Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi tỉnh lại, Bùi Ngọc Kiều một câu cũng không nói.

Trong Vọng Xuân uyển, vài nhóm người đến đến đi đi, hoặc là lo lắng, hoặc là đi xem náo nhiệt, nhưng đối với đại đa số người trong phủ, chuyện này chẳng có gì quan trọng.

Người trong thành ai mà không biết, Đông Bình hầu phủ đích trưởng tôn nữ Bùi Ngọc Kiều là một nữ tử ngốc nghếch, từ nhỏ đã ngu ngu dốt dốt, không giống như các hài tử khác ba bốn tuổi hiểu biết lễ nghĩa, bảy tám tuổi đã biết đọc biết viết. Chỉ có mỗi Bùi Ngọc Kiều là kéo dài cho đến năm chín tuổi mới bắt đầu học. Tuy là sinh ra có nhan sắc xinh đẹp không thua kém bất cứ tiểu thư khuê các nào, nhưng Bùi Ngọc Kiều lại không có sở trường nào cả, cầm kì thi hoạ đều không biết. Đi vào cửa Hầu phủ, mọi người không dám nói, nhưng sau lưng lại chậc chậc hai tiếng mà nói to rằng " Đúng là nghiệp chướng của Hầu phủ"

Cho nên một đứa ngốc như vậy, có bị vấp ngã nhiều lần hơn nữa, ngốc nghếch thêm một chút nữa, cũng không có vấn đề gì quan trọng đâu!

Người ở ngoài thì không có chút quan tâm, nhưng nhóm nô tỳ hầu hạ bên cạnh Bùi Ngọc Kiều đều đau lòng muốn chết.

Nha hoàn Trúc Linh liên tục bị châm đâm vào ngón tay, nàng thở dài buông đế giày xuống rón rén đi đến chỗ Bùi Ngọc Kiều. Nàng dùng ngọc câu mở chiếc màn, vụn trộm nhìn tiểu thư nhà mình. Bùi Ngọc Kiều nhìn thấy nhưng cũng không nói gì, nàng chỉ liếc nhìn Trúc Linh một cái rồi thôi.

Tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài vẫn ngồi im lặng, áo ngủ bằng gấm kéo đến bên hông, đôi mắt của nàng tràn đầy sợ hãi.

Ban đầu Bùi Ngọc Kiều ngốc thì có ngốc, nhưng là nàng vẫn còn biết nhận thức, mỗi lần nhìn thấy nàng thì hai lúm đồng tiền lại xuất hiện. Trúc Linh ánh mắt nhất thời phiếm hồng, nàng tám tuổi đã đi theo Bùi Ngọc Kiều, chủ tử hiền lành đáng yêu, lại hào phóng, các nô tỳ trong phủ đều nói : được đi theo Đại tiểu thư chính là một loại phúc khí!

Hôm nay Đại tiểu thư lại thành ra cái dạng này thì gã tiểu thư cho ai đây nha?

" Tiểu thư" Trúc Linh thử gọi nàng một tiếng " Lão phu nhân biết người còn chưa nói chuyện, lo lắng đến độ cơm trưa đều không có ăn, lão phu nhân xưa nay yêu thương người nhất, hiện lão phu nhân lại bị nhiễm phong hàn, chịu không nổi khổ sở như vậy. Tiểu thư, người mau mau hồi phục sức khoẻ đi thôi."

Nghe được thanh âm, đôi mắt Bùi Ngọc Kiều đột nhiên giật giật, ánh mắt nàng di chuyển, cuối cùng lại dừng lại trên mặt Trúc Linh.

Kỳ thật nửa ngày này đối với Bùi Ngọc Kiều là một loại sợ hãi không nói nên lời.

Nàng vốn là Sở vương phi, hôm ấy hoàng hậu triệu kiến nàng vào cung để cùng mọi người ngắm hoa trò chuyện. Nhưng nào ngờ đi được nửa đường lại bị rắn độc cắn trúng mắt cá chân, thái y lắc đầu nói vô phương cứu chữa, Sở vương lại không có trong kinh thành, thân thể nàng đã vô cùng yếu, chết đi là điều không thể nghi ngờ.

Cũng không biết tại sao lại thành ra như thế này, sau khi mở mắt nàng phát hiện mình đã quay lại lúc nàng mới mười lăm tuổi. Bùi Ngọc Kiều chỉ thấy người đi ra đi vào đều mang dáng vẻ của vài năm trước, nàng hãi đến độ chân tay đều cứng.

Bùi Ngọc Kiều vươn tay giữ chặt tay áo Trúc Linh, hỏi " Người chết rồi có thể sống lại sao?"

Thanh âm của Bùi Ngọc Kiều vẫn ngọt ngào như vậy, nhưng Trúc Linh không thể ngờ được câu hỏi đầu tiên của nàng lại hỏi về vấn đề này, nhưng nàng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu " Làm sao có thể, trừ khi là.....Phật sống?"

Trúc Linh cũng chỉ mới mười ba tuổi, một tiểu cô nương thì hiểu biết cái gì?

" Phật sống?" Bùi Ngọc Kiều nhớ đến lúc cùng tổ mẫu đi bái phật đã gặp qua kim chân Đại Phật, trong lòng tràn đầy nghi hoặc " Ta không là phật, ta đã từng phạm vào điều cấm kỵ.

Lão phu nhân thờ phụng thần phật, đời trước lại thường xuyên đem nàng cùng đi bái tế để có thể khiến nàng thông minh hơn một chút. Nàng nhớ tổ mẫu đã từng đề cập đến Phật giáo năm giới : không sát sinh, không vọng ngữ, không tà dâm, không trộm cắp, không uống rượu.

Đời trước Bùi Ngọc Kiều đã từng uống qua rượu, đã phạm vào điều cấm kị. Lại còn thừa lúc lão phu nhân không để ý, lấy từ trong tay áo ra một túi thịt khô để ăn.

Như thế, bản thân như thế nào lại có thể sống thêm một lần nữa? Bùi Ngọc Kiều khó có thể lý giải, suy nghĩ hồi lâu đầu nàng cũng ẩn ẩn đau, liền không suy nghĩ nữa, quay sang nói với Trúc Linh " Ta đi xem tổ mẫu"

Nàng liền xốc chăn lên, hướng ra cửa mà đi

Trúc Linh vội hỏi " Tiểu thư nếu không thoải mái có thể không cần đến, nô tỳ sợ người lại bị nhiễm phong hàn, thân thể tiểu thư lại lại không được tốt. Nô tỳ có thể gọi người đến chỗ lão phu nhân thông báo một tiếng."

" Không, ta muốn đi." Bùi Ngọc Kiều nghĩ rằng đau đầu cũng phải đi, mẫu thân của nàng khi xưa thân thể vốn không được khoẻ, sau này còn sinh ra một cái muội muội là Bùi Ngọc Anh. Lão phu nhân sợ con dâu cực khổ, liền tự tay hảo hảo chiếu cố Bùi Ngọc Kiều, có thể nói, Bùi Ngọc Kiều chính là do một tay lão phu nhân dưỡng dục. Sau này mẫu thân của nàng qua đời, phụ thân cũng chưa từng tái giá, tổ tôn các nàng lại ở cùng một chỗ, nên tình cảm cũng không phải nhỏ.

Trúc Linh thấy nàng kiên trì, cũng phải nghe theo.

Trạch Lan nhìn thấy chủ tử đã khôi phục như trước nàng cũng khá cao hứng, lấy quần áo đem tới, nhướng mắt nói " Tiểu thư tốt nhất là nên đi gặp lão phu nhân, cũng là để tâm tình lão phu nhân vui vẻ hơn." Rồi lại nhăn mặt, tiếp tục nói " Lại nói, tam tiểu thư thế nhưng lại đẩy Đại tiểu thư xuống hồ"

Đại phòng có hai tỷ muội Bùi Ngọc Kiều và Bùi Ngọc Anh. Còn tam tiểu thư là Bùi Ngọc Hoạ nữ nhi duy nhất của nhị phòng.

Trúc Linh kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi " Thật sự là tam tiểu thư?" Trúc Linh lại ão não " Tam tiểu thư tuy là có chút tùy hứng, nhưng chắc không sẽ, hay là do thiên kim của phủ khác?"

Nhưng Trạch Lan lại một mực chắc chắn " Không phải nàng thì là ai? Cũng tại xưa kia nàng ta ngã ngay trước mặt tiểu thư, tiểu thư lại không đỡ nàng. Hôm ấy ta cũng nhìn thấy nàng ta đứng ngay trước mặt tiểu thư"

Trong khi hai người nói chuyện, Bùi Ngọc Kiều đã đi ra khỏi cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro