Chương 26 - Quỷ Dữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa phòng ngủ của Celina bật mở và cô ngay lập tức ngồi dậy, với một cây nến trong tay. Nhưng Choe không chú ý đến cô khi anh xông vào, đôi hàm răng nghiến lại. Cô rên rỉ và ngã ngửa ra giường lần nữa.

« Anh có bao giờ ngủ không vậy? » cô càu nhàu, và kéo tấm chăn che phủ lấy cơ thể. « Đừng nói với tôi rằng anh đang tính trẩy hội vào giấc sáng đấy nhé? »

Anh đặt một tay lên thanh kiếm của mình trong lúc tiến đến thảy tấm chăn ra phía sau, rồi cầm lấy khuỷu tay của nữ sát thủ và lôi cô ra khỏi giường.

« Cô đã ở đâu tối qua? »

Celina xua đi nỗi sợ hãi đang thắt chặt trong cổ họng. Không thể nào anh ta có thể biết về lối đi bí mật kia được. Cô mỉm cười với anh.

« Ở đây, tất nhiên rồi. Không phải anh đã đến viếng thăm để đưa cho tôi cái này sao? »

Cô đẩy khuỷu tay của mình ra khỏi bàn tay đang nắm chặt kia và quơ quơ những ngón trước mặt vị đội trưởng, cho người con trai kia nhìn thấy một chiếc nhẫn đá thạch anh tím.

« Đó chỉ là trong vài phút mà thôi. Phần còn lại của buổi tối thì sao? »

Cô không chịu lùi bước khi anh quan sát từ khuôn mặt của nữ sát thủ, rồi đến tay, rồi đến những bộ phận khác. Khi người đàn ông điển trai kia làm như vậy, cô cũng đáp trả bằng ánh nhìn tương tự. Chiếc áo thun màu đen của Choe không được đính nút ở phía trên, còn hơi nhăn nheo một chút, và mái tóc ngắn thì cần được chải chuốc ngay lúc này. Dù đó là gì đi nữa, anh ta đã khá vội vã.

« Mấy cái chuyện lộn xộn này là gì vậy? Không phải chúng ta sẽ có một bài kiểm tra vào sáng nay sao? » Celina cạy cạy lấy móng tay của mình trong khi chờ đợi câu trả lời.

« Nó đã bị hủy rồi. Một Chiến Binh được tìm thấy đã chết vào sáng nay. Xavi, tên trộm đến từ Milade. »

Cô trợn mắt nhìn anh, rồi quay lại với đống móng tay.

« Và... tôi cho rằng anh nghĩ tôi đã làm chuyện đó ư? »

« Tôi hy vọng không phải là cô, vì nửa phần cơ thể như đã bị ăn tươi nuốt sống vậy. »

« Bị ăn... bị xơi ư! » Cô nhăn mũi và ngồi khoanh chân trên giường, rồi chống tay lên cằm. « Thật quá kinh tởm. Có lẽ Kane đã làm điều đó; hắn ta đủ thú tính để làm một việc như vậy. »

Dạ dày của Celina như cảm thấy thắt chặt—một Chiến Binh khác đã bị giết sao. Nó có liên quan gì đến những điều xấu xa mà Elina đã đề cập lúc trước không? Tên sát nhân với biệt danh Nhãn Thực và vụ sát hại hai Chiến Binh khác dường như không chỉ là một trò đùa, hay là một cuộc cãi vã trong lúc say xỉn gì cả, như cuộc điều tra đã xác định rõ. Không, đây là một vụ sát hại liên hoàn.

Choe thở dài qua mũi.

« Tôi khá vui mừng khi cô có thể tìm thấy sự hài hước trong một vụ giết người như thế. »

« Kane là nghi phạm có khả năng nhất. Anh đến từ Anel mà— không phải anh hiểu rõ hơn bất cứ ai về những cư dân sống ở dãy núi Bạch Nanh Sơn sao. » Cô cười toe toét với anh.

« Cô nên cân nhắc người mà cô đang buộc tội. Trong khi Kane có thể là một kẻ tàn bạo, nhưng anh ta vẫn là Chiến Binh của công tước Pe. » Anh luồn tay qua mái tóc ngắn của mình.

« Còn tôi là Chiến Binh của Thái tử! » Celina hất lọn tóc qua sau vai. « Tôi nên nghĩ rằng điều đó có nghĩa là tôi có thể buộc tội bất cứ ai tôi muốn. »

« Chỉ cần nói với tôi một cách rõ ràng: tối qua cô đã ở đâu? »

Nữ sát thủ đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu vàng của Choe.

« Những người lính canh của tôi có thể chứng thực điều đó, tôi đã ở đây cả đêm. Mặc dù nếu nhà vua có muốn đặt nghi vấn với tôi đi nữa, tôi vẫn luôn có thể nói với ông ta rằng anh cũng có thể chứng thực cho tôi. »

Choe liếc nhìn chiếc nhẫn của người con gái tóc vàng kia, và cô giấu đi nụ cười của mình khi một đường kẻ màu mờ nhạt len ​​lỏi trên má người đội trưởng, có vẻ người nào đó đã chảy ke khi ngủ. Anh nói:

« Tôi chắc rằng cô sẽ còn vui hơn nữa khi biết rằng chúng ta sẽ không có bài học nào vào ngày hôm nay. » Celina cười toe toét với điều đó, và thở dài ngao ngán khi cô lại vùi mình dưới tấm chăn và nép vào gối.

« Vô cùng hài lòng là khác. » Cô kéo tấm chăn lên tới cằm và đá đôi lông mi hướng về anh. « Bây giờ thì đi ra đi. Tôi sẽ ăn mừng điều đó bằng cách ngủ thêm năm tiếng đồng hồ nữa. »

Một lời nói dối, nhưng anh cũng không nhận ra.

Nữ sát thủ nhắm mắt lại trước khi cô có thể nhận thấy ánh mắt hình viên đạn chói lóa mà người con trai kia đang hướng về cô, và mỉm cười với chính mình khi cô nghe thấy anh rón rén bước chân ra khỏi phòng. Chỉ đến khi đã nghe thấy tiếng cửa phòng đóng sầm lại, nữ sát thủ mới ngồi dậy.

Một Chiến Binh đã bị ăn tươi nuốt sống ư?

Đêm qua trong giấc mơ—không, nó không phải là một giấc mơ. Nó như thật. Và đâu đó đã có những sinh vật nào đó kêu rít lên... Xavi có thể đã bị giết bởi một trong số chúng chăng? Nhưng chúng đã ở trong lăng mộ; không có cách nào chúng có thể ở trong hành lang của lâu đài mà không có ai để ý được. Một số loài sâu bọ độc hại có thể đã ngấm vào cơ thể trước khi cái xác kia được tìm thấy. Những loài côn trùng độc hại và cực kì đói khát.

Celina lại rùng mình, và nhảy ra từ dưới tấm chăn. Cô cần thêm một vài vũ khí tự chế nữa, và một cách để gia cố những ổ khóa trên cửa sổ và cửa ra vào.

Ngay cả khi cô đã sẵn sàng hàng phòng thủ của mình, cô vẫn tự nhủ với bản thân rằng không có gì phải lo lắng cả. Nhưng với một vài giờ được được tự do tự tại trước mắt, người con gái với mái tóc vàng đang cố gắng tận dụng những khoảng thời gian đó càng lâu càng tốt trong khi cô khóa cửa phòng ngủ và lẻn vào lăng mộ một lần nữa.

• d(0.0)b •

Celina đi theo chiều sâu của ngôi mộ, gầm gừ với chính mình. Không có gì ở đây có thể giải thích được động cơ của Elina. Hoặc nguồn gốc của sự tà ác bí ẩn này có thể là gì. Hoàn toàn không có gì cả.

Vào ban ngày, một tia nắng chiếu vào ngôi mộ, khiến tất cả những bụi bẩn mà cô khuấy lên chợt bồng bềnh trong không khí như tuyết rơi. Làm thế nào mà ánh sáng có thể đến được đây, ở cái nơi tận cùng bên dưới tòa lâu đài này? Celina dừng lại bên dưới tấm lưới sắt cứng trên trần, nhìn lên thứ ánh sáng đang luồn qua nó.

Chắc chắn rồi, một đường ống hình trụ chói lấp lánh—chúng được lót bằng vàng bóng. Rất nhiều vàng là đằng khác, như thể nó được tạo ra để phản chiếu tia nắng mặt trời xuống tận đây vậy.

Celina rón rén giữa hai quan tài bằng đá. Mặc dù cô đang mang theo ba món vũ khí tự chế của mình, nhưng cô lại không tìm thấy bất kì dấu vết nào của cái thứ đã gầm gừ và rít lên vào đêm hôm qua. Và cũng không có dấu vết nào của Elina.

Celina dừng lại bên cạnh quan tài của Elina. Viên đá quý màu xanh được đính trên vương miện bằng đá của người con gái ấy vẫn phản chiếu trong ánh mặt trời mờ nhạt.

« Mục đích của cô là gì khi bảo tôi phải làm những việc đó? » Nữ sát thủ trầm ngâm, giọng nói cô vang vọng từ những bức tường được chạm khắc công phu. « Cô đã chết trong cả một ngàn năm rồi mà. Tại sao lại vẫn bận tâm với Eria như thế? »

Và tại sao lại không bắt Don hay Choe hay Nema hay một người nào khác làm điều đó?

Celina gõ một ngón tay vào sống mũi không mấy trang nhã của Nữ Hoàng. « Một người nào đó sẽ nghĩ cô có nhiều thứ để làm lắm vào kiếp sau nữa đấy. » Mặc dù nữ sát thủ cố mỉm cười, nhưng giọng nói của cô lại nhỏ và không thành tiếng đến độ chính cô cũng không thích điều đó.

Cô nên đi; ngay cả khi cửa phòng ngủ đã khóa, nhưng ai đó chắc chắn sẽ đến tìm cô vào bất cứ lúc nào. Và cô cũng cực kỳ hoài nghi rằng có ai đó sẽ tin khi nói với họ rằng cô đã được Nữ hoàng đầu tiên của Adan phó thác cho một sứ mệnh quan trọng nào đó. Trên thực tế, Celina đã nhận ra một điều với một nét nhăn trên khuôn mặt, cô đã rất may mắn vì không bị cáo buộc với tội danh phản quốc hay sử dụng ma thuật. Điều đó chắc chắn sẽ đảm bảo một chuyến đi trở về Endo.

Sau nhiều lần nhìn quét ngôi mộ lần cuối cùng, Celina rời đi. Không có gì hữu ích ở đây cả. Và bên cạnh đó, nếu Elina muốn chĩnh nữ sát thủ trở thành Chiến Binh của nhà Vua, thì cô sẽ không thể dành toàn bộ thời gian của mình để săn lùng bất cứ điều xấu xa gì đang trú ngụ tại nơi này. Nó có thể sẽ làm sụt giảm cơ hội chiến thắng của cô, thực sự là vậy. Celina vội vã bước lên những bậc thang, và ngọn đuốc của cô như in những cái bóng kỳ lạ lên trên tường. Nếu thứ độc ác nào đó đang đe dọa giống như Elina đã bộc lộ, thì làm sao cô có thể đánh bại nó?

Không phải suy nghĩ về một cái gì đó xấu xa đang trú ngụ trong lâu đài này làm cô sợ hãi hay gì cả.

Không. Đó không phải là tất cả. Celina tỏ ra giận dữ. Cô sẽ tập trung vào việc trở thành Chiến Binh của nhà Vua. Và sau đó, nếu cô chiến thắng, cô sẽ đi tìm con ác quỷ đó sau.

Có lẽ là vậy.

• d(0.0)b •

Một giờ sau, bên cạnh là đám lính canh, Celina hất cằm lên cao khi bọn họ sải bước qua các hành lai đi về phía thư viện. Cô mỉm cười với những cô gái trẻ mà bọn họ gặp phải—và cười nhếch mép trước những người con gái quý tộc đang nhìn lấy chiếc váy trắng xen hồng của cô. Cô không thể đổ lỗi cho bọn họ được; Chiếc váy thật quá sức tưởng tượng. Và nữ sát thủ trông thật hào nhoáng khi vận lên nó. Ngay cả Rezz, một trong những người bảo vệ đẹp trai luôn túc trực bên ngoài căn phòng của cô, cũng đã nói như vậy. Đương nhiên, không quá khó khăn để thuyết phục anh ta hộ tống cô đến thư viện.

Celina mỉm cười tự mãn với chính mình khi cô gật đầu với một nhà quý tộc đi ngang qua, anh ta nhướn mày khi nhìn thấy người con gái tóc vàng này. Khuôn mặt vô cùng tái nhợt, và cô chú ý thấy anh ta mở miệng định nói gì đó, nhưng nữ sát thủ vẫn tiếp tục sải bước dọc hành lang. Bước chân của cô trở nên nhanh hơn trước những tiếng xì xầm bàn tán của những người đàn ông đang tranh luận với âm lượng vang vọng từ những tấm đá khi bọn họ đến gần một khúc cua.

Vội vã bước chân hơn một chút, Celina phớt lờ tiếng tặc lưỡi của Rezz khi cô vòng qua góc hành lang. Cô biết cái mùi đó quá rõ. Mùi máu và mùi hôi thối của đống xác thịt đang phân hủy.

Nhưng cô đã không mong đợi cảnh tượng của nó. « Bị ăn tươi nuốt sống hết một nửa » là một cách nói giảm nói tránh khá dễ chịu để mô tả những gì còn lại trên cơ thể mỏng manh của Xavi.

Một trong những người hộ tống của cô như tỏ ra nguyền rủa dưới hơi thở của họ, và Rezz bước lại gần, đặt một bàn tay nhẹ nhàng lên lưng nữ sát thủ, và khuyên cô tiếp tục bước đi. Không ai trong số những người đàn ông đang tụ tập lại đây đoái hoài nhìn lấy Celina khi cô đi ngang qua, và đi sát mép hiện trường để có thể nhìn rõ hơn về cái cơ thể kia trong lúc đang di chuyển.

Khoang ngực Xavi đã bị tách rời và lục phủ ngũ tạng đã bị lấy đi. Trừ khi có ai đó đã lấy chúng đi khi tìm thấy cái xác, nhưng không có một dấu vết nào còn sót lại cả. Và khuôn mặt dài của anh ta, dù da thịt đã bị lột đi, nhưng vẫn nhăn nhó trong một tiếng thét câm lặng.

Đây không phải là vô tình sát hại. Có một cái lỗ trên đỉnh đầu của Xavi, và Celina có thể nhận thấy não của anh ta cũng đã biến mất. Những vệt máu trên tường trông giống như ai đó đã viết lên, và sau đó lại xóa nó đi. Nhưng ngay cả bây giờ, một số dấu tích vẫn còn, và cô đã cố gắng không phải há hốc vì kinh ngạc. Dấu ấn của Wye. Ba dấu ấn của Wye, có hình dạng một hình cung mà có lẽ đã từng mang hình hài một vòng tròn ở gần bên tử thi.

« Chúa tôi ơi, » một trong những người bảo vệ của cô lẩm bẩm khi họ bỏ lại phía sau, chỗ đám đông tại hiện trường vụ án.

Không có gì ngạc nhiên khi Choe trông khá nhếch nhác vào sáng nay! Celina thẳng người. Anh ta nghĩ rằng cô đã làm điều này ư? Thật ngu xuẩn. Nếu cô muốn hạ gục từng đối thủ của mình, cô sẽ làm điều đó một cách nhanh chóng và gọn gàng—một cái cứa vào cổ, một con dao vào tim, hay một ly rượu độc. Nhưng, đây chỉ là một điều vô vị quá đơn giản. Và còn lạ lùng nữa; các dấu ấn của Wye làm điều này vượt qua cả một vụ giết người tàn bạo. Mang phong cách tà giáo, có lẽ là vậy.

Có người tiếp cận từ hướng ngược lại. Đó là Gave, một sát thủ tàn độc, đang nhìn chằm chằm vào cơ thể từ phía xa. Đôi mắt hắn ta, với một màu tối và vững chãi như một tán cây trước gió, bắt gặp ánh mắt của nữ sát thủ. Cô phớt lờ hàm răng mục nát của hắn khi Celina hất cằm của mình về phía tàn dư còn sót lại của Xavi. « Tiếc quá, » cô nói, cố tình làm ra vẻ không tiếc nuối gì cả.

Gave cười khúc khích, rồi thọc những ngón tay sần sùi vào túi quần rách rưới bẩn thỉu bên dưới. Có phải nhà tài trợ của hắn chả bận tâm ăn mặc chỉnh chu cho hắn chăng? Rõ ràng là không rồi, nếu nhà tài trợ của hắn ta đủ bẩn thỉu và ngu ngốc đến mức chọn Gave làm Chiến Binh đại diện của họ.

« Thật đáng tiếc, » Gave nói và nhún vai khi hai người bọn họ đi ngang qua nhau.

Celina gật đầu, và mặc dù không giống như thường lệ, nhưng cô vẫn im lặng và tiếp tục đi theo phía hành lang. Bây giờ chỉ còn lại mười sáu người trong số họ—mười sáu Chiến Binh, và bốn người trong số họ sẽ thắng bại bất phân với nhau. Cuộc thi ngày càng trở nên gay gắt. Cô nên thầm cảm ơn bất cứ vị thần tàn nhẫn nào đã ra quyết định chấm dứt cuộc đời của Xavi. Nhưng vì một số lý do nào, cô đã không thể làm thế.

• d(0.0)b •

Don vung kiếm, rồi càu nhàu khi Choe dễ dàng làm chệch hướng và phản đòn. Cơ bắp của vị thái tử đang rên rỉ sau nhiều tuần không tập luyện, và hơi thở như đang cào xé trong cổ họng trong khi anh tiếp tục sấn tới và sấn tới một lần nữa.

« Đây là những gì sẽ xảy ra khi tỏ ra nhàn rỗi đấy, » Choe cười khúc khích, và bước sang một bên để Don vấp ngã về phía trước. Vị đội trưởng nhớ lại khoảng thời gian khi họ có kỹ năng tương đương với nhau mặc dù điều đó đã từ rất lâu rồi. Don, trong khi vẫn thích kiếm kĩ, lại quyết định lớn lên trong niềm yêu thích sách vở.

« Tôi có nhiều cuộc họp và những thứ quan trọng cần đọc, » Don nói, thở hổn hển. Anh lao tới.

Choe làm chệch hướng, một cách giả vờ mà thôi, rồi đẩy mạnh tới trước đến nỗi vị thái tử phải lùi lại. Cơn giận của anh như trỗi dậy.

« Các cuộc họp mà ngài đã sử dụng như một cái cớ để bắt đầu tranh cãi với Công tước Pe sao. » Don vung rộng đường kiếm của mình, và vị đội trưởng vào thế phòng thủ. « Có thể ngài cũng rất bận rộn khi ghé thăm căn phòng của Sado vào giữa đêm khuya nhỉ. » Từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của Choe. « Việc đó đã diễn ra được bao lâu rồi? »

Don gầm gừ khi Choe chuyển sang thế tấn công, và phải thụt lùi lại từng bước, đùi anh đang đau nhói.

« Không có gì như cậu nghĩ đâu, » vị thái tử nói qua hàm răng của mình. « Tôi không qua đêm với cô ấy. Ngoài bữa tối hôm đó, tôi chỉ có đến thăm cô ấy một lần và cũng không nhận được thứ gì đó ấm áp cho lắm, đừng lo lắng quá. »

« Ít ra một trong hai người cũng còn minh mẫn quá nhỉ. » Choe tung ra từng cú chém với một độ chính xác bất ngờ đến nỗi Don phải ngưỡng mộ người con trai đối diện. « Vì rõ ràng người mất trí là ngài thái tử đây. »

« Còn cậu thì sao? » Don yêu cầu. « Cậu có muốn tôi nhận xét về cái cách mà cậu đã xuất hiện trong phòng của cô ấy vào tối qua không—cũng cùng cái đêm mà một Chiến Binh khác đã chết ấy? »

Don như đã nhượng bộ, nhưng Choe không bị lừa vì điều đó. Thay vào đó, anh tấn công với một lực đủ mạnh khiến Don loạng choạng và phải lùi lại một bước, và gắng gượng chống trả để giữ vững bước chân của mình. Don nhăn nhó trước cơn thịnh nộ trong mắt Choe.

« Tốt thôi, nói như thế cũng không hay cho lắm, » vị thái tử thừa nhận, đưa thanh kiếm của mình lên để làm chệch hướng một cú giáng kiếm khác. « Nhưng tôi vẫn muốn có một câu trả lời. »

« Có lẽ tôi cũng không có. Giống như ngài đã nói, nó không giống như những gì ngài nghĩ. »

Đôi mắt màu nâu kia sáng lấp lánh, nhưng trước khi Don có thể tranh luận về nó, thì người bạn của anh đã chuyển chủ đề với một mục đích tàn bạo.

« Bữa tiệc trà thế nào rồi? » Choe hỏi.

Vị thái tử nhăn mặt. Đó là lý do tại sao anh lại ở đây. Nếu Don phải dành một khoảnh khắc nào nữa để ngồi chung với đám quý tộc của mẹ mình, anh sẽ phát điên lên mất.

« Kinh khủng tới vậy sao? »

« Im đi, » Tiếng Don gầm gừ, và đâm thanh kiếm của mình vào thanh kiếm của Choe.

« Ngài hẳn đã phải cảm thấy cực kỳ tồi tệ khi ra vẻ một vị thái tử trong ngày hôm nay. Tôi cá là tất cả những người phụ nữ kia đang cầu xin ngài sẽ bảo vệ bọn họ khỏi cái kẻ giết người tàn bạo đang trú ngụ bên trong bức tường thành của thủ đô này. »

Choe cười toe toét, nhưng điều đó đã không chạm đến mắt vị thái tử. Dành ra thời gian để đấu kiếm với anh trong khi đang có một xác chết mới được phát hiện bên trong tòa lâu đài, quả là một sự hy sinh mà Don đã rất ngạc nhiên khi Choe sẵn sàng làm như thế; Don biết địa vị của mình có ý nghĩa như thế nào với đội trưởng đội vệ sĩ.

Người con trai danh giá đột nhiên dừng lại và đứng thẳng người. Choe nên quan tâm vào những việc quan trọng hơn vào lúc này.

« Đủ rồi. » Don nói, rồi tra thanh kiếm lại vào trong bao. Không chệch một bước, Choe cũng làm tương tự.

Họ đi dọc theo căn phòng luyện tập trong im lặng.

« Có tin tức gì từ cha của ngài không? » Choe hỏi bằng giọng nói ám chỉ rằng anh biết có gì đó không ổn. « Tôi tự hỏi ngài ấy đã đi đâu. »

Don thở dài một cách ngao ngán.

« Không. Tôi không biết một chút thông tin gì cả. Tôi nhớ ông ấy cũng đã rời đi như thế khi chúng ta còn là những đứa trẻ, nhưng điều đó đã xảy ra vài năm trước rồi. Tôi cá là ông ấy đang làm điều gì đó đặc biệt bẩn thỉu. »

« Hãy cẩn thận với những gì ngài nói, Don. »

« Rồi sao? Cậu sẽ ném tôi vào ngục tối chăng? »

Vị thái tử không có ý bất cẩn miệng lưỡi như vậy, nhưng anh đã không có một giấc ngủ ngon nào từ đêm hôm trước, và việc có một Chiến Binh khác bị sát hại cũng không làm tâm trạng của anh tốt lên cho lắm. Trong khi Choe cũng không vặn ngược lại, Don hỏi:

« Cậu có nghĩ có ai đó đang muốn giết tất cả các Chiến Binh không? »

« Có lẽ là vậy. Tôi có thể hiểu được nếu có ai đó muốn phá hỏng cuộc thi này, nhưng phải làm điều đó một cách tàn nhẫn như thế thì... Tôi hy vọng nó không phải là một vụ việc liên hoàn. »

Máu trong người Don chợt trở nên lạnh hơn.

« Cậu có nghĩ rằng bọn chúng đang cố gắng giết Celina không? »

« Tôi đã cử thêm một số vệ sĩ xung quanh phòng của cô ấy rồi. »

« Để bảo vệ hay để giữ cô ấy ở trong đó? »

Hai người bọn họ dừng lại nơi ngã tư hành lang, nơi mà họ sẽ tách nhau để đi về phòng của riêng mình.

« Có gì khác biệt không? » Choe hỏi nhỏ nhẹ. « Ngài chắc cũng sẽ không quan tâm đâu. Ngài cũng sẽ đến thăm cô ấy kể cả khi tôi nói như vậy, và những người lính gác bảo vệ bên ngoài cũng sẽ không thể làm gì được vì ngài là một hoàng tử. »

Có một cái gì đó thật thảm bại và thật cay đắng đang ẩn chứa trong từng lời nói của vị đội trưởng mà Don, trong một nhịp tim ngắn, đã cảm thấy tồi tệ với chính bản thân. Anh nên tránh xa Celina—Choe đã có đủ thứ để lo lắng rồi. Nhưng rồi anh nghĩ đến tờ danh sách mà mẹ anh đã viết nên và nhận ra, anh cũng tương tự như vậy.

« Tôi cần kiểm tra lại cơ thể của Xavi. Tôi sẽ gặp ngài trong hội trường vào bữa ăn tối nay, »

Đó là tất cả những gì Choe nói rồi di chuyển đến căn phòng của mình. Don nhìn vị đội trưởng đi khỏi. Lết thân trở lại tòa tháp của chính mình tốn thời gian một cách đáng ngạc nhiên. Anh mở cánh cửa gỗ dẫn vào phòng, và cởi bỏ bộ quần áo trước khi tiến vào phòng tắm. Vị thái tử đã chiếm lấy toàn bộ tòa tháp này cho riêng cho mình, mặc dù những căn phòng của anh chỉ chiếm lấy tầng phía trên. Chúng có thể tạo nên một thiên đường dành riêng cho tất cả mọi người, nhưng hôm nay những căn phòng nơi đây cảm thấy trống rỗng lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro