Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trúc Linh đứng ở phía trước dùng dù chắn gió.

Một hàng ba người hướng đến phòng của lão phu nhân mà đi.

Nhìn thấy đại tiểu thư bình an vô sự, các thủ vệ ma ma đều nhanh như chớp đi thông báo cho lão phu nhân.

Trong phòng, nhị phu nhân Mã thị, nhị tiểu thư Bùi Ngọc Anh, tam tiểu thư Bùi Ngọc Hoạ đều có mặt, các nàng chính là sợ lão nhân gia vì thương tích của Bùi Ngọc Kiều mà thương tâm quá độ.

Mã thị là nhị thẩm của Bùi Ngọc Kiều. Trời sinh đã có gương mặt ôn hoà, mắt xinh mũi đẹp, nàng cũng được xem là một tiểu mĩ nhân, chỉ là vài năm gần đây mỗi ngày đều phải làm nhiều việc vất vả nên đã xuất hiện nhiều nếp nhăn.

Mã thị đoan đoan chính chính ngồi cạnh lão phu nhân, giọng điệu ngọt ngào an ủi, rồi lại nói đến một số chuyện trong phủ " Hôm qua thôn trang đưa tới mấy chục khuông tuyết lê, con đều đã phân phát ra bên ngoài, hiện còn dư rất nhiều, con dâu nghĩ có nên hay không biếu Chu gia một ít, Chu phu nhân hình như là rất thích ăn?"

Năm xưa Bùi gia phò tá tiên đế lên ngôi, sau được thụ phong tước hầu, đồng thời tiên đế còn ban cho một số thôn trang ở ngoại thành và hai đỉnh núi. Hàng năm hoa quả dại mọc lên rất nhiều, nhưng phần lớn đều là do chín mà rơi xuống. Mọi người trong phủ đều không hay biết, chỉ là mấy năm gần đây Mã thị mới phát hiện, nàng liền phân phó cho nhóm nô tài trong phủ hàng năm đến đó thu hoạch rồi đem về, như vậy cũng có thể tiết kiệm một ít chi phí trong phủ.

Mỗi năm đều chín rồi rụng xuống, cũng không biết đã lãng phí bao nhiêu. Mấy năm trước biết được mới biết tiết kiệm, mang đi làm mứt, lại hỏi Hoàng gia hạt giống nào tốt hơn, trồng ở trên núi. Nay nở hoa kết trái, nhà mình hưởng lợi, mới biết được tiện lợi. Chu gia này, là Tào quốc công phủ, hai nhà vốn có kết giao.

Thái phu nhân gật gật đầu " Con làm chủ đi."

Ngữ khí thản nhiên, quả thật bà còn có tâm sự, đại nhi tử Bùi Trăn ở Đại Đồng xa xôi, đang cùng ngoại giặc giao chiến, mấy tháng rồi chưa từng gửi thư báo, không biết sống chết ra sao.

Lúc này nghe nha hoàn nói Bùi Ngọc Kiều đến thỉnh an, Thái phu nhân vui sướng vạn phần, từ trên giường vội vàng đứng dậy, hướng đến cửa mà nhìn.

Mành vải màu xanh thẫm được vén lên, chỉ thấy một cô nương dáng người cao gầy bước liên tục, vội vội vàng vàng đi đến, trên người mặc một chiếc áo hà hoa hồng nhạt, một cái quần hoa nhỏ màu sắc ngọt ngào, bên hông đeo ngọc thạch hình một con cá lớn rủ xuống, mi mục như họa, chưa nói đã cười.

Giống như vào đông, trên trời chiếu xuống một tia nắng ấm, tất cả mọi người không nhịn được nhìn mặt nàng.

Bùi Ngọc Kiều đi đến trước giường Thái phu nhân, cũng không thỉnh an, liền nhào vào trong lòng bà.

Thái phu nhân đã là lão thái thái, tuổi đã hơn năm mươi, dáng người cũng rất là đẫy đà, mặc áo bông thật dày, hai tay nàng ôm không hết eo của bà. Nhưng cảm giác này quen thuộc như vậy, khiến nàng lưu luyến.

Thái phu nhân thoải mái cười to " Thật tốt, xem xem, cùng ngày thường đều như vậy. Kiều nhi nha, vẫn là trẻ con." Bà sờ sờ mặt của nàng,"Còn đau sao, không nghĩ ngơi thật tốt lại đến đây làm gì ? Trời lạnh như vậy, ngộ nhỡ cảm lạnh thì khổ."

Bùi Ngọc Kiều ngẩng đầu, trên mặt đã đầy nước mắt "Muốn gặp tổ mẫu thì có lạnh cũng chẳng sao." Nàng cúi đầu cọ cọ trong lòng Thái phu nhân.

"Đứa nhỏ này, cũng đã lớn rồi, ta lại là một bà già, con nói như vậy có buồn nôn không hay không?" Thái phu nhân cười hiền hậu, lại giễu cợt,"Tự ta cũng cảm thấy ngại khó có thể ngửi."

"Không khó ngửi nha, tổ mẫu thích sạch sẽ, cả người đều thơm mát." Bùi Ngọc Kiều thích tổ mẫu, nếu thật có, nàng cũng không ngại.

Thái phu nhân nghe cao hứng, vỗ nhẹ lưng nàng:" Đã dạy bao nhiêu rồi, ngồi phải có bộ dáng của ngồi."

Bùi Ngọc Kiều ngoan ngoãn gật đầu, ngồi ở bên giường, hai tay đặt ở đầu gối, mặt một bộ dáng trung thành, nhìn thật giống chó con. Thái phu nhân nuôi sủng vật.

Tam tiểu thư Bùi Ngọc Họa xì cười ra tiếng.

Người như vậy mà cũng là trưởng nữ của Hầu phủ bọn họ, nói ra cũng thật mất thể diện!

Mã thị liếc nhìn cảnh cáo nàng một cái.

Mắt thấy ý tứ hàm xúc cười nhạo đầy mặt của Bùi Ngọc Họa, Bùi Ngọc Anh nhíu mày, đứng dậy đi tới ngồi bên người Bùi Ngọc Kiều nói " Tỷ nãy giờ không nói gì, muội lần trước cũng không tiện hỏi, lần này ngã nặng như vậy, nhưng là ai đẩy tỷ?" Lại cùng Thái phu nhân bẩm báo," Lần trước gặp bà tử nói xằng bậy, con đã cho người phạt, còn mời tổ mẫu chuộc tội."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro