Chương 4: Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nàng nói gì vậy, đừng giận dỗi nữa!" - Mặc Thanh Phong cau mày.
- Đây là lời thật lòng của thiếp, có lẽ chính chàng cũng chưa nhận ra, nhưng sau hôm qua ta và chàng đều đã thấy rõ, người trong lòng chàng, vốn dĩ là Yên Nhi.
Sắc mặt hắn thoáng thay đổi, nhưng khoảnh khắc sau ánh mắt lập tức đã trở nên kiên định:
- Ta thực sự đã có lúc rung động trước Yên Nhi, nhưng nàng yên tâm, ý ta đã quyết, từ lúc nhận ra nàng là cô bé bảy tuổi năm đó cứu ta ở hồ sen, ta đã quyết đời này chỉ có mình nàng.
- Người chàng yêu thực ra là bé gái năm đó, không phải là ta. Nếu ta không phải cô bé đó thì sao, nếu đó là Yên Nhi thì sao?
- Nàng đừng giận dỗi như vậy, hôm qua ta đuổi theo giải cứu cho đệ đệ ruột của Yên Nhi, nhưng đó cũng là đệ đệ nàng, chuyện này ta biết là do mẫu thân nàng sắp đặt, cũng vì vậy mà thu xếp mọi chuyện rồi. Ta bỏ đi giữa chừng không chỉ vì Yên Nhi, mà cũng vì bảo vệ nàng nữa, nàng nghĩ ta biết, vậy Hoàng thượng không biết sao?
Ta thoáng giật mình, Hoàng thượng đã biết chuyện mẫu thân ta làm, hắn cũng biết, vậy hẳn kẻ làm con gái ngồi không hưởng lợi như ta cũng bị căm ghét. Chẳng qua vì ta đang là cô gái năm đó... Chuyện này lúc này chưa thể nói ra vội, không ta ở trong phủ sẽ bị hắn hành hạ tới chết mất. Trước hết phải hoà ly đã!
- Chuyện mẫu thân ta làm, cũng vì để người con gái như ta thuận lợi được gả vào vương phủ. Ta tự biết xấu hổ, xin được hoà ly!
Mặc Thanh Phong sa sầm mặt:
- Nàng đừng vì giận dỗi mà trở lên vô lý như vậy, đây không phải ta đang trách cứ nàng...
Ta nổi cáu, sao lại hiểu thành ta đang giận dỗi thế này:
- Ta vốn là vô lý như vậy, ta đã quyết rồi, xin trả lại chàng về với...
Lời còn chưa dứt thì hẳn trở mình, kéo lấy ta đè xuống giường, hôn lấy môi ta. Ta giật mình ngơ người, thì ra hôn là như vậy, thật là khiến kẻ độc thân hai mươi lăm năm như ta trái tim xao xuyến. Hắn táo bạo chiếm lấy môi ta, cảm giác ấm áp triền miên như không dứt. Ta đang mơ màng bỗng như bừng tỉnh, ngươi nghĩ cái gì vậy, đây là nam chính, là của nữ chính, sao có thể động lòng chứ. Ta liền giơ tay định đẩy hắn, nhưng không đẩy nổi, hắn dường như trở nên tức giận, giữ hai tay ta, ấn xuống giường, không nhẹ nhàng ngọt sủng nữa mà thô bạo chiếm lấy môi ta, gần như cắn lấy. Ta có phần uất ức, phản ứng tự nhiên của ta như vậy, mỗi lần uất ức là nước mắt trào lên, nhưng lại nín nhịn, vẫn cố vùng ra.
Hắn thấy giọt lệ rưng rưng trong mắt ta, thì ánh mắt có chút đau lòng, dừng lại thả ta ra.
- Là ta không đúng, ta không nên bắt nạt nàng, làm nàng ủy khuất rồi! Từ giờ nàng không muốn ta sẽ không ép, nhưng đừng bao giờ nhắc tới chuyện hoà ly nữa!
Giọng hắn vừa nhẹ nhàng an ủi, vừa dứt khoát kiên định, ta biết không nên nói gì nữa. Thì ra đây là tình yêu của nam chính, tiếc là không dành cho ta, chỉ là ngộ nhận. Nam chính của nữ chính, tranh giành ý chung nhân, ta còn thiếu lý do để nữ chính trả thù mẹ con ta sao. Sau này hắn biết sự thật, cũng sẽ không đối xử tốt với ta thế này nữa. Có lẽ vì lần đầu nhận được yêu thương kiểu như vậy nên ta hơi động lòng, sau này nên trải nghiệm yêu đương một chút, không thể cứ hơi tí đã suy nghĩ vớ vẩn được. Ta ngẩn ngơ, hít một hơi thu nước mắt, nước mũi, thầm nghĩ không nên lau ra bộ y phục đắt tiền thế này.
Thấy ta vẫn im lặng, hắn tiếp tục dỗ dành: "Nàng đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, ta đã cho chuẩn bị điểm tâm, mau dùng bữa rồi cùng ta vào cung thỉnh an, nếu không sẽ mang tội bất kính đấy!"
Ta gật đầu, đứng dậy chuẩn bị, dù sao cũng không thể đắc tội với hai nhân vật lớn nhất trong truyện được, sợ kết cục đến chưa đủ sớm hay sao.
Chúng ta cùng nhau dùng bữa rồi lên xe ngựa nhập cung thỉnh an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro