Chương 6: Nam nhân, ngươi chết chắc rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Thành.
Dương Thiến Thiến hít sâu, nhìn chằm chằm vào một góc quán trà nhỏ, vẻ mặt mang theo vài phần tính toán.
Nhìn bộ y phục trên người mình, chúng rất đẹp, hào phóng, còn rất mê hoặc.
Tiểu Bích kéo y phục của Dương Thiến Thiến, nuốt nước miếng nói:
_“Tiểu thư, người thật sự phải làm như vậy sao?”
_“Đương nhiên, thù này không báo, thề không làm người!”
Dương Thiến Thiến nhìn Tiểu Bích một cái, sau đó nháy mắt, nói rằng:
_“Tiểu Bích, đứng yên đây, để bọn người hầu đó chuẩn bị sẵn sàng, xem ta đây.....”
Vừa nói, Dương Thiến Thiến liền bước những bước chân tao nhã, đi hướng về phía quán trà nhỏ. Quán trà rất sạch sẽ, đặc biệt là cái căn phòng tao nhã của tên nam nhân ngốc đó, dường như là riêng biệt được làm sạch. Dương Thiến Thiến cười, sau đó đi đến căn phòng của Tô Cẩm Lí. Tô Cẩm Lí nhắm mắt nghỉ ngơi, rất mãn nguyện. Dương Thiến Thiến rón ra rón rén bước đến bên cạnh Tô Cẩm Lí, sau đó tiến đến trước mặt Tô Cẩm Lí, thở nhẹ. Sự nhạy cảm trời sinh khiến Tô Cẩm Lí đột nhiên mở mắt. Con ngươi tối đen, mang theo vài phần lạnh lùng, nhưng càng chứa sức hút có thể khiến cho phụ nữ trong thiên hạ thần hồn điên đảo. Hơi thở của Dương Thiến Thiến đột nhiên bị kiềm hãm, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, cong môi cười, đẹp đẽ dịu dàng. Còn chưa chờ đến lúc Tô Cẩm Lí phản ứng lại đẩy Dương Thiến Thiến ra, Dương Thiến Thiên nhanh hơn một bước, cả người dựa lên người của Tô Cẩm Lí. Đôi mắt nhìn thẳng vào Tô Cẩm Lí, đầy mê hoặc. Tô Cẩm Ly lúc đó, trong tiềm thức muốn đẩy Dương Thiến Thiến ra, nhưng mà cái không chịu thua chính là hắn cảm thấy thân thể của chính mình....lại có thể trong nháy mắt nổi lên phản ứng.
Hắn nhận ra nữ nhân này.
Mấy ngày trước ở bên đường, nữ nhân không biết xấu hổ này bắt hắn xin lỗi. Trong con mắt loé ra vài phần hứng thú. Cố nén trụ bản thân bài xích đối với người ngoài, Tô Cẩm Lí ngồi ở đó lười biếng dù bận nhưng vẫn thấy ung dung. Nhìn nữ nhân trong lòng. Xem nàng ta rốt cuộc muốn làm cái gì.
Dương Thiến Thiến nhìn đến Tô Cẩm Lí lại có thể không có phản ứng, trong nháy mắt đó, trong đáy lòng nàng tràn ngập một tia hưng phấn, nàng liền biết, là nam nhân, đều không chống đỡ được mê hoặc. Dương Thiến Thiến vươn tay, ôm lấy cổ của Tô Cẩm Lí, cả người ngửa qua bàn. Đột nhiên, tư thế của Dương Thiến Thiến và Tô Cẩm Lí biến thành bộ dạng mập mờ. Dương Thiến Thiến nằm nửa người trên bàn, Tô Cẩm Lí nhìn xuống nàng ta. Bốn mắt giao tiếp, toàn thân hai người, đột nhiên đều run rẩy một chút. Dương Thiến Thiến câu dẫn môi, tiếp cận môi của Tô Cẩm Lí. Tô Cẩm Lí ánh mắt đen kịt lại, nhìn đôi môi tiếp cận về phía mình thản nhiên vô tình. Đột nhiên, cánh môi dời phương hướng. Dương Thiến Thiến vươn một tay ra chạm vào miệng mình một cách bừa bãi. Vô tình làm vết son đỏ quệt lên mặt. Son dính trên tay còn không quên xoa xoa lên mặt của Tô Cẩm Lí. Dương Thiến Thiến cười nhạo:
_“Nam nhân, ngươi chết chắc rồi”
Giọng nói thoả thích, Dương Thiến Thiến đột nhiên xé y phục của mình. Ngón tay hung hăng bắt lấy vai của Tô Cẩm Lí. Dùng toàn bộ sức lực, khiến Tô Cẩm Lí trong nháy mắt không thoát ra được. Dương Thiến Thiến hét lớn:
_“Aaa............. Buông ta ra............. van xin người buông ta ra.......”
_“Cứu mạng......... vô lễ........ cứu mạng................”
Vừa hét, Dương Thiến Thiến vừa đem mái tóc dài cọ trên bàn vốn không cố định của nàng, mái tóc lộn xộn, y phục không chỉnh tề, vẻ mặt ngấn lệ. Tô Cẩm Lí nhíu mày, trong nháy mắt hiểu rõ là người phụ nữ này muốn làm gì. Khi muốn thoát khỏi, lại phát hiện một hàng quan binh đứng trước mặt, còn có một người phụ nữ luôn kêu:
_“Xin quan đại gia làm chủ cho tiểu thư nhà chúng ta.......... tiểu thư thật đáng thương.........”
Tô Cẩm Lí nhìn những tên quan binh này, đáy mặt hiện lên một tia sáng tỏ, ra sức bỏ mặc Dương Thiến Thiến, cả người muốn đi thẳng ra bên ngoài. Nhưng mà, một tên quan binh đã cầm đao kiếm sáng loáng chặn Tô Cẩm Lí. Đáy mắt Tô Cẩm Lí hiện lên một tia sát khí, nhưng mà sờ lá bài ở thắt lưng, lại phát hiện rằng bản thân vì nhàn rỗi, đồ cũng không mang theo.
_“Ta chỉ là trong lúc vô tình tới nơi này tìm tướng công, ai biết vị công tử này hắn cợt nhả ta.........”
Dương Thiến Thiến dựa vào bờ vai của Tiểu Bích, hai mắt đẫm lệ nói, vừa nói ánh mắt vừa lén nhìn Tô Cẩm Lí, cho hắn một cái ánh mắt khiêu khích. Hừ, rất thích sạch sẽ sao? Hôm nay ta sẽ đem ngươi vào trong địa lao, nơi dơ bẩn nhất đó, để ngươi từ từ ghê tởm!
Dương Thiến Thiến rõ ràng là đem suy nghĩ trốn trong lòng Tiểu Bích, lớn tiếng khóc lên. Bọn quan binh vốn nhìn thiên kim tiểu thư như hoa như ngọc thế này, đã bị mê đến có chút thần hồn điên đảo. Giờ lại nhìn thấy mỹ nhân thương tâm rơi lệ, ai cũng không khỏi tức giận Tô Cẩm Lí! Nghĩ đến đây, bọn quan binh liền đến bắt Tô Cẩm Lí. Nhưng mà, con mắt của hắn có chút lạnh lùng, liếc nhìn bọn quan binh một cái. Đáy mắt mang theo sát khí nồng nặc, một hàng người, nhất thời đứng im bất động. Dương Thiến Thiến thấy tình huống như vậy, cũng chết lặng trong nháy mắt. Không thể không thừa nhận, ánh mắt của người đàn ông này có thể đóng băng người khác trong nháy mắt. Có điều, nếu đấu với ngươi…… vậy thì Dương Thiến Thiến ta sẽ không thua mất.
Thế là Dương Thiến Thiến chạm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt mang bộ dạng đáng thương, nhìn bọn quan lính đó. Ánh nắng chiếu lên trên dung nhan vốn sạch sẽ của Dương Thiến Thiến, giọt nước mắt lộ vẻ tinh tế. Bộ mặt điềm đạm đáng yêu, rất khiến người khác đau lòng, thương yêu. Thân thể mảnh khảnh chậm rãi, bình tĩnh giống như là chiếc lá rụng trong gió, mang theo vài phần lung lay sắp đổ. Cơ thể cô nhẹ nhàng dựa vào Tiểu Bích, ánh mắt chậm rãi nhìn lên. Đáy mắt sáng lên, khoé miệng mang theo vài phần cười khổ và xót xa. Mái tóc hỗn độn, ngón tay khẽ run. Nắm chặt y phục của Tiểu Bích, mở miệng sợ hãi. Dòng âm thanh mềm mại mà chua xót, lòng bọn quan binh hơi hơi run lên.
Thậm chí…thậm chí ngay cả Tô Cẩm Lí, khoảnh khắc đó, đáy lòng, nỗi đau cũng có chút mơ hồ.
_“Ta...chuyện thành ra là như vậy, làm thế nào đối diện với phu quân ta, ta còn không bằng chết đi...”
Dương Thiến Thiến vừa nói, vừa làm bộ muốn hướng tới một bên đánh, Tiểu Bích ôm chặt eo của Dương Thiến Thiến, cố làm ra vẻ lớn tiếng hét:
_“Tiểu thư đừng đau lòng như vậy, cô gia sẽ không để ý đâu, tiểu thư...”
_“Các quan gia sẽ thay tiểu thư làm chủ... nhất định sẽ trừng phạt tên háo sắc này thích đáng!”
Tiểu Bích quay đầu nhìn tên quan gia kia một cái, hỏi thêm:
_“Các quan gia, có phải hay không?”
Các quan gia nghe thấy lời nói như vậy, bỗng lập tức gật đầu. Bộ dạng giải quyết việc chung, sau đó hướng về Tô Cẩm Lí tiếp tục đánh. Sắc mặt của Tô Cẩm Lí xanh mét. Thần sắc chán ghét, không có chút xuống thấp. Nhìn lướt qua Dương Thiến Thiến một cái khó có thể tin, xoè quạt ra rất thản nhiên, phe phẩy một chút, buông xuống một câu không nặng không nhẹ:
_“Đi quan phủ sao? Không cần các vị quan ra tốn kém như thế? Tô mỗ cùng các ngài đi một chuyến!”
Nói xong, đột nhiên vung tay áo, lướt qua mấy tên quan binh đó, không để bất kì kẻ nào chạm vào thân thể mình, bộ dạng thản nhiên, đi ra phía ngoài. Bọn quan binh ba chân bốn cẳng chạy theo Tô Cẩm Lí đã đi. Khi đi vẫn trấn an Dương Thiến Thiến:
_“Cô nương không cần lo lắng, tên háo sắc như thế, đến quan phủ, nhất sẽ trừng trị hắn thích đáng, sẽ trả cho cô nương một công đạo!”
Dương Thiến Thiến gật đầu, nhìn bọn quan binh nước mắt lưng tròng, nói nhỏ nhẹ yếu đuối:
_“Đa tạ các quan gia... thật là phiền các ngài rồi!”
Đợi sau khi bọn quan binh rời đi, Dương Thiến Thiến nháy mắt trở thành bộ dạng vênh váo hung hăng. Vẻ mặt cao ngạo, nâng cằm ngạo khí, nhìn thấy bóng dáng của Tô Cẩm Lí. Từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi nói:
_“Tên nam nhân chết tiệt, ngươi cứ từ từ mà sống ở đó một thời gian đi, sau này tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ngươi càng chết thảm hơn!”
Nghe thấy những lời như thế, Tiểu Bích cảm thấy khí lạnh từ toàn thân chạy đến lòng bàn chân.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro