vậy thì không có lí do hợp lý để đối phó Đại hoàng tử."

Ban đầu Vương Gia sai người dùng dược thiện treo ngược mạng của Vương phi, là muốn ở thời cơ thích hợp sắp xếp cho nàng chết đi, sau đó đẩy nguyên nhân cái chết của vương phi lên người Mạnh Băng, lại từ nàng ta dẫn lửa đến chỗ Đại hoàng tử, dựa vào cái này bức bách hoàng thượng xử trí Đại hoàng tử, dĩ nhiên đây chỉ là bắt đầu, kế tiếp còn có một chuỗi chuyện chờ Đại hoàng tử, nhưng nếu kế hoạch này hủy bỏ, muốn dẫn lên rắc rối thì phải nghĩ biện pháp khác rồi.

"Chuyện này ta có sắp xếp khác."

"Vâng" Thiệu Ấn Hành vốn định nói cái gì nữa, nhưng thấy chủ tử tâm ý đã quyết, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.

Xem ra Vương Gia hình như là đối với vương phi động tình, mới có thể thay đổi kế hoạch không muốn hy sinh nàng, cũng không phải hắn ghét vương phi, hắn lo lắng là dựa theo thân thể của Vương phi, sợ rằng không chống đỡ được bao lâu, nhưng điểm này Vương Gia không thể nào không biết, vì sao vẫn quyết định như thế?

Sau khi Sa Lãng Thần đuổi lui Thiệu Ấn Hành thì vùi đầu vào công việc, đợi hết bận đã sắp buổi trưa, hắn đứng dậy đi về phía viện Triệu Như Hi ở .

Trong một tháng này, mỗi ngày hắn đều bỏ chút thời gian ở bên nàng.

Từ ngày đó sau khi nói rõ mọi chuyện, giữa hai người không còn khoảng trở ngại, có lẽ bởi vì hồn phách của nàng đến từ dị thế, đối với nàng không cần lúc nào cũng phải đề phòng, cùng với nàng chung sống càng thêm tự tại thoải mái.

Mà thời gian trước sau khi nàng có thể đứng dậy, mấy ngày nay ngày nào cũng tự mình xuống bếp, làm đều là những món ăn ở thế giới của nàng, giống như là ngày hôm qua nàng làm bánh xốp khoai sọ, ngày hôm trước nấu trà sữa trân châu, nàng nói ở trong quán trà cho thêm trân châu màu nâu là dùng bột khoai mì làm ra, uống cùng với trà sữa ..., hương vị rất ngon, hôm kia, nàng nướng bánh ngọt quế viên, lại ngày hôm trước nữa. . . . . .

Dọc theo đường đi nghĩ đến nàng làm những món ăn ngon kia, Sa Lãng Thần thèm ăn đồ ngọt nghĩ tới không biết hôm nay nàng sẽ làm gì, không nhịn được bước nhanh hơn.

Nhưng mà lòng hắn tràn đầy vui vẻ đi tới viện của nàng, lại rơi vào khoảng không.

Phù Dung nhìn thấy hắn, lập tức bẩm báo: "Vương Gia, Vương phi đi bái tế Trăn nhi rồi."

"Bổn vương không phải dặn nàng ngày gần đây không cho phép ra cửa sao?" Sa Lãng Thần không vui giận tái mặt. Ngày gần đây thường có thích khách xuất hiện, hắn lo lắng an nguy của nàng, mới có thể cấm nàng ra cửa.

Thấy hắn tức giận, Phù Dung bị sợ đến quỳ xuống."Vương Gia bớt giận, bởi vì ngày hôm nay là sinh thần(sinh nhật) của Trăn nhi, cho nên vương phi vừa muốn đi bái tế Trăn nhi."

Vẻ mặt Sa Lãng Thần lạnh lùng sai người hầu sau lưng, "Chuẩn bị ngựa."

Hắn không yên lòng nàng, chuẩn bị tự mình đi đón nàng về.

Triệu Như Hi đặt bánh ngọt tự mình làm lên trước phần mộ của Trăn Nhi.

Mặc dù chuyện đã qua hơn một tháng, nhưng Uyển Uyển chỉ cần vừa nghĩ tới Trăn nhi chết thảm, vẫn là không nhịn được muốn khóc, tuy vương phi nói, Vương Gia chính miệng đồng ý với nàng, nhất định sẽ nghiêm trị hung thủ, nhưng nghĩ đến hung thủ sát hại Trăn nhi còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chậm chạp không có nhận được báo ứng phải nhận, nàng đã cảm thấy rất không cam tâm.

Hốc mắt Uyển Uyển rưng rưng châm hương, châm xong, nàng đưa ba cây hương cho vương phi.

Triệu Như Hi nhận lấy hương, đứng ở trước bia mộ, khẽ mở cánh môi sâu kín nói: "Trăn nhi, hôm nay là sinh thần ngươi mười chín tuổi, ta đã làm chút bánh ngọt ngươi thích ăn, hi vọng ngươi ở trong một thế giới khác tất cả đều tốt, nếu như ngươi còn có cái gì không yên lòng, có thể vào mộng của ta nói cho ta biết, ta sẽ thay ngươi làm tốt."

Một bên Uyển Uyển là nói: "Trăn nhi, ta biết ngươi vẫn luôn lo lắng thân thể của vương phi, ta sẽ chăm sóc tốt vương phi, ngươi yên tâm, còn nữa, nếu như ngươi ở trên trời có linh, thì cho ác nhân tàn nhẫn sát hại ngươi sớm ngày nhận lấy báo ứng, không chết tử tế được."

Hai người nói xong mới vừa cắm hương, xung quanh rừng cây chợt nhảy ra mấy người áo đen, không nói lời gì giơ đao chém tới bọn họ.

Thấy thế, thị vệ lúc trước bảo vệ bọn họ đến rối rít tiến lên ngăn trở.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro