Chương 4: Thần linh ơi? Anh ta đang khử trùng à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dương Vạn Tài nghĩ lại muốn đi, thế là liền làm hài lòng Dương Thiến Thiến và nói:
_“Thiến Thiến, phụ thân sai rồi, phụ thân hứa với con về yêu cầu mà con đưa ra ngày hôm trước được chứ?
_“Phụ thân đưa con đến Diệp Thành xem hoa, nhưng phải đi ngay bây giờ, con thấy được không?”
Dương Vạn Tài nói đến đây, đột nhiên vỗ đùi, hắn thế nào lại đột nhiên nghĩ đến! Giả như Thiến Thiến đi Diệp Thành, phu nhân hắn sẽ trở về, há chẳng phải là sẽ biết chuyện Thiến Thiến treo cổ tự sát sao? Phải biết rằng, ở Dương Gia, Dương Thiến Thiến không ở nhà, phu nhân hắn cũng không trở lại, cho nên Dương Vạn Tài hắn mới chính là ông chủ của Dương Gia! Hắn phải chết để không thể thuật lại với người khác về việc Dương Thiến Thiến treo cổ tự tử, có ai dám hó hé vài câu? Đột nhiên, Dương Vạn Tài đứng bật dậy vì vui sướng, rồi táo bạo nói như thể hắn là một kẻ ngu ngốc:
_“Đừng lo lắng, Thiến Thiến, phụ thân sẽ yêu cầu Diệp Thành dọn sân khác cho con. Con đi đi, con có thể chơi bao lâu tùy ý!”

Diệp Thành
Những đóa hoa đương nở rộ, một mảng sinh động. Dương Thiến Thiến thân mặc y phục của nữ nhi, ôn nhu ngắm nhìn những tiểu đóa đóa xinh đẹp và rực rỡ, đi theo phía sau là một nô tì thân cận tên là Tiểu Bích.
_“Tiểu thư, lúc nào ra ngoài người cũng mặc như một nam nhi, nếu bây giờ lão gia mà biết người mặc trang phục của nữ nhi, thì nhất định ông ấy sẽ vui đến chết mất.”
Tiểu Bích cao hứng vui vẻ nói. Dương Thiến Thiến mỉm cười, nhưng không trả lời, ánh mắt tò mò nhìn về một nơi nào đó. Có rất nhiều người ở đó, trông như họ đang tranh giành thứ gì. Lòng hiếu kỳ nổi lên, Dương Thiến Thiến đi đến hướng đó. Sau khi đi đến, cô mới phát hiện đó là những màn biểu diễn hát rong mà cô đã xem được ở trên TV. Dương Thiến Thiến bỗng nhiên nảy sinh hứng thú, nên đã chăm chú theo dõi một lúc. Đột nhiên, từ đâu đó truyền tới một loạt tiếng móng ngựa. Vội vàng chạy nhanh đến đây. Mọi người vội dạt ra. Ngay cả những kẻ bán hàng, không tiếc bất cứ thứ gì, mà nhanh chóng chạy ra khỏi con đường đó. Dương Thiến Thiến và Tiểu Bích bị đẩy tách ra. Tuy nhiên, thấy xe ngựa càng lúc càng gần, mà một hài tử vẫn đứng giữa đường, không biết tránh sang bên. Dương Thiến Thiến nhanh chóng ôm lấy hài tử rồi kéo cậu sang bên đường. Bởi vì tốc độ quá nhanh, Dương Thiến Thiến không thể đứng vững trong một lúc. Chạy va vào một ai đó ở bên đường. Đúng lúc đó, xe ngựa nhanh chóng chạy rời đi trước mắt cô. Cùng lúc ấy, cả người Dương Thiến Thiến, bị một cỗ lực đạo, hung hăng đẩy ra. Kèm theo đó là hai từ lãnh khốc: “Thật bẩn!”
Không kịp chuẩn bị, Dương Thiến Thiến bất ngờ như rơi từ trên trời xuống. Cô đột nhiên mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, nhìn chằm chằm vào thủ phạm đã đẩy cô – một gã nam nhân! Phong thái hiên ngang, lông mày thanh tú, tuấn mĩ tuyệt thế, vận bộ y phục trắng tinh, làm cho người nam nhân ấy càng bắt mắt và hấp dẫn hơn! Trong chốc lát, Dương Thiến Thiến cảm thấy trước mắt mình có chút choáng váng. Tuy nhiên, cô đã hồi phục nhanh chóng và trừng mắt với tên nam nhân kia. Bĩu môi, cô bất mãn to tiếng:
_“Ngươi xin lỗi cho ta!”
Nam nhân nhướng mày, chưa bao giờ hắn nghĩ rằng sẽ có người dám nói chuyện kiểu này với mình. Sự thất vọng lóe lên trong mắt hắn, nhưng vẫn liếc nhìn Dương Thiến Thiến. Hắn chợt nhận thấy rằng nữ nhân này xinh đẹp tựa một đóa hoa, với đôi mắt sáng và hàm răng trắng. Nàng hệt như tiên nữ chốn thiên cung. Trong một khoảnh khắc, ngay cả những bông hoa xung quanh cũng bị nữ nhân này át đi vẻ rực rỡ vốn có của chúng. Tuy nhiên, nam nhân này đã nhanh chóng nhân thấy rằng cô bị ngã xuống đất nên trên người dính đầy bụi, trầm mặc một hồi, có chút vui sướng. Lắc chiếc quạt gấp trong tay, không có biểu hiện hay cảm xúc gì, như thể Dương Thiến Thiến không còn tồn tại, mà đi thẳng về phía trước. Dương Thiến Thiến trợn tròn mắt, hắn không đếm xỉa gì đến mình? Dương Thiến Thiến đột ngột đứng dậy, nhanh chóng nắm lấy tay áo của nam nhân và nói:
_“Ngươi mau xin lỗi ta, nếu không, ta sẽ không khách khí nữa!”
Từ nhỏ đến giờ, nào có ai dám đối xử với cô như thế này? Nam nhân này, hắn cũng quá tự phụ rồi! Mà cô, Dương Thiến Thiến ghét nhất chính là mấy con heo ục ịch kiêu ngạo như thế này! Nam nhân cảm thấy tay áo của mình đột nhiên bị siết chặt, hắn cau mày, không hài lòng, quay đầu lại liếc nhìn Dương Thiến Thiến rồi mở miệng, giọng nói độc đoán không thể lường trước được:
_“Buông, Ta, Ra!”
Một chữ vừa phun ra. Nó dường như đã phải chịu một lực lớn! Loại khí tức sát ý đó, lao thẳng vào Dương Thiến Thiến. Tuy nhiên, sự kiêu ngạo bẩm sinh ấy đã khiến Dương Thiến Thiến không thể cúi đầu nhận thua. Nhìn chằm chằm người nam nhân một cách dữ dội, rồi cô quyết định, hôm nay, sẽ phí sức dây dưa cùng nam nhân này!
_“Xin, Lỗi, Cho, Ta!”
Trong lúc nói chuyện, Dương Thiến Thiến hất cằm lên cao, và khi bắt gặp được ánh mắt của nam nhân thì không hề sợ hãi. Nam nhân cười lạnh, không để Dương Thiến Thiến vào mắt. Nhanh chóng gỡ bỏ bàn tay đang nắm giữ tay áo của Dương Thiến Thiến. Sau khi gỡ xong, nam nhân vươn tay ra, một túi đồ nhỏ lập tức được người hầu ở phía sau đặt xuống đất. Người đàn ông mở ra, lấy ra chiếc khăn tay lạnh và ẩm ướt. Hắn lau tay rất thanh lịch, đó cũng là chỗ mà Dương Thiến Thiến vừa nắm lấy. Mùi cồn cay nồng xộc vào mũi của Dương Thiến Thiến. Nam nhân này là đang khử trùng sao? Dương Thiến Thiến trừng mắt nhìn nam nhân, trông thì giống con người đấy, mà cư nhiên lại là một thằng thất bại. Mẹ nó chứ, hắn dám coi cô như một con virus sao!
_“Thật à, ngươi vẫn khử trùng sao? Ta bẩn đến thế à?”
Dương Thiến Thiến tức giận nhìn nam nhân trước mắt mình, rồi quay lại với cái liếc mắt cao cao tại thượng:
_“Ta không có hứng thú đối phó với chó mèo, bỏ đi, nếu chó cắn ta một nhát, lý nào mà ta lại cúi xuống cắn lại con chó để mất giá chứ!”
_“Bổn tiểu thư, hôm nay, sẽ tạm tha cho ngươi một lần!”
Sau khi nói xong, Dương Thiến Thiến phủi mạnh bụi bẩn đang rải rác trên cơ thể nam nhân. Nam nhân có chút choáng váng, khóe miệng nhếch lên tàn nhẫn, biểu tình trên mặt dần dần ngưng tụ lại:
_“Cô không thích ta?”
_“Hơn nữa còn mắng ta?”
_“Đáng giận hơn chính là, cô cố tình làm bẩn người ta?”
Dương Thiến Thiến quay đầu lại, vẻ mặt đứng đắn, nghiêm túc gật gật đầu nói:
_“Đúng đó, ngươi thật thông minh nha!”
Người nô bộc phía sau nam nhân mở to mắt, hoài nghi nhân sinh nhìn Dương Thiến Thiến đứng trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro