Chương 25 - Lăng Mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Celina đã có một giấc mơ. Rằng cô đang bước dọc theo lối hành lang mang một vẻ bí mật và dài ngoằng một lần nữa, với không có một cây nến nào trên tay, và cũng không có sợi dây nào dẫn lối phía trước. Cô chọn cánh cổng phía bên phải, vì hai cánh cổng còn lại nhìn ẩm ướt và không mời gọi cho lắm, còn bên này thì có vẻ ấm áp và dễ chịu hơn. Và có một cái mùi ở đâu đó—không phải là mùi của nấm mốc, mà là của hoa hồng. Lối đi trở nên ngoằng ngoèo và khó đi, và nữ sát thủ thấy mình đang đi xuống một cầu thang hẹp. Vì một lý do nào đó không thể nhắc đến, cô lách thân thể của mình khỏi va quẹt vào những tấm đá. Phía cầu thang như sà xuống, uốn lượn, và cô tiếp tục đi theo mùi hương của hoa hồng mỗi khi có một cánh cửa hoặc một cánh cổng nào đó xuất hiện. Ngay khi Celina dường như đã mệt mỏi vì phải cuốc bộ quá nhiều, cô xuống đến chân cầu thang và dừng lại, và thấy mình đang đứng trước một cánh cửa bằng gỗ nhìn đã cũ.

Một cái vòng sắt dùng để gõ cửa dưới hình dáng của một chiếc hộp sọ được treo ở trung tâm của cánh cửa. Nó dường như đang mỉm cười. Và cô chỉ đang chờ đợi một làn gió lạnh lẽo nào đó, hoặc một tiếng khóc của ai đó, hoặc một cái không khí lạnh lẽo và ẩm ướt nào đó. Nhưng cái cảm giác này vẫn rất ấm áp, và vẫn có mùi hương khá đáng yêu, và vì vậy, Celina, với một chút can đảm, liền xoay tay cầm. Không một tiếng động nào, và cánh cửa bật mở.

Cô dự kiến ​​sẽ lại tìm thấy một căn phòng tối, và bị lãng quên nào đó, nhưng đây lại là một điều gì đó khác xa sức tưởng tượng của nữ sát thủ. Một tia sáng từ ánh trăng bắn xuyên qua một cái lỗ nhỏ trên trần nhà, và rọi xuống khuôn mặt của một bức tượng đá cẩm thạch tuyệt đẹp đang nằm trên một phiến đá. Không—đây không phải là một bức tượng. Một quan tài. Đây là một hầm mộ.

Cây cối được chạm khắc vào trần nhà bằng đá, và chúng trải dài phía bên trên thân hình của người phụ nữ đang ngủ say. Một chiếc quan tài thứ hai được đặt bên cạnh người phụ nữ, mô tả lấy một người đàn ông. Tại sao khuôn mặt của người phụ nữ lại được ngập tràn trong ánh trăng trong khi của người đàn ông thì bị chìm đắm trong bóng tối?

Ông ta nhìn điển trai, với râu quai nón chỉnh chu và ngắn gọn, vùng trán rộng và sạch sẽ, mũi sổ thẳng và cứng cáp. Ông ta đang cầm một thanh kiếm bằng đá giữa hai tay với tay cầm của nó được đặt trên ngực. Hơi thở của nữ sát thủ như bị hút ra khỏi người cô. Một vương miện được đặt trên đầu người đàn ông kia.

Người phụ nữ, cũng vậy, đang đội lên đầu một chiếc vương miện. Đó không phải là một thứ gì đó thô thiển và to lớn, mà thanh tao với phía đỉnh được đính với một viên đá quý màu xanh được gắn ở ngay trung tâm—và là món trang sức duy nhất ở trên bức tượng. Mái tóc của người phụ nữ ấy dài mượt và lượn sóng, được tỏa ra từ đỉnh đầu và xõa dài hai bên mí mắt, và trông sống động đến nỗi Celina có thể thề rằng nó nhìn như thật. Ánh trăng đang trải dài trên mặt của người phụ nữ kia và bàn tay của nữ sát thủ khẽ run rẩy khi cô đưa tay ra và chạm vào gò má trẻ trung và mịn màng kia.

Lạnh và cứng, như một bức tượng đúng mực.

« Cô là vị nữ hoàng nào vậy? » Celina nói to, giọng cô vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.

Cô đưa tay lướt qua bờ môi, rồi lướt qua vùng trán. Đôi mắt cô nheo lại. Một dấu ấn mờ nhạt được khắc trên bề mặt, và trên thực tế, không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cô truy tìm nó bằng ngón tay của mình, rồi lại lần theo dấu vết đó một lần nữa. Một khi cảm thấy được rằng ánh trăng đang làm lóa trắng khu vực ấy, Celina che chắn chỗ đó bằng tay của mình. Đó là hình một viên kim cương với hai mũi tên như đang đâm xuyên qua từ phía hai bên, và sau đó là một đường thẳng đứng ở giữa...

Đây là Dấu Ấn của Wye, thứ mà nữ sát thủ đã nhìn thấy trước đó. Cô lùi lại từ nơi của lăng mộ, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Đây là khu vực cấm.

Celina vấp phải thứ gì đó, và trong lúc loạng choạng, cô chợt chú ý đến sàn nhà. Miệng nữ sát thủ há hốc. Sàn nhà được bao phủ với những ngôi sao—những thứ được chạm khắc nổi trên bề mặt như mô tả một bầu trời đêm. Còn trần nhà thì mô tả trái đất. Tại sao chúng lại bị đảo ngược như vậy? Cô nhìn lên những bức tường và đặt một tay lên trái tim mình.

Vô vàn Dấu Ấn của Wye được khắc vào bề mặt xung quanh bức tường. Nào là những dấu khắc ngoằn ngoèo và xiêu vẹo, thẳng và vuông vức. Các Dấu Ấn của Wye với kích cỡ nhỏ cấu thành những cái lớn hơn, và những cái lớn hơn lại cấu thành những cái lớn hơn nữa, cho đến khi dường như toàn bộ căn phòng này đang mang một ý nghĩa gì đó mà cô không thể hiểu được.

Celina nhìn vào chiếc quan tài bằng đá. Có một cái gì đó được viết phía dưới chân của vị nữ hoàng. Nữ sát thủ nhích dần về phía người phụ nữ. Và ở đó, trong các con chữ bằng đá, nó viết rằng:

À ! Khe Nứt của Thời Gian !

Mọi thứ đã bắt đầu trở nên có lý một chút. Hai người bọn họ hẳn phải là những người cai trị tối cao, và đã vô cùng cổ xưa, nhưng...

Cô tiến lại gần phía đầu. Có một cái gì đó nguôi ngoai và quen thuộc về khuôn mặt của vị nữ hoàng, một cái gì đó khiến Celina nhớ đến mùi hoa hồng. Nhưng vẫn có điều gì đó không đúng lắm về người phụ nữ này.

Celina gần như sắp khóc to thành tiếng khi nhìn thấy chúng: những đôi tai nhọn và uốn cong. Đôi tai của Fia, những con người bất tử. Nhưng đã không có một Fia nào kết hôn với dòng dõi Havi trong cả một ngàn năm nay, ngoài ra chỉ có một, nhưng cô ấy chỉ là người lai giữa hai chủng tộc mà thôi. Nếu điều này là đúng, nếu cô ấy là Fia hoặc là người lai của Fia, thì cô ấy là... là...

Cả thân thể Celina trượt khỏi người phụ nữ và đâm sầm vào bức tường. Một lớp bụi trần bị thổi tung vào không khí xung quanh cô.

Vậy thì, người đàn ông này là Gavin, vị Vua đầu tiên của Adan. Và đây là Elina, công chúa đầu tiên của Tessen, con gái của Chúa tể Phù Thủy Barnon, và cũng là vợ và nữ hoàng của Gavin.

Tim của nữ sát thủ đập dữ dội đến nỗi cô cảm thấy phát bệnh. Nhưng cô không thể làm cho đôi chân của mình di chuyển được. Cô đã không nên vào ngôi mộ này, cô đã không nên đi lạc vào những nơi linh thiêng của người chết trong khi chính cô đã bị vấy bẩn và bị ô uế bởi tội ác của mình. Sẽ có một thứ gì đó theo sau cô, và ám ảnh và tra tấn cô vì đã làm xáo trộn sự bình yên của hai con người vĩ đại kia.

Nhưng tại sao ngôi mộ của họ lại bị bỏ bê như vậy? Tại sao lại không có ai đến để tôn vinh họ trong ngày lễ của người chết trong ngày hôm nay? Tại sao lại không có cánh hoa nào ở trên đầu người phụ nữ kia? Tại sao Elina Gala Havi lại bị lãng quên như vậy?

Bức tường phía xa của căn phòng hiện diện một đống đồ vật được chạm khắc tinh khôi và một mớ vũ khí khác. Một thanh kiếm được trưng bày nổi bật được đặt phía trước một bộ áo giáp bằng vàng. Celina biết thanh kiếm đó. Cô bước về phía kho báu. Đó là thanh kiếm huyền thoại của vua Gavin, một thanh kiếm mà ông đã sử dụng trong những cuộc chiến khốc liệt gần như đã xé toạc cả lục địa này, và cũng là thanh kiếm đã giết chết Chúa Tể Bóng Tối Era. Thậm chí đã sau một ngàn năm, nó vẫn không bị rỉ sét. Mặc dù ma thuật có thể đã biến mất, nhưng dường như thứ sức mạnh đã rèn nên lưỡi kiếm kia vẫn còn sống mãi.

« Darmis, » cô thì thầm, nói lên thanh danh của thanh kiếm kia.

« Cô cũng biết về lịch sử đấy chứ nhỉ, »

Một giọng nữ nhè nhẹ vang lên và Celina như nhảy dựng lên, rồi hét lên khi cô vấp phải một cây giáo và đổ sầm vào một cái rương chứa đầy vàng gần đó. Giọng nói kia chợt cười lớn. Celina vật lộn cố với lấy một con dao găm nào đó, một cây nến nào đó, hay bất cứ thứ gì cũng được. Nhưng rồi cô nhìn thấy chủ nhân của giọng nói ấy, và đóng băng cả thân thể.

Người con gái kia mang một nét đẹp ngoài sức tưởng tượng. Mái tóc màu bạc của cô ấy trải dọc quanh khuôn mặt trẻ trung như một dòng sông dưới ánh trăng. Đôi mắt kia nhìn như một viên pha lê với một màu xanh biển lấp lánh, và làn da của cô ấy trắng tinh khôi như thạch cao. Và đôi tai của người con gái kia thì hơi nhọn nhọn.

« Cô là ai? » Nữ sát thủ thở dốc, dù đã biết câu trả lời, nhưng muốn nghe một lần nữa.

« Cô biết ta là ai mà, » Elina Havi nói.

Ngôi mộ ở phía kia đã được chạm khắc trông chân thực đến mức giống với người con gái đang đứng ở nơi đây. Celina đã không thể cử động được gì từ cái nơi mà cô đã ngã xuống trên cái rương vàng kia, với cột sống và chân đang đau nhói.

« Cô có phải là hồn ma không? »

« Cũng Không hoàn toàn là vậy, » Nữ hoàng Elina nói, và giúp Celina đứng lên từ chiếc rương. Đôi bàn tay của cô ấy lạnh ngắt, nhưng rắn chắc. « Ta đã không còn sống nữa, nhưng linh hồn của ta cũng không ám lấy nơi này. Ta đã liều mình để đến được đây tối nay. »

« Liều mình sao? » Celina, bất chấp với chính bản thân, lùi ra sau một bước.

« Ta không thể ở đây lâu—và cô cũng thế, » nữ hoàng nói. Cái loại giấc mơ ngớ ngẩn gì thế này? « Bây giờ bọn chúng đang bị phân tâm, nhưng... » Elina Havi nhìn về phía ngôi mộ của người chồng.

Đầu Celina đau nhức. Có phải Gavin Havi đang đánh lạc hướng một thứ gì đó ở bên trên chăng?

« Cần phải phân tâm ai cơ? » Nữ sát thủ hỏi.

« Tám tên canh gác; cô biết người ta đang nói tới là ai. »

Celina ngây người nhìn người con gái đối diện, nhưng rồi cũng hiểu ra.

« Những bức tượng mình người đầu quỷ trên tháp đồng hồ? » Erina gật đầu.

« Bọn chúng bảo vệ cánh cổng giữa hai thế giới. Bọn ta đã cố gắng để có được một chút thời gian quý báu, và ta đã có thể len qua được... » Cô ấy nắm chặt lấy tay của Celina. Trước sự ngạc nhiên của mình, cô cảm thấy đau. « Cô phải lắng nghe những gì ta sắp nói. Không có gì là ngẫu nhiên cả. Mọi thứ đều có mục đích của nó. Cô đã được định đoạt sẽ phải đặt chân đến lâu đài này, giống như việc cô đã được an bài để trở thành một sát thủ, để học được các kỹ năng cần thiết để sinh tồn. »

Nỗi buồn nôn chợt quay trở lại. Celina đã hy vọng Elina sẽ không nói về những gì mà trái tim cô không muốn nhớ tới, hy vọng rằng nữ hoàng sẽ không đề cập đến những gì mà cô đã dành quá nhiều thời gian để cố gắng quên đi.

« Có một thứ gì đó xấu xa đang trú ngụ trong lâu đài này, một thứ gì đó đủ độc ác để làm cho các vì sao rung chuyển. Ác ý của nó vang vọng đến tất cả các giới cực lạc, » vị Nữ hoàng tiếp tục. « Cô phải dừng nó lại. Quên đi tình bạn của mình, quên đi các món nợ và những lời thề của mình. 'Tiêu Diệt' nó, trước khi quá muộn, trước khi cánh cổng bị xé toạc đến mức không thể hàn gắn được. » Đầu của người phụ nữ kia chợt quay ngoắt sang một bên như thể đã nghe thấy tiếng gì đó. « Ồ, không còn thời gian nữa rồi, » cô ấy nói, với màng cứng màu trắng của mắt chợt sáng lên. « Cô phải chiến thắng trong cuộc thi này và trở thành Chiến Binh của nhà Vua. Cô thấu hiểu hoàn cảnh của người dân nơi đây. Eria cần cô trở thành Chiến Binh của nhà Vua. »

« Nhưng cái gì—»

Nữ hoàng Elina thò tay vào túi.

« Bọn chúng không thể tóm được cô ở đây. Nếu không—tất cả sẽ chấm hết. Hãy đeo cái này. » Cô ấy đã đẩy thứ gì đó lành lạnh và bằng kim loại vào tay Celina. « Nó sẽ bảo vệ cô khỏi mọi sự dữ. » Elina kéo nữ sát thủ ra phía cửa. « Cô đã được dẫn dắt đến đây tối nay. Nhưng không phải bởi ta. Ta cũng được dẫn dắt đến đây. Có ai đó muốn cô được biết; có ai đó muốn cô được nhìn thấy...» Đầu người con gái đó lại quay sang một bên khi một tiếng gầm gừ phát ra trong không khí. « Chúng đang đến, » cô ấy thì thầm.

« Nhưng tôi không hiểu! Tôi không phải—không phải là người như cô nghĩ!

Nữ hoàng Elina đặt tay lên vai Celina, và hôn lên trán cô.

« Sự can đảm của con tim là điều rất quý hiếm, » người con gái đối diện nói với một sự bình tĩnh đột ngột. « Hãy để nó dẫn lối cô. »

Một tiếng hú khác chợt làm rung chuyển các bức tường và làm máu trong người nữ sát thủ trở nên như bằng giá.

« Hãy đi ngay đi, » Nữ hoàng giục, và đẩy Celina về phía hành lang. « Chạy đi! »

Không cần thêm một sự thúc giục nào nữa, Celina lảo đảo bước lên cầu thang. Cô chạy nhanh đến nỗi không biết mình sẽ đi về đâu. Chợt vang lên một tiếng hét thất thanh ở bên dưới, và rồi tiếng gầm gừ, và dạ dày của Celina như trào dâng trong cổ họng khi cô hướng mình lên. Ánh sáng của căn phòng dần xuất hiện, và khi càng đến gần, cô nghe thấy một giọng nói yếu ớt như hét lên từ phía sau, một âm vang như đã nhận ra và tức giận vì một điều gì đó.

Celina đi vào phòng và chỉ kịp thấy chiếc giường của mình trước khi mọi thứ trở nên tăm tối.

• d(0.0)b •

Mắt Celina mở to. Cô đang thở dốc—nặng trĩu, và vẫn đang mặc chiếc đầm đơn sơ lúc tối trên người. Nhưng cô vẫn an toàn—an toàn trong căn phòng của mình. Tại sao cô lại dễ gặp phải những giấc mơ kỳ lạ và khó chịu đến như vậy? Và tại sao cô lại như hết hơi thế này?

Hãy tìm và tiêu diệt cái ác đang ẩn nấp trong lâu đài này!

Nữ sát thủ quay người sang một bên, và đang tính lại tiếp tục vui vẻ ngủ thiếp đi một lần nữa, nếu không phải vì một miếng kim loại nào đó đang cắt vào lòng bàn tay cô.

Làm ơn đi nếu đây chỉ là một cái nhẫn của Choe.

Nhưng cô biết rằng không phải như thế. Trong tay cô là một miếng bùa trang sức bằng vàng với kích cỡ của một đồng xu được đính với một sợi dây chuyền tinh xảo. Cô đấu tranh chống lại sự thôi thúc muốn hét toáng lên. Được làm bằng các dải kim loại phức tạp, bên trong đường viền tròn của chiếc bùa hộ mệnh là hai vòng tròn được xếp chồng lên nhau, vòng này lên vòng kia. Ở trong khu vực mà hai chiếc vòng kia chồng lên, một viên đá quý nhỏ màu xanh biển như làm cho vùng trung tâm của chiếc bùa hộ mệnh giống như một con mắt. Một đường thẳng chạy dọc qua từ trái sang phải. Nó thật đẹp, và kì lạ, và...

Celina đối mặt với tấm thảm. Cánh cửa kia hơi hé ra.

Cô nhảy bật khỏi giường, và đâm sầm thật mạnh vào bức tường đến nỗi vai của nữ sát thủ phải phát ra tiếng kêu nứt nẻ. Không màng đến cơn đau, cô vội chạy đến cửa và đóng nó lại thật chặt. Điều cuối cùng mà cô muốn là cái thứ gì đó ở dưới kia xuất hiện tại đây hoặc Elina hiện ra một lần nữa.

Thở một cách hổn hển, Celina lùi lại, và khảo sát tấm thảm. Hình dáng của người phụ nữ trên đấy mọc lên từ phía sau chiếc rương gỗ. Với một cơn giật mình, cô nhận ra đó là Elina; cô ấy đang đứng ở nơi cánh cửa. Một nét tranh họa khá thông minh.

Celina ném thêm một vài khúc gỗ nữa vào đống lửa, nhanh chóng thay áo ngủ, trườn người lên giường, và nắm chặt lấy con dao thủ công của mình. Miếng bùa hộ mệnh vẫn nằm ở nơi mà cô đã bỏ rơi nó.

Nó sẽ bảo vệ cô khỏi mọi sự dữ...

Celina liếc nhìn cánh cửa lần nữa. Không có tiếng la hét, không có tiếng hú nào—không có gì để chứng thực những điều vừa xảy ra. Nhưng...

Nữ sát thủ tự nguyền rủa chính mình vì điều đó, rồi vội vàng đeo sợi dây chuyền quanh cổ. Nó thật nhẹ và ấm áp. Kéo chăn lên tận cằm, cô nhắm nghiền mắt, chờ đợi giấc ngủ ập đến, hoặc một bàn tay đầy móng nhọn nào đó chộp lấy cô, để rồi chặt đầu cô. Nếu đó không phải là một giấc mơ—nếu đó không phải là một thứ ảo giác nào đó...

Celina nắm chặt vòng cổ. Trở thành Chiến Binh của nhà vua—cô có thể làm được điều đó. Dù sao thì cô cũng đang tính làm như vậy. Nhưng động cơ của Elina là gì? Eria cần Chiến Binh của nhà vua phải là người thấu hiểu được nỗi khổ của quần chúng sao. Điều đó dường như khá đơn giản. Nhưng tại sao Elina phải là người nói với cô điều đó? Và làm thế nào mà nó lại liên quan tới mệnh lệnh đầu tiên của cô ấy: tìm và tiêu diệt sự tà ác đang ẩn nấp trong lâu đài này?

Celina giữ hơi thở đều đặn, nép mình vào chiếc gối. Cô quả là một đứa ngốc khi đã mở cánh cửa bí mật vào ngày lễ Saminn, ngày lễ của người chết! Có phải cô, bằng cách nào đó, đã đem tất cả những thứ rắc rối này về với chính mình hay không? Nữ sát thủ mở mắt, nhìn lấy tấm thảm lớn.

Một thứ gì đó xấu xa đang trú ngụ trong lâu đài này... Hãy tiêu diệt nó...

Không phải cô đang có cả đống thứ để lo lắng rồi sao? Cô sẽ hoàn thành lệnh thứ hai của Elina—nhưng còn cái đầu tiên thì... chắc chỉ gây cho cô thêm rắc rối mà thôi. Cũng không giống như cô có thể đi đây đi đó, nhìn dò thám tòa lâu đài này vào bất cứ khi nào và tại bất cứ nơi nào cô muốn được!

Nhưng nếu có một mối đe dọa như thế, thì không chỉ tính mạng của cô sẽ gặp nguy hiểm. Và trong khi Celina sẽ rất hạnh phúc nếu một thế lực đen tối nào đó sẽ tiêu diệt Kane, Pe, nhà vua, và Kaln Ronpi, nhưng nếu Nema, hay cả Choe và Don, bằng cách nào đó cũng bị làm hại thì...

Celina hít một hơi rùng mình. Điều tối thiểu cô có thể làm là tìm kiếm manh mối nào đó ở trong ngôi mộ. Có lẽ cô sẽ tìm ra thứ gì đó liên quan đến mục đích của Elina. Và nếu việc đó không mang về bất kì điều gì... cũng tốt thôi, vì ít nhất cô cũng đã thử sức rồi.

Một làn gió ma quái thổi qua căn phòng, với một mùi thơm của hoa hồng. Phải mất một lúc lâu đến khi Celina có thể chìm vào một giấc ngủ khó nhằn nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro