Chương 141: Nợ máu phải trả bằng máu 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nguyệt Nhi, mau đi xử lý vết thương trên người của con đi." Trần Quý Phi nhẹ nhàng xoa đầu Lưu Nguyệt dịu dàng nói.

Đứa trẻ này thật là, trên người toàn là vết thương nhưng dường như không hề quan tâm đến, trong mắt nàng bây giờ chỉ có Hiên Viên Triệt, chỉ có Hiên Viên Triệt đang hôn mê bất tỉnh kia.

Đến ngay cả một người làm mẹ như nàng cũng không nỡ nhìn tiếp.

Không chú ý đến lời nói của Trần Quý Phi, Lưu Nguyệt một chút cũng không nghe thấy, chỉ chăm chăm nhìn Hiên Viên Triệt.

Nàng thật là vô dụng, nàng cái gì cũng biết, chuyện gì nàng cũng làm được, nhưng lại không biết nội công, không biết làm thế nào dùng nội công để trị thương cho hắn, nàng hoàn toàn không biết.

Thở ra một hơi thật sâu, Mộ Dung Vô Địch đột nhiên mở trừng mắt.

"Thế nào rồi?" Lưu Nguyệt lập tức ngẩng đầu gấp gáp hỏi.

Đám người Hiên Viên Dịch xung quanh cũng đứng phắt dậy.

Mộ Dung Vô Địch đảo mắt nhìn quanh, bắt gặp ánh mắt sốt sắng của Lưu Nguyệt, cười khổ một cái nói: "Vết thương của Tam Điện hạ quá nghiêm trọng, tâm mạch bị nội công của tên thích khách làm chấn thương, vốn dĩ không thể cứu chữa, nhưng cũng may Tam Điện hạ nội công thâm hậu, đã giữ được một đường tâm mạch cuối cùng, nếu không e là..."

"Sẽ không có chuyện gì chứ?" Lưu Nguyệt nắm chặt tay Hiên Viên Triệt.

Nhìn thấy vẻ mặt đau thương của Lưu Nguyệt, Mộ Dung Vô Địch lắc lắc đầu, thở dài một hơi, nhíu chặt mày: "Một chưởng thâm độc của Hậu Kim Quốc tuy không phá hoại hoàn toàn tâm mạch của Ngài, nhưng độc tố cũng theo đó thấm vào người, rất khó chữa trị."

Lưu Nguyệt nghe xong sắc mặt lại càng trầm xuống.

Tuyết Thánh Quốc, Ngạo Vân Quốc, bây giờ còn có thêm cả Hậu Kim Quốc, rốt cuộc có bao nhiêu quốc gia nhúng tay vào chuyện này? Rốt cuộc có bao nhiêu kẻ muốn lấy mạng của Hiên Viên Triệt?

"Phải chữa như thế nào? Nói." Khó chữa trị, vậy tức là có thể chữa, cho dù có bao nhiêu khó khăn nàng cũng làm được, nàng sẽ giúp hắn chữa được.

Mộ Dung Vô Địch nhăn mày: "Độc tố ở trong tâm mạch, sai một bước sẽ chạy thẳng vào tim không thể cứu vãn, theo như ta được biết, trên đời này chỉ có một nơi có thể cứu được cho Tam Điện hạ, nhưng người dân nơi đó rất kì dị, vui buồn thất thường, hàng tung bất định, rất khó tìm."

Lời vừa dứt, Lưu Nguyệt, Trần Quý Phi cùng đám người Hiên Viên Dịch đồng loạt nhìn Mộ Dung Vô Địch, mặt ai nấy lo lắng vô cùng, duy nhất một mình Hoàng Đế Thiên Thần Hiên Viên Dịch lại thoáng qua chút sắc mặt kì lạ, đôi lông mày nhíu chặt.

Không đợi Lưu Nguyệt trả lời, Mộ Dung Vô Địch đột nhiên cắn răng nói: "Thôi được, năm đó ta đã từng cứu một người dân của họ, hi vọng bọn họ vẫn nể ân tình khi đó mà chữa trị cho Tam Điện hạ, chuyện này ta sẽ lo liệu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro