Chương 1: Hôn lễ náo loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phu thê giao bái!"
Ta lờ mờ thấy một khoảng không đỏ chói trước mặt, nhìn xuống chân thì thấy đôi hài đỏ thêu chỉ vàng tinh xảo, bản thân thì đang khom lưng. "Bái đường ư?", ta lẩm bẩm, đứng thẳng lưng trở lại. Haiz, độc thân lâu quá hay sao, giờ lại mơ được gả đi rồi!
"Đưa vào..."
"Dừng lại!"
Tiếng hô còn chưa dứt đã bị ngắt ngang, ta theo phản xạ quay qua, dù vạt khăn đỏ chói còn đang trùm trước mặt, chỉ loáng thoáng thấy một đôi hài nữ nhi đứng phía xa, hẳn là người vừa kêu "Dừng lại" đó. Thật là số độc thân mà, đến mơ cũng không được một hôn lễ tử tế!
"Yên Nhi, con làm gì vậy, đừng làm loạn hôn lễ của trưởng tỷ con" - Một giọng nói trầm ổn nhưng có phần đanh thép vang lên - "Người đâu, đưa tam tiểu thư về nghỉ ngơi!"
Loáng thoáng thấy bước chân vài nha hoàn tới bên người kia. Người con gái ấy bị kéo đi, được vài bước, nàng như nghe được điều gì, giằng co rồi giật ra khỏi đám nha hoàn, chạy tới phía vị phu nhân kia. Ta thoáng thấy bóng người chạy qua trước mặt, không kịp tránh, liền bị va phải, ngã ra sau, khăn che mặt rơi ra, lúc này mới có thể thoát khỏi mảng màu đỏ phấp phới trước mặt nãy giờ mà thoải mái nhìn toàn cảnh.
Người con gái tên Yên Nhi kia chạy tới chỗ vị phu nhân, tóm lấy tay bà, hai người trừng mắt nhìn nhau. Sau vài khắc, Yên Nhi cất giọng khàn gần như không nghe thấy: "Bà..." Chưa dứt câu hai mắt đã đỏ lệ, quay đầu nhìn tân lang. Tân lang lúc này vừa đỡ ta dậy, cũng theo phản xạ tóm lấy tay nàng: "Đây là hôn lễ của ta và tỷ tỷ nàng, đừng làm loạn!".
Yên Nhi uất ức, đôi mắt rưng rưng, rồi trào dâng một dòng lệ, khẽ nói, nhỏ tới mức chỉ ta và tân lang nghe thấy: "Đệ đệ ta gặp nạn rồi!" - rồi giằng tay, chạy ra cửa lớn, cưỡi ngựa bỏ đi.
Lúc này ta mới kịp nhìn tới tân lang của mình, một thân hỷ phục, khôi ngô tuấn tú, thật không phí công nằm mơ mà, tiếc là có vẻ chuyện tình này không chỉ có ta và chàng. Chưa kịp nghĩ hết thì tân lang đã chạy ba bước theo người con gái vừa nãy, rồi dường như nhớ ra điều gì, quay lại nói với ta: "Chờ ta!" - sau đó quay lưng định tiếp tục chạy đi. Vị phu nhân kia đanh giọng: "Vương gia, người bỏ đi giữa hôn lễ như vậy, người để thể diện Tuệ Nghi nhà ta ở đâu, thể diện phủ Tể tướng ở đâu?". Vương gia dừng bước, không đáp lại cũng không quay người, ra lệnh cho đám nha hoàn đưa ta về phòng trước. Sau đó thì cũng chạy ra ngoài, cưỡi ngựa theo hướng Yên Nhi kia vừa đi.
Mọi người lao xao náo loạn, nha hoàn tới dìu tay ta về phòng, lúc này ta mới kịp lấy lại suy nghĩ. Yên Nhi, Vương gia, phủ Tể tướng? Chắc là mơ theo tình tiết cuốn truyện ta vừa đọc. Thật là, vừa đọc truyện vừa ngủ quên sẽ có những giấc mơ kỳ lạ thế đấy. Vậy thì ta chính là nữ phụ của câu truyện này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro