Chương 92: Phong vân trở mình 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem ra hôm nay chủ đích của những tên này không phải là mạng của Hoàng đế Thiên Thần Hiên Viên Dịch, mà chính là đầu của Hiên Viên Triệt.

"Da ngăm đen, thân hình cao lớn, không phải người của Thiên Thần quốc chúng ta." Thu Ngân vạch khăn che mặt của một tên trong đám thích khách đã chết, sau đó quỳ xuống trầm giọng nói.

Thiên Thần quốc dạng người nào cũng có, nhưng không ai có vóc người cao lớn như vậy, vừa nhìn đã biết không phải người nước mình, tuy nhiên trong 6 nước lại rất phổ biến.

Không phải người ở đây, chẳng lẽ là người của các nước khác? Lưu Nguyệt mặt nhăn mày nhó, quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt không ngạc nhiên lắm, bắt gặp ánh mắt Lưu Nguyệt, lập tức giương mi cười lạnh một tiếng nói: "Trong thiên hạ này, người muốn lấy mạng của ta quả thực rất nhiều."

Lưu Nguyệt bỗng sáng tỏ, Hiên Viên Triệt của nàng rất xuất sắc, một Độc Cô Dạ chỉ trong vài năm vậy mà có thể biến Ngạo Vân quốc trở thành đệ nhất cường quốc, một Hiên Viên Triệt thì quật khởi Thiên Thần quốc, tiến đánh các nước xung quanh mở mang bờ cõi.

Quả thực là mối đe doạ lớn cho các nước, không thể dùng, vậy nên chỉ có thể hủy đi.

Thiên Thần quốc có thể giữ lại kẻ nào cũng được, ngoại trừ Hiên Viên Triệt, bởi hiện nay hắn đã trở thành sự uy hiếp quá lớn.

Chính vì thế mà hôm nay là một cơ hội tốt, việc Thiên Thần quốc tổ chức săn bắn không phải việc gì bí mật, tất cả các nước xung quanh đều biết.

Hai tay Lưu Nguyệt ôm lấy đầu Hiên Viên Triệt, ngửa đầu nói: "Không sợ."

Hiên Viên Triệt nghe vậy liền bật cười, cực kì cuồng vọng nói: "Nếu sợ, ta đã không sống được đến ngày hôm nay." Phóng tầm mắt khắp thiên hạ, Hiên Viên Triệt hắn chưa sợ quá mấy ai.

"Được rồi, Tam hoàng tử điện hạ, chúng ta về trước rồi nói." Mộ Dung Vô Địch cất giọng.

Nếu là ám sát Hiên Viên Triệt, vậy nơi này sẽ không an toàn.

Hiên Viên Triệt gật đầu, kéo Lưu Nguyệt tới bên cạnh, thuận tay đỡ theo một cấm vệ quân đang bị thương rất nghiêm trọng không di chuyển đươc.

Đám Thu Ngân chờ xung quanh cũng chuẩn bị rời đi.

"Xoẹt!" Ngay lúc này, trong rừng đột nhiên truyền đến âm thanh xé gió, những quả cầu bằng sắt như nắm tay trẻ em phóng tới chỗ Hiên Viên Triệt nhanh như chớp.

"Bên trong cầu có độc, cẩn thận." Mộ Dung Vô Địch liếc mắt một cái nhất thời biến sắc, liền hét lớn.

Hiên Viên Triệt cũng nhận ra, sắc mặt trầm xuống, nhấc tên cấm vệ quân và Lưu Nguyệt phi thân về phía sau.

Hắn vốn đang đứng ở phía trên vách núi, một nhịp lui xuống này đã tiến đến gần sát mép núi.

Không thể tiếp tục lùi lại, đột nhiên tên cấm vệ quân bị trọng thương được Hiên Viên Triệt đỡ trên tay chuyển động, tung chưởng về phía trước ngực của Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, chưởng pháp âm hiểm, nội công vô cùng hùng hậu.

Gian tế.

Khoảng cách ba người rất gần, một chưởng phóng tới, uy lực công phá có thể đánh tan cả núi đá, nếu trúng đòn vậy sẽ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro