Chương 3: Lập tức hoà ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta không thèm để ý tới kẻ hầu người hạ xung quanh đang đứng chờ vương gia về thực hiện những lễ tiết phải làm trong đêm tân hôn, liền đuổi họ ra ngoài, trùm chăn ngủ.
Thực ra không phải là ung dung tự tại gì, chỉ là cố gắng để thoát khỏi giấc mơ này, trở về hiện tại.
Nữ phụ sau này vì đắc tội với Hoàng thượng, vốn cũng là nam phụ, yêu thầm nữ chính, mà bị đày làm nô tì. Rồi sau đó bị một ông già mua về làm tiểu thiếp, không chịu được đầy đoạ mà treo cổ tự vẫn, đây cũng là một quả báo cho kẻ phản diện, là mẫu thân ta trong truyện, khiến bà nghe tin đổ bệnh mà chết dần chết mòn. Hơn nữa vài trăm chương sau ta cũng không sung sướng vui vẻ gì, nào là đỡ kiếm thay nữ chính, nào là bị tra tấn để khai ra tội danh của mẹ mình. Thôi, nghĩ tới đó ta đã quyết, nhất định phải rời khỏi chốn này.
Nghĩ ngợi miên man mãi, cuối cùng ta cũng rơi vào giấc ngủ. Tốt, ngày mai có thể thức dậy đi làm rồi. Bị sếp bắt nạt cũng hơn bị tra tấn.
Sáng hôm sau ta tỉnh dậy. Mở mắt khoan khoái, đi làm nào.
"Mời vương phi rửa mặt!"
Hả, vẫn còn vương phi gì chứ! Đảo mắt khắp phòng, vẫn là tân phòng đỏ chói lúc trước. Ta vẫn ở đây!
Vương gia kia quả thật đêm qua không về. Hẳn là cả đêm giúp nữ chính giải nguy cho đệ đệ. Ta mặc kệ khuyên ngăn, trùm chăn cố ngủ thêm lần nữa, xem có thoát ra khỏi cuốn truyện này không, nhưng nhắm mắt mãi không thể ngủ tiếp, ta đã quen giờ đi làm rồi.
Nô tì bên cạnh quỳ xin ta dậy chuẩn bị để vào cung thỉnh an, còn ta thì vẫn cứng đầu mặc kệ họ, trùm chăn cố nhắm mắt ngủ.
Đột nhiên một giọng nói vang lên: "Là lỗi của ta!"
Nô tì đồng loạt dạt sang một bên hành lễ: "Vương gia!", ta cũng giật mình mở chăn ngồi dậy. Thì ra vị phu quân kia của ta đã về.
Vũ Vương Mặc Thanh Phong, nam chính trong truyện là một người tài hoa tuấn tú, có dũng có mưu, cũng là một người lý trí và đủ tàn nhẫn. Nói chung là hội tụ đủ tư chất của một nam chính ngôn tình. Sau này khi phát hiện ra sự thật, hắn vì bảo vệ nữ chính cũng đủ lạnh lùng, tàn nhẫn với ta, vì vậy cũng không thể không kính sợ hắn. Ta ngồi dậy định hành lễ, nhưng Mặc Thanh Phong đã ra hiệu không cần, nhanh chân bước tới ngồi bên giường, nắm lấy tay ta:
- Hôm qua là tình thế cấp bách, ta bỏ lại nàng một mình là ta không phải, lỗi của ta, nàng đừng giận.
Dù sao hắn cũng đang nghĩ ta là người con gái trong lòng hắn, vẫn một mực trung tình, dù tâm đã từ lâu không còn theo lý trí. Sau này phát hiện ra sự thật mới trở nên lạnh lùng căm ghét ta. Hơn nữa ta còn là con của kẻ luôn rắp tâm hãm hại người hắn yêu.
Ta giật mình rụt tay lại khỏi tay hắn, ra lệnh cho người hầu ra ngoài. Chi bằng ngay từ lúc này nói ra sự thật.
Vẻ mặt Mặc Thanh Phong thoáng có chút bất ngờ, ta vội quỳ xuống: "Xin vương gia chấp nhận cho thiếp, lập tức hoà ly!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro