Chương 5: Thỉnh an

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường ngày lướt điện thoại nhiều ta cũng có cái nhìn nhất định về mẹ chồng nàng dâu. Lần này lại là siêu cấp mẹ chồng, thật không thể coi thường. Hơn nữa còn có vị hoàng thượng kia. Hắn sau khi được nữ chính cứu thì cũng thầm mến mộ nàng. Nữ chính truyện này hình như đam mê cứu người, cứ bước chân ra cửa là tình cờ cứu người. Vì thế mà chiếm luôn cả hai nam nhân ưu tú nhất truyện, hào quang nữ chính thật đáng kinh ngạc. Không biết ngoài ra nàng còn tình cờ cứu thêm được bao kẻ nữa, ta vì thế mà có thêm bao nhiêu người căm ghét nữa. Cuộc sống của nữ phụ thật khó khăn mà, xuất hiện thì nhạt nhoà, mà đằng sau trang giấy thì bao nhiêu kẻ thù, nhưng ai quan tâm chứ, tất cả chỉ quan tâm nữ chính. Hơn nữa Mặc Thanh Phong nói, chuyện hôm qua hoàng thượng có lẽ cũng biết rồi, vậy thì hẳn là cũng sẽ ghét bỏ ta. Hôm nay hẳn sẽ chẳng dễ dàng gì.
"Thần thiếp tham kiến Thái hậu, Tham kiến Hoàng thượng."
"Phong nhi tới rồi đấy à" - Thái hậu dường như phớt lờ ta, bước tới đỡ lấy tay Mặc Thanh Phong, mặc ta vẫn đang cúi mặt quỳ phía dưới. Mặc Thanh Phong cũng hiểu ý, vờ như không biết vẫn không đứng lên, ta quỳ, hắn cũng cứ vậy mà cùng ta quỳ.
Hoàng thượng thấy vậy thì tỏ ra dĩ hoà vi quý, lên tiếng: "Vương gia vương phi bình thân!"
Cũng may Mặc Thanh Phong còn đang yêu thương ta, có hắn bên cạnh lúc này cũng phần nào không phải chịu khổ. Thấy hắn đỡ ta đứng dậy, ánh mắt Thái hậu có chút không hài lòng, vừa ngồi xuống ghế liền lên tiếng: "Ngươi giờ vào tới Vương phủ rồi, không còn là đích nữ của phủ Tể tướng nữa, sau này phải học hỏi tu thân nhiều hơn, để hầu hạ Phong Nhi cho tốt. Đừng quen với việc được cưng chiều hầu hạ mà không hoàn thành trách nhiệm của một người thê tử, tận tâm tận lực chăm sóc hầu hạ phu quân cho thật tốt!"
Đúng là siêu cấp mẹ chồng, vừa ý tứ ta đừng ỷ được cưng chiều, vừa dạy dỗ ta phải học hỏi để chăm chồng. Thật may chúng ta ở riêng. Ta gật đầu dạ vâng, tỏ vẻ ngoan ngoãn, Mặc Thanh Phong định đỡ lời, bị ta nắm lấy tay áo, ngăn lại. Lúc này càng bênh vực thì quan hệ càng xấu đi thôi. Hoàng thượng lại lên tiếng:
- Hôm qua việc đệ đệ của Vương Phi náo loạn như vậy, nghe nói mẫu thân nàng đã lo liệu ổn thoả?
Cao thủ lại bắt đầu rồi đấy, một tiễn xuyên tim, vừa dằn mặt vừa dò hỏi xem ta có liên quan việc này không.
- Thần thiếp ở trong vương phủ không biết rõ mọi chuyện, sáng nay nghe Vương gia nói đã sắp xếp tất cả ổn thoả rồi - ta cẩn trọng đáp lời.
- Ta trước kia có nhận ơn cứu mạng của muội muội của Vương phi, nàng ấy có bất cứ chuyện gì, chỉ cần làm được ta sẽ làm, nhất định không để nàng ấy chịu ủy khuất.
Lại là cảnh cáo ta. Đã là phân nửa truyện rồi, từ tình tiết cứu mạng này, nữ chính nhận được sự giúp đỡ của hoàng thượng, từng bước từng bước lật ngược thế cờ, trả thù mẫu thân ta, cũng tước đi tất cả mọi thứ của ta. Nam phụ đúng là hô phong hoán vũ, nhưng cuối cùng vẫn là nam phụ, không vượt nổi hào quang nam chính, Yên Nhi vẫn chọn Vũ Vương. Nhưng nam phụ này sau này cũng khiến nhân vật của ta sống dở chết dở, tốt nhất vẫn không nên gây thêm định kiến nữa. Ta lại cúi đầu ngoan ngoãn: "Thần thiếp thay mặt muội muội đa ta bệ hạ!"
Hai nhân vật lớn nhất trong hoàng cung lúc này đều ghét bỏ, thay nhau dằn mặt ta. Thật là mệt mỏi.
"Choang!" tiếng rơi vỡ đột ngột vang lên, một cung nữ vừa quỳ vừa dập đầu xin tha tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro