Chương 2: Không phải là mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật đen đủi, đến mơ cũng là nữ phụ. Bị bỏ rơi trong hôn lễ của mình, lại còn gặp phải một cảnh cẩu lương ngập mặt. Ta khập khiễng theo nha hoàn dìu mình về tân phòng.

Theo cảnh vừa nãy thì đây là tình tiết giữa truyện, nữ phụ nhờ mẹ mình mà lừa dối nam chính, giả danh bé gái từng cứu nam chính lúc nhỏ để cùng chàng thành thân. Nam chính vì hiểu lầm ta là bé gái xưa kia, vốn là nữ chính, nên dù đã bắt đầu động tâm với nàng, nhưng vẫn quyết không phụ kẻ giả mạo là ta. Nam chính ngôn tình đúng là hình mẫu trung tình, nhưng vì thế mà tình cảm với nữ chính trở nên dây dưa cẩu huyết. Vị phu nhân kia theo truyện là mẫu thân của ta, là đích thê của tể tướng đương triều. Vì căm ghét tiểu thiếp là mẫu thân của nữ chính mà nhiều lần hãm hại. Trước cảnh vừa nãy, bà đã nhiều lần hành hạ mẹ con nữ chính, dùng nhiều mưu sâu kế hiểm, cuối cùng đẩy mẹ con nữ chính về biệt viện ở quê mười năm. Nữ chính trưởng thành ở biệt viện thôn dã, chăm chỉ cứng cỏi, tình cờ lại gặp được cao nhân, nhận làm sư phụ, nhờ vậy mà tinh thông cả cầm kỳ thi hoạ lẫn võ nghệ. Lên mười bảy tuổi, tình cờ có công cứu giá, được khen thưởng, trở thành hồng nhân trong mắt Hoàng thượng, phụ thân ta cũng vì thế mà đón mẹ con nàng trở về phủ. Sau đó lại dấy lên một trận mưa máu gió tanh ở nội trạch. Tình tiết dây dưa tới cảnh ban nãy, vốn nữ chính định tới nói rõ hiểu lầm, ngăn cản lễ thành hôn. Nhưng mẫu thân ta đã cao tay hơn, lập mưu với tên đệ đệ ruột vô dụng của nữ chính. Lúc nãy khi nha hoàn kéo nàng đi đã nói nhỏ với nàng chuyện này, vốn là muốn để nàng chạy đi cứu đệ đệ mà rời khỏi lễ thành hôn, để ta thuận lợi gả vào vương phủ. Chỉ không ngờ là tính ngàn vạn chuyện, lại không tính được việc con người động tâm, không thể ngờ được vị nam chính vương gia kia lại vì dòng nước mắt diễm lệ ban nãy mà bỏ lại ta, chạy theo nữ chính.

Ta tuy không phải nhân vật phản diện, cũng không trực tiếp làm ra những chuyện xấu xa, nhưng mẹ làm con chịu, ta luôn là nhân vật hứng chịu trong những tình tiết nữ chính bị hại, để trở thành manh mối giải nguy cho nữ chính. Chẳng hạn như cảnh vừa rồi, bị phu quân bỏ rơi giữa hôn lễ, sau này ngày càng bị lạnh nhạt. Cuối cùng phải cùng mẹ mình chịu một kết cục bi thảm. Thật là đen đủi!

Nghĩ tới đây thì ta giẫm phải bậc cửa, cổ chân lúc nãy trẹo khi bị xô ngã bỗng đau nhói. Không đúng! Trong giấc mơ sao lại đau đến vậy. Mà giấc mơ này hơi liền mạch và chân thực quá, cũng mãi chưa kết thúc.

Ta được dìu tới giường ngồi, liền thử véo lấy đùi một cái. Á, đau chết mất! Không lẽ không phải mơ! Không lẽ... ta... xuyên không rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro