Chương 5: Đừng để ta tìm được ngươi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dương Thiến Thiến quay đầu lại, vẻ mặt đứng đắn, nghiêm túc gật gật đầu nói:
“Đúng đó, ngươi thật thông minh nha!”
Người nô bộc phía sau nam nhân mở to mắt, hoài nghi nhân sinh nhìn Dương Thiến Thiến đứng trước mắt.
Vương gia Tô Cẩm Lí được hàng vạn người ái mộ, từ khi nào đã bị nói thành như vầy? Dường như họ đang được chiêm ngưỡng cơn thịnh nộ chết người của Vương gia.
“Vô liêm sỉ!”
Quả nhiên, ánh mắt Tô Cẩm Lí thoáng chốc trở nên hung ác nham hiểm, gắt gao nhìn chằm chằm về phía Dương Thiến Thiến. Nói từng chữ từng chữ với người nô bộc phía sau hắn ta:
“Đem nữ nhân không biết sống chết này ném ra khỏi tầm mắt của ta ít nhất một trăm thước!”
“Tuân mệnh!”
Nương theo hai thanh âm hạ xuống, cả người Dương Thiến Thiến bất chợt bị người hung hăng xách lên, mặc cho nàng lớn tiếng la hét, khuôn mặt hai kẻ kia không mảy may thay đổi biểu cảm.
Khi đi được đại khái một trăm thước, hai người kia thật sự đem nàng ném xuống đất một cách thô bạo.
Hơn nữa đồng loạt lấy khăn tay ra, dốc sức lau tay rồi còn đem khăn tay để trước mặt của Dương Thiến Thiến, không chút tâm tình xoay người rời đi.
Cái mông của Dương Thiến Thiến hiện tại đau đến chết đi sống lại, muốn đứng lên nhưng đã lực bất tòng tâm.
Ngón tay nàng siết chặt, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, dáng vẻ mang theo vài phần cao ngạo, hếch cằm lên!
Thù này không báo, thề không làm người!
“Tiểu thư, tiểu thư…Bích Nhi tìm được người rồi…”
Kèm theo một hồi thanh âm, Tiểu Bích chạy đến trước mặt của Dương Thiến Thiến. Thấy tiểu thư nhà bọn họ bùn đất toàn thân, Tiểu Bích hốt hoảng mở to hai mắt nhìn, lo lắng hỏi:
_“Tiểu thư, người đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao lại gặp chuyện như vậy?”
Vừa nói vừa nâng Dương Thiến Thiến dậy.
*****_____*****
Trở lại Diệp Thành, biệt viện của Dương gia.
Dương Thiên Thiến đem mình nhốt ở trong phòng, bút tích mạnh mẽ nhanh chóng phác họa lên tờ giấy trắng. Dung mạo hung tợn của tên nam nhân kia tái hiện trong đầu óc nàng.
Dáng dấp ngược lại khuynh quốc khuynh thành, có thể so với bế nguyệt tu hoa, lật đổ dung mạo của nữ nhân. Với dáng vẻ bẩm sinh đó, có thể vượt lên trên tất cả cái đẹp. Cho dù là ai đều khó có thể quên được dung mạo ấy!
Đương nhiên, Dương Thiến Thiến cũng không có tâm tư để quan tâm đến dung mạo của nam nhân này! Điều duy nhất hiện tại nàng quan tâm là báo thù!
Nhìn nàng xem từ nhỏ đến lớn có bao giờ bị vũ nhục như vậy? Bỗng nhiên bị người ta khiêng đi, còn bị ném như món đồ bỏ đi, ra xa một trăm thước!
Vô liêm sỉ!
Nếu như là làm chuyện như vậy thì cũng là Dương Thiến Thiến làm với người khác!
Ngón tay hung hăng siết chặt lại, Dương Thiến Thiến nheo mắt. Soạt soạt vài cái, trên tờ giấy lớn màu trắng liền được họa nên hình dáng của Tô Cẩm Lí.
Tóc dài buộc cao, dáng vẻ kiêu ngạo, phiến gấp nhẹ lay động, bạch y không một nếp nhăn, lập sinh trần thế trong tuyệt sinh trần thế.
Dương Thiến Thiến vừa vẽ trong ánh mắt vừa phun ra vài tia lửa. Sau đó, nàng mở cửa đi ra ngoài.
_“Tiểu thư!”
Nhóm gia nô khom người cung kính hô to. Dương Thiến Thiến cong môi, đi tới trước mặt họ, cầm bức tranh trong tay ném cho một gia nô, cao ngạo nói:
_“Thấy tướng mạo người này chưa?”
_“Đã thấy.”
_“Tốt lắm, nếu đã thấy được thì mau đi làm việc này cho ta!”
Ánh mắt của Dương Thiến Thiến mang theo vài phần dữ tợn, từng chữ từng chữ nói:
_“Đào lên ba thước đất ở Diệp thành, trong thời gian ngắn nhất tìm ra tung tích của nam nhân này cho ta…”
_“Tìm không được, một bước cũng đừng trở về! Có nghe thấy không!”
_“Nghe rõ, tiểu thư!”
Sau đó, những người kia nhanh chóng rời đi, ngay cả Tiểu Bích cũng đi theo ra ngoài tìm người.
Biệt viện lớn như vậy chỉ có mỗi Dương Thiến Thiến ở lại một mình. Nàng siết nắm tay, cao ngạo nâng cằm từng chữ từng chữ phun ra:
_“Đừng để ta tìm được ngươi, bằng không ngươi nhất định phải chết!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro