Chương 27 - Dấn Ấn Sử Thi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối buổi chiều hôm đó, Celina đang mải mê nhìn chằm chằm vào tháp đồng hồ bằng gỗ mun. Trời càng lúc càng tối như thể bằng cách nào đó tháp đồng hồ ấy như hấp thụ những tia nắng mặt trời đang chết dần chết mòn kia. Trên đầu của nó, các bức tượng mình người đầu quỷ vẫn không hề chuyển động. Chúng không nhúc nhích một chút nào. Dù chỉ là một ngón tay. Những Người Giám Sát, Elina đã gọi chúng như vậy. Nhưng giám sát cái gì cơ chứ? Chúng đã đủ đáng sợ đến nỗi Elina phải tránh xa. Chắc chắn rằng, nếu chúng là cái thứ tà ác mà Elina đã đề cập đến, cô ấy hẳn đã nói thẳng ra. Không phải là vì nữ sát thủ đang cân nhắc về việc đó ngay lúc này—nếu như việc ấy có thể khiến cô gặp rắc rối. Và bằng cách nào đó, điều đó cũng có thể làm cô mất mạng trước khi cô có thể trở thành Chiến Binh của nhà Vua.

Tuy nhiên, tại sao Elina lại phải đặt nhiều quyết tâm đến vậy?

« Sao cô lại ám ảnh mấy thứ xấu xí này thế? » Nema hỏi khi đang ở bên cạnh.

Celina quay sang cô công chúa. « Cô có nghĩ chúng có thể sẽ cử động không? »

« Chúng làm bằng đá, Lily à, » cô công chúa nói bằng ngôn ngữ chung, và giọng vùng miền của xứ Ey trong cô cũng đã mỏng hơn.

« Ồ! » Celina kêu lên, mỉm cười. « Tốt đó! Chỉ mới có một bài học thồi, và cô đã khiến tôi phải xấu hổ rồi đấy! » Thật không may, sự nhận định tương tự không ám chỉ vào tiếng Ey của Celina.

Nema nhìn rạng rỡ. « Chúng trông thật kỳ lạ, » cô ấy nói bằng tiếng Ey.

« Và tôi e là những Dấu Ấn của Wye cũng không giúp ích được gì. » Nữ sát thủ nói.

Một Dấu Ấn của Wye đang ở dưới chân cô, và cô liếc nhìn những chỗ khác. Có tổng cộng mười hai dấu ấn khác nữa, tạo thành một vòng tròn lớn xung quanh một tòa tháp đơn độc. Cô không có một ý niệm dù là mờ nhạt nhất nào về ý nghĩa của chúng. Không có bất kì dấu ấn nào ở đây trùng khớp với ba vệt đỏ được phát hiện tại nơi mà Xavi bị giết, nhưng hẳn phải có một mối liên hệ nào đó.

« Vậy, cô thực sự không thể đọc được chúng sao? » Nữ sát thủ hỏi người bạn kế bên.

« Không, » Nema nói cộc lốc, và tiến về phía hàng rào bao quanh khoảng sân. « Và cô cũng không nên cố gắng khám phá ra ý nghĩa của chúng, » cô nói qua vai. « Dính líu đến chúng không mang lại điều gì tốt đẹp cả. »

Celina kéo chiếc áo choàng của mình chặt hơn xung quanh cơ thể khi cô theo sau người bạn mới thân quen. Tuyết sẽ bắt đầu rơi trong vài ngày nữa, đưa họ đến gần hơn với ngày Yuma—và cũng là trận đấu cuối cùng, vẫn còn đến hai tháng nữa. Cô đang thưởng thức hơi ấm nóng từ chiếc áo choàng của mình, và nhớ rất rõ mùa đông mà cô đã trải qua ở Endo. Một mùa đông không thứ tha bất cứ ai khi họ đang sống trong bóng tối của dãy núi Ruh. Thật là một phép lạ khi cô đã không bị tê cóng đến chảy máu. Nếu cô quay trở lại, mùa đông năm nay có thể giết sẽ chết nữ sát thủ.

« Cô nhìn như có tâm tư, » Nema nói khi Celina đến bên cạnh, và rồi đặt tay lên cánh tay của người con gái với mái tóc vàng óng ả.

« Tôi ổn, » Cô nói bằng tiếng Ey, mỉm cười đáp lại nỗi lo lắng của cô công chúa. « Chỉ là tôi không thích mùa đông. »

« Tôi cũng chưa từng được thấy tuyết, » Nema nói, nhìn lên bầu trời. « Tôi tự hỏi điều mới lạ đó sẽ kéo dài đến bao giờ. »

« Hy vọng đủ lâu để cô không phải bận tâm đến những góc hành lang lộng gió, những buổi sáng lạnh như băng và những ngày không có ánh nắng mặt trời. »

Nema cười. « Cô nên đến Ey với tôi khi tôi có thể trở về—và phải đảm bảo rằng cô có thể nán lại đấy đủ lâu để trải nghiệm một trong những mùa hè như rực cháy của đất nước chúng tôi. Sau đó, cô sẽ quý trọng buổi sáng lạnh như băng và những ngày không có ánh mặt trời của mình. »

Celina đã trải qua một mùa hè rực lửa dưới sức nóng của vùng Sa Mạc Đỏ, nhưng nói với Nema điều đó sẽ chỉ mời gọi thêm những câu hỏi khó nhằn mà thôi. Thay vào đó, cô nói: « Tôi sẽ rất thích thú để được nhìn thấy Ey. »

Ánh mắt Nema đọng lại trên trán Celina Lần một lúc trước khi cô cười toe toét. « Cứ như vậy đi. »

Đôi mắt Celina chợt sáng lên, và cô ngẩng đầu lên cao để có thể nhìn thấy tòa lâu đài nguy nga hiện ra trên đầu. « Tôi tự hỏi liệu Choe có giải quyết xong cái mớ hỗn độn từ vụ giết người vừa rồi chưa nữa. »

« Vệ sĩ của tôi nói với tôi rằng người đàn ông đó đã... bị giết một cách khá tàn nhẫn. »

« Nói ngắn gọn là vậy, » Celina lẩm bẩm, rồi nhìn những mảng màu sắc đang dịch chuyển của ánh mặt trời từ từ nhạt dần để biến tòa lâu đài chìm trong màu vàng và đỏ và xanh. Bất chấp bản chất phô trương của lâu đài pha lên ày, cô phải thừa nhận rằng đôi lúc nó cũng trông khá đẹp đẽ.

« Cô đã nhìn thấy cái xác rồi sao? Vệ sĩ của tôi không được cho phép đến gần. »

Nữ sát thủ chậm rãi gật đầu. « Tôi chắc cô không muốn biết chi tiết đâu. »

« Làm thỏa mãn tôi thử xem, » Nema tỏ vẻ ép buộc, mím chặt môi mỉm cười.

Celina nhướn mày. « Thật ra—máu me vấy bẩn ở khắp mọi nơi. Trên tường, và sàn nhà. »

« Vấy bẩn? » Nema nói, giọng cô như rơi vào im lặng. « Không phải là văng tung tóe sao? »

« Tôi nghĩ vậy. Giống như có ai đó đã phết máu lên đó. Có một vài trong số những Dấu Ấn của Wye cũng được vẽ trên đấy, nhưng hầu hết chúng dường như đã bị xóa đi. » Celina lắc đầu trước mớ hình ảnh được tái hiện trong đầu. « Cơ thể của người đàn ông đó bị mất lục phủ ngũ tạng trọng yếu—giống như có ai đó đã xẻ hắn ta ra từ cổ đến rốn vậy, và—tôi xin lỗi, cô nhìn như sắp phát bệnh tới nơi ấy. Đáng lẽ tôi đã không nên nói ra. »

« Không. Tiếp tục đi. Còn thứ gì bị lấy đi nữa? »

Celina dừng lại một lúc trước khi nói tiếp: « Não của hắn. Có ai đó đã khoét một cái lỗ trên đỉnh đầu, và não của hắn ta đã biến mất. Và làn da trên khuôn mặt thì bị lột đi. »

Nema gật đầu, rồi nhìn chằm chằm vào một bụi cây thưa thớt trước mặt bọn họ. Cô công chúa cắn lấy môi dưới, và Celina đã chú ý đến những ngón tay của người con gái danh giá cuộn lại rồi lại mở ra ở hai bên hông chiếc váy dài màu trắng. Một cơn gió lạnh thổi qua hai người bọn họ, làm cho vô số những bím tóc mỏng và mịn của Nema đung đưa. Những mảnh vàng nhỏ được đính lên bím tóc kia cũng khẽ chạm vào nhau.

« Xin lỗi, » Nữ sát thủ lên tiếng. « Đáng lẽ ra tôi không nên—»

Chợt có tiếng bước chân ở phía sau bọn họ, và trước khi Celina có thể quay đầu lại, một giọng đàn ông đã lên tiếng: « Hãy nhìn kìa. »

Celina tỏ ra căng thẳng khi Kane tiến đến đứng gần đó, thân thể được che khuất nửa vời trong vùng bóng tối của tháp đồng hồ phía sau họ. Veni, một tên trộm với mái tóc xoăn, cũng đang ở ngay bên cạnh. « Ngươi muốn gì? »

Khuôn mặt rám nắng của Kane nhăn nhó. Bằng cách nào đó, hắn ta có vẻ đã trở nên to lớn hơn—hoặc có thể đôi mắt của nữ sát thủ đang giở trò với chính cô. « Giả vờ là một quý cô không có nghĩa rằng cô cũng là một người như vậy, » người đàn ông to lớn nói. Celina hướng mắt nhìn đến Nema, nhưng đôi mắt của cô công chúa vẫn chú tâm nhìn Kane—nheo lại, nhưng đôi môi thì lại nhếch lên một cách kỳ lạ.

Nhưng Kane vẫn chưa xong, và sự chú ý của hắn chuyển sang Nema. Đôi môi hắn ta di chuyển ngược ra sau, để lộ ra hàm răng trắng sáng lấp lánh. « Không phải đội lên một cái vương miện có thể khiến cô trở thành một cô công chúa thực sự đâu—không còn được như vậy nữa. »

Celina bước một bước đến gần hơn cái gã khổng lồ kia. « Câm ngay cái miệng ngu ngốc đó lại, hoặc tôi sẽ dồn hết mớ răng ấy xuống cổ họng và đóng chặt nó lại dùm ngươi. »

Kane bật lên một nụ cười sắc bén, mà Veni cũng nhại theo. Tên trộm ấy liền vòng ra đằng sau bọn họ, và Celina đứng thẳng người lên, tự hỏi liệu hai người đàn ông này có thực sự dám hỗn chiến ở đây không. « Sủa nhiều đấy, nhất là với con chó cưng của một vị hoàng tử, » Kane nói. « Nhưng không biết nó có cái nanh nào không đây? »

Nữ sát thủ cảm thấy Nema đặt tay lên vai cô, nhưng cô chỉ nhún vai rồi bước thêm một bước tiến gần đến cái gã to lớn kia, đủ gần để những hơi thở mà hắn đang phà phà ra có thể chạm vào khuôn mặt cô. Bên trong tòa lâu đài, những người lính canh vẫn cứ đi lảng vảng, và nói chuyện phiếm với nhau. « Ngươi sẽ sớm được biết thôi khi một cái nanh của ta đâm sâu vào cổ ngươi, » cô nói.

« Sao không phải ngay bây giờ nhỉ? » Kane thở một cách hùng hồn. « Thôi nào—động thủ đi. « Hãy vùng lên với tất cả cơn thịnh nộ mà cô có thể cảm nhận được mỗi khi phải ép buộc chính mình bắn trật tâm điểm của mục tiêu, hoặc khi cô chậm dần chính mình lại để cô không thể leo lên những bức tường nhanh được như ta. Động thủ đi nào, Lily, » hắn ta thì thầm vừa đủ chỉ cho nữ sát thủ có thể nghe thấy, « để xem những năm tháng ở Endo có thực sự dạy dỗ cho cô được gì hay không. »

Trái tim Celina như nhảy phi nước đại, đập rộn ràng. Hắn ta biết. Hắn ta biết cô là ai và cô đã làm những gì. Celina không dám nhìn Nema, và chỉ hy vọng vốn hiểu biết của cô công chúa về ngôn ngữ của Adan vẫn còn yếu ớt để cô ấy không thể hiểu được những gì đang được nói ra ở đây. Veni vẫn dõi theo từ phía sau bọn họ.

« Cô nghĩ rằng mình là người duy nhất có một nhà tài trợ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giành lấy chiến thắng sao? Cô nghĩ rằng vị hoàng tử và vị đội trưởng của mình là những người duy nhất biết cô là ai sao? »

Celina nắm chặt hai bàn tay. Chỉ với hai cú đấm, và hắn ta sẽ đang ở trên mặt đất, để cố gắng thở. Một cú đấm khác sau đó, và Veni sẽ nằm bên cạnh hắn ta.

« Lily, » Nema nói bằng ngôn ngữ chung, nắm lấy tay nữ sát thủ. « Chúng tôi có chuyện riêng. Hãy để chúng tôi đi. »

« Đúng vậy, » Kane nói. « Hãy lẽo đẽo theo cô ta như một con chó con đi. »

Đôi bàn tay của Celina run lên. Nếu cô đấm hắn ta... Nếu cô động thủ, nếu cô đánh nhau ngay tại đây để rồi những lính canh phải lôi cả hai người bọn họ ra, Choe có thể sẽ không để cô gặp lại Nema, xuống chi tới việc rời khỏi phòng sau những giờ luyện tập, hoặc thức khuya để luyện tập với Ox. Vì vậy, Celina chỉ mỉm cười và xoay vai khi cô lên tiếng một cách rạng rỡ: « Cất cái ý tưởng đó vào trong đít của mình đi, Kane. »

Kane và Veni bật cười, nhưng cô và Nema thì bỏ đi, cô công chúa nắm chặt tay nữ sát thủ. Không phải là cảm giác sợ hãi hay tức giận, mà chỉ để nói với cô rằng người con gái kế bên đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra... rằng cô ấy đã ở đó. Celina siết chặt tay Nema. Đã được một khoảng thời gian kể từ khi có ai đó đứng phía sau trông chừng cho cô và Celina có cảm giác rắng cô có thể sẽ dần quen với điều đó.

• d(0.0)b •

Choe đứng cùng với Don trong bóng tối trên tầng gác lửng, nhìn chằm chằm vào nữ sát thủ khi cô đấm vào một hình nộm được đặt ở giữa sàn nhà. Cô đã gửi cho anh một lời nhắn nói rằng cô sẽ tập luyện một vài giờ sau bữa ăn tối, và anh đã mời Don đến xem cùng. Có lẽ bây giờ Don sẽ thấy tại sao cô lại là mối đe dọa với anh như vậy. Hoặc với tất cả mọi người.

Celina lầm bầm, tung từ cú đấm này đến cú đấm khác, trái-phải-trái-trái-phải. Cứ như thế, và cứ như nữ sát thủ kia đang có thứ gì đó bùng cháy bên trong người đến nỗi không thể xua tan đi được.

« Cô ấy trông mạnh mẽ hơn trước, » vị hoàng tử lặng lẽ nói. « Cậu đã làm rất tốt khi làm cho cô ấy có thể lấy lại được vóc dáng xưa cũ. » Celina đấm và đá vào hình nộm, rồi lại né tránh những cú đánh vô hình nào đó. Những người lính canh ở ngưỡng cửa chỉ quan sát, khuôn mặt của bọn họ đăm chiêu. « Cậu có nghĩ rằng cô ấy có cơ hội chống lại Kane không? »

Celina vung chân lên không trung, hướng đến cái đầu của hình nộm. Nó rung chuyển dữ dội. Đòn đánh này có thể đã được dùng để đánh gục được một người đàn ông. « Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy không quá tức giận và giữ một cái đầu nguội lạnh khi hai người bọn họ đấu tay đôi với nhau, thì có thể đấy. Nhưng cô ấy... khá hoang dã. Và không thể đoán trước được. Chiến Binh của ngài cần học cách kiềm chế cảm xúc của mình lại—đặc biệt là cái cơn tức giận gần như vô thực kia. »

Đó là sự thật. Choe không biết rằng nếu đó là do Endo, hay là do bản thân là một người sát thủ; bất kể nguyên nhân đã tạo ra cái cơn thịnh nộ bất khuất đó là gì, cô cũng không bao giờ dồn hết sức lực của mình.

« Ai thế? » Don hỏi một cách sắc sảo khi Ox bước vào phòng và tiến gần tới Celina. Cô dừng lại, xoa xoa nắm tay đang được quấn chặt trong những lớp vải và lau đi mớ mồ hôi trên mắt trong khi nữ sát thủ vẫy tay với người con trai kia.

« Ox, » Choe nói. « Một tên trộm từ Pheran. Chiến Binh của bộ ngoại trưởng Jova. »

Ox nói điều gì đó với Celina khiến cô cười thầm. Ox cũng bật cười. « Cô ấy lại có một người bạn khác sao? » Don nói, nhướn mày khi Celina thể hiện một vài động tác cho Ox. « Cô ta lại đang giúp cậu ta sao? »

« Mỗi ngày. Bọn họ thường nán lại sau khi buổi huấn luyện và những thứ khác đã kết thúc. »

« Và cậu cho phép chuyện này sao? »

Choe giấu đi ánh mắt của mình sau giọng điệu của Don. « Nếu ngài muốn tôi chấm dứt chuyện đó, tôi sẽ làm ngay. »

Don nhìn hai con người kia một lúc nữa. « Không. Hãy để cô ấy luyện tập với anh ta. Các Chiến Binh khác đều là những kẻ súc vật—một đồng minh vẫn hữu dụng hơn cả. »

« Cô ấy đã làm đấy thôi. »

Don quay đi từ phía ban công và sải bước vào bóng tối của phía hội trường bên kia. Choe nhìn vị hoàng tử khuất dần cùng với chiếc áo choàng đỏ của anh ta đang cuồn cuộn phía sau, và thở dài. Anh nhận ra sự ghen tị khi được nhìn thấy nó, và trong khi Don cũng khá thông minh, nhưng anh ta cũng khá dở giống Celina trong việc che giấu cảm xúc của chính mình. Có lẽ việc đưa vị hoàng tử đi cùng đã làm phản tác dụng so với những gì anh đã dự định.

Chân anh như nặng trĩu, và Choe theo sau vị hoàng tử, hy vọng Don sẽ không kéo hai con người danh giá tại đây vào một mớ rắc rối nghiêm trọng nào đó.

• d(0.0)b •

Vài ngày sau đó, Celina đang lật những trang giấy sắc bén màu vàng của một cuốn sách nặng nề, và vặn vẹo trên ghế. Giống như vô số những cuốn sách khác mà cô đã thử qua, nó chỉ là những trang giấy với những bút tích sáo rỗng. Nhưng cũng đáng để nghiên cứu, nếu có đâu đó Dấu Ấn của Wye giống như lúc ở hiện trường vụ án của Xavi, và Dấu Ấn của Wye gần tháp đồng hồ. Cô càng biết nhiều về những gì mà kẻ giết người ấy đang mong muốn—tại sao và làm thế nào hắn ta có thể ra tay—càng tốt. Đó là mối đe dọa thiết thực nhất trong lúc này để phải đối phó, không phải như một thứ xấu xa bí ẩn và không thể giải thích được mà Elina đã đề cập đến. Tất nhiên, có rất ít hoặc gần như không có gì đã được tìm thấy. Mắt nữ sát thủ khô rát, và cô nhìn lên từ cuốn sách và thở dài. Thư viện thật ảm đạm, và nếu không phải do âm thanh của những trang sách mà Choe đang lật qua lật lại, không khí nơi đây sẽ hoàn toàn tĩnh lặng.

« Xong rồi à? » Anh hỏi, đóng lại cuốn tiểu thuyết đang đọc. Cô chưa nói với anh về việc Kane đã tiết lộ rằng hắn ta đã biết được danh tính thực sự của cô là gì, hoặc về một khả năng rằng đã có một mối liên hệ nào đó giữa những vụ giết người với những Dấu Ấn của Wye—vẫn chưa phải lúc để nói ra. Trong thư viện ngay lúc này, cô không phải suy tâm về các cuộc thi và những tên tàn bạo nào cả. Tại đây, cô có thể thưởng thức sự yên tĩnh và bình yên nơi đây.

« Chưa, » Celina càu nhàu, gõ gõ ngón tay trên bàn.

« Đây thực sự là cách mà cô dành thời gian rảnh rỗi của mình ư? » Một nét cười mờ mờ xuất hiện trên môi anh. « Cô nên cầu mong không có ai khác biết được điều này. Nó sẽ hủy hoại danh tiếng của cô đấy. Ox có thể sẽ rời xa cô để đến với Kane. » Anh cười thầm với chính mình và mở cuốn sách ra một lần nữa, và ngả người ra sau ghế. Cô nhìn anh chằm chằm một lúc, tự hỏi liệu anh có ngưng cười không nếu anh biết thứ mà cô đang nghiên cứu. Và về việc chuyện đó cũng có thể giúp ích cho anh ta.

Celina ngồi thẳng người trên ghế, xoa xoa một vết bầm gớm ghiếc ở trên chân. Đương nhiên, đó là do một cú đánh có chủ ý từ một cây gậy bằng gỗ của Choe. Cô lườm anh, nhưng anh vẫn tiếp tục đọc sách.

Vị đội trưởng khá tàn nhẫn với các bài luyện tập của họ. Anh bắt cô làm đủ mọi thứ: đi bằng hai tay, chân múa kiếm... Đó không phải là bất cứ thứ mới mẻ gì, nhưng khá là khó chịu. Nhưng tính khí của anh ta cũng đã cải thiện phần nào. Choe có vẻ hối lỗi vì đã đánh vào chân cô hơi mạnh. Celina cho rằng cô cũng thích anh.

Nữ sát thủ đóng sầm cuốn sách lại, bụi bay tung tóe vào không trung. Thật là một thứ vô nghĩa.

« Sao thế? » Anh hỏi, thẳng người.

« Không có gì, » Cô càu nhàu.

Dấu Ấn của Wye là gì và chúng đến từ đâu? Và quan trọng hơn, tại sao cô lại chưa bao giờ được nghe nói gì về chúng trước đây? Chúng xuất hiện ở khắp nơi trong lăng mộ của Elina. Một tôn giáo cổ xưa từ một khoảng thời gian bị lãng quên ư—vậy chúng đang làm gì ở đây? Và tại hiện trường vụ án nữa! Phải có một mối liên kết nào đó.

Cho đến bây giờ, cô đã học được một số điều: theo một cuốn sách nào đó, Dấu Ấn của Wye là một bảng chữ cái. Tuy vậy, theo cuốn sách trên tay, không có ngữ pháp nào tồn tại với Dấu Ấn của Wye: mọi thứ chỉ là những biểu tượng mà một người nào đó đã xâu chuỗi chúng lại với nhau. Và chúng thay đổi ý nghĩa tùy thuộc vào các dấu hiệu xung quanh. Những dấu ấn đó rất khó vẽ; yêu cầu độ dài và góc cạnh chính xác, hoặc chúng sẽ mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

« Đừng nhìn trừng trừng và tỏ ra hờn dỗi như vậy, » Choe quở trách. Anh nhìn vào tiêu đề của cuốn sách. Cả hai người bọn họ đều không đề cập gì đến vụ án mạng của Xavi, và cô đã không lượm lặt được gì nhiều về việc đó. « Nhắc lại xem cô đang đọc cái gì vậy. »

« Không có gì, » cô nói một lần nữa, và che đi cuốn sách bằng cánh tay của mình. Nhưng đôi mắt nâu của anh nheo lại nhiều hơn trước, và cô thở dài. « Nó chỉ—chỉ là về những Dấu Ấn của Wye—về mấy cái thứ lặt vặt bên tháp đồng hồ. Tôi tỏ ra khá thích thú, vì vậy tôi bắt đầu tìm hiểu về chúng. » Ít nhất là một nửa trong số đó là sự thật.

Celina đang chờ đợi một sự trêu đùa và mỉa mai sắp ập đến, nhưng chuyện ấy lại không xảy ra. Choe chỉ nói: « Và? Tại sao lại bối rối đến vậy? »

Cô nhìn lên trần nhà, bĩu môi. « Tất cả những gì tôi có thể tìm thấy chỉ là... chỉ là những lý thuyết bảo thủ và kỳ quặc. Tôi chưa bao giờ biết đến những thứ này! Tại sao chứ? Một số cuốn sách khẳng định rằng Wye là một thế lực đã nắm giữ và chi phối Eria—và không chỉ có Eria! Vô số thế giới khác cũng vậy. »

« Tôi đã được nghe nói về nó trước đây, » anh nói, nhặt cuốn sách của mình lên. Nhưng đôi mắt của vị đội trưởng vẫn dán chặt vào khuôn mặt nữ sát thủ. « Tôi luôn nghĩ rằng Wye là một thuật ngữ cũ của Định Mệnh—hoặc Vận Mệnh. »

« Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng Wye không phải là một tôn giáo, ít nhất là không phải đối với khu vực phía bắc của lục địa, và nó cũng không được đề cập đến trong việc thờ phụng Nữ Thần hay các vị thần nào cả. »

Anh đặt cuốn sách lên bắp chân. « Vậy những điều đó có ý nghĩa gì không, ngoài nỗi ám ảnh của cô với những dấu ấn ở trong khu vườn? Cô chán đến vậy sao? »

Lo lắng cho sự an toàn của tôi thì đúng hơn ấy!

« Không. Và vâng. Điều đó khá thú vị: một số giả thuyết cho rằng Người Mẹ Quyền Năng Tối Cao chỉ là một vị thần linh từ một trong những cõi giới xa xôi nào đó, và bà ta đã đi lạc qua một thứ gọi là Cánh Cổng của Wye để rồi tìm thấy Eria đang cần một sức sống nào đó. »

« Cái đó nghe có vẻ hơi phạm thượng một chút đấy, » anh cảnh báo. Choe đã đủ trưởng thành để có thể nhớ lại một cách thiết thực nhất về những vụ thiêu đốt và hành quyết vào khoảng mười năm trước. Sẽ như thế nào trong khi được nuôi lớn dưới cái bóng của một vị vua đã ra mệnh lệnh hủy diệt tàn khốc như vậy? Rằng đã được sống yên ổn ở đây trong khi các gia đình hoàng gia bị tàn sát, trong khi những nhà tiên tri và những người sử dụng ma thuật bị thiêu sống, và thế giới lại chìm vào bóng tối và nỗi thống khổ?

Nhưng cô vẫn tiếp tục, cần phải vứt bỏ những ý nghĩ ấy trong tâm trí của mình, trong trường hợp, tất cả những mảng kí ức ấy bằng một cách nào đó sẽ lại được kết nối và bật ra khỏi cửa miệng.

« Cũng có một lý thuyết cho rằng trước khi Nữ Thần Tối Cao ấy đặt chân đến, nơi đây đã hiện diện sự sống—một nền văn minh cổ đại, nhưng bằng cách nào đó, nó đã biến mất. Có lẽ thông qua Cánh Cổng của Wye. Những tàn tích bắt đầu xuất hiện—các tàn tích cổ xưa ngoài khả năng của Fia, những con người đầu tiên của lục địa. »

Những lý thuyết như thế bằng một cách nào đó lại liên kết với những vụ giết hại các Chiến Binh sao, điều đó vượt xa khỏi khả năng phán đoán của nữ sát thủ. Cô chắc chắn mình đang dần đi vào thế bí.

Choe đặt hai chân xuống đất và đặt cuốn sách lên bàn. « Tôi có thể thành thật với cô một chút không? » Anh trườn người tới gần hơn, và Celina cũng nghiêng người để tiếp cận khi vị đội trưởng thủ thỉ: « Cô nghe như một đứa mất trí ấy. »

Celina tạo ra một vẻ ghê tởm và ngồi lại chỗ cũ, máu sôi sùng sục. « Hứ, xin lỗi vì đã có chút hứng thú với lịch sử về thế giới của chúng ta nhé! »

« Như cô đã nói, những điều này nghe có vẻ giống như những lý thuyết cực đoan và kỳ quặc. »

Cô dụi mắt. « Bởi vì, » cô nói, gần như sắp rên rỉ. « Vì tôi chỉ muốn một câu trả lời thẳng thắn giải đáp được các Dấu Ấn của Wye là gì, và tại sao chúng lại ở trong khu vườn nơi đây, mà không phải ở đâu khác. » Ma thuật đã bị quét sạch theo ý chỉ của nhà vua; vậy tại sao thứ gì đó như Dấu Ấn của Wye lại được phép tồn tại? Để chúng lại xuất hiện tại hiện trường của vụ giết người là có ý nghĩa gì đó.

« Cô nên tìm một cách khác để giết thời gian của mình, » Choe nói, rồi quay lại với cuốn sách của mình. Thông thường, những lính canh sẽ canh chừng cô trong thư viện hàng giờ liền, ngày này qua ngày khác. Vậy anh ta đang làm gì ở đây? Nữ sát thủ mỉm cười—trái tim cô nhảy lên một nhịp—rồi nhìn vào những quyển sách trên bàn.

Cô lại xem xét qua những thông tin đã thu thập được. Ngoài ra còn có những lý thuyết về Cánh Cổng của Wye, thứ đã xuất hiện nhiều lần cùng với việc Dấu Ấn của Wye cũng được đề cập đến, nhưng cô chưa bao giờ được nghe nói về chúng. Khi Celina lần đầu tiên tình cờ phát hiện ra khái niệm về Cánh Cổng của Wye, vài ngày trước, nó có vẻ thú vị, và vì vậy cô đã nghiên cứu, đào bới đống giấy da cũ, chỉ để lại tìm ra mớ lý thuyết khó hiểu hơn nữa.

Những Cánh Cổng là cả những thứ có thật và vô hình. Con người không thể nhìn thấy chúng, nhưng chúng có thể được triệu hồi và điều khiển bằng cách sử dụng Dấu Ấn của Wye. Chúng mở ra lối đi vào các cõi giới khác, một số tốt, một số tệ. Mọi thứ có thể đã đi qua từ phía bên kia và tiến vào Eria. Chính vì điều này mà nhiều sinh vật kỳ lạ và đã bị diệt chủng của Eria có thể đã từng tồn tại.

Celina kéo một cuốn sách khác về phía cô và cười toe toét. Như thể có ai đó đã đọc được suy nghĩ của cô. Đó là một quyển sách lớn màu đen mang tên Xác Sống được viết bằng những con chữ màu bạc bị xỉn màu. Rất may, vị đội trưởng đã không nhìn thấy tiêu đề của cuốn sách trước khi cô kịp mở nó. Nhưng...

Nữ sát thủ không nhớ đã chọn quyển này từ những kệ sách. Nó có cái mùi khó ngửi, gần giống như mùi của đất, và mũi của Celina đôi lúc nhăn lại khi cô lật từng trang một. Cô nhìn quét qua bất kỳ dấu vết nào về Dấu Ấn của Wye, hoặc bất kỳ nội dung nào đề cập đến Cánh Cổng của Wye, nhưng cô lại sớm tìm thấy một thứ thú vị hơn nhiều.

Một hình ảnh minh họa của một khuôn mặt méo mó và thối rữa nửa vời đang mỉm cười toe toét với nữ sát thủ, với những lớp da thịt như đang tách rời ra khỏi xương của nó. Không khí như lạnh buốt, và Celina xoa xoa đôi bàn tay. Cô đã tìm thấy thứ này ở đâu? Làm thế nào mà quyển sách này lại không bị thiêu đốt? Làm thế nào mà bất kỳ những cuốn sách như thế này có thể thoát khỏi ngọn lửa thanh trừng vào mười năm trước?

Celina lại rùng mình, gần như co giật. Đôi mắt trống rỗng và điên loạn của con quái vật này nhìn đầy ác ý. Nó dường như đang nhìn cô. Cô đóng cuốn sách lại và đẩy nó ra cuối bàn. Nếu nhà vua biết những cuốn sách như thế này vẫn còn tồn tại trong thư viện của ngài, thì ông ấy sẽ tiêu hủy tất cả. Không giống như Đại Thư Viện của Orin, nơi đây không có những Nhà Học Giả để bảo vệ những cuốn sách vô giá như thế này. Choe vẫn đang đọc sách. Có một cái gì đó rên rỉ, và đầu Celina quay về phía sau thư viện. Đó là một tiếng rống từ yết hầu, giống như tiếng của một con thú nào đó—

« Anh có nghe thấy gì không? »

« Khi nào cô muốn rời đi? » là câu trả lời duy nhất của Choe.

« Khi tôi đã mệt mỏi với việc đọc sách cơ. » Cô kéo cuốn sách màu đen lại gần về phía mình một lần nữa, lật lướt qua bức chân dung đáng sợ của cái xác chết kia và kéo cây nến lại gần để đọc những lời mô tả về những con quái vật khác nhau.

Có tiếng cào xước nào đó ở bên dưới chân cô—gần, như thể có ai đó đang chạy những móng tay dọc theo trần nhà phía bên dưới. Celina đóng sầm quyển sách lại và lùi xa khỏi bàn. Những sợi lông trên cánh tay cô dựng đứng hết cả lên, và cô gần như vấp vào cái bàn gần đó khi đang chờ đợi một thứ gì đó—một cánh tay; một đôi cánh; một cái miệng há to đầy răng nanh—xuất hiện và tóm lấy cô.

« Anh có cảm thấy gì đó không? » Celina hỏi Choe, người đang chậm rãi, cười toe toét một cách nham hiểm. Anh rút ra con dao găm và kéo lê nó trên cái sàn bằng đá cẩm thạch, tạo ra thứ âm thanh và thứ cảm giác tương tự.

« Tên ngốc chết tiệt, » nữ sát thủ gầm gừ. Cô chộp lấy hai cuốn sách nặng từ trên bàn và bước nhanh ra khỏi thư viện, đảm bảo rằng đã bỏ lại quyển Xác Sống xa ở phía sau lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro