Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có ai biết đến công dụng cánh cửa thần kỳ của Doraemon không nhỉ? Cũng giống cánh cửa thần kỳ ấy, Jessica dùng suy nghĩ để dịch chuyển từ nơi này đến nơi khác, tức là dựa vào cảm tính mà di chuyển đấy. Jessica có thể và không hiểu sao cô làm được như vậy.

Y hệt lần trước, Jessica áp lòng bà tay lên mặt cổng chính đã đóng, nhắm mắt và tưởng tượng đến nơi cô muốn đến. Đúng như dự định, Jessica đang đứng tại vị trí hôm đầu tiên bị di chuyển, nơi cô đã gặp Donghae. Bỏ đi những bấn loạn trong đầu, Jessica xoa cằm xem xét kỹ khu vực xung quanh.

Bầu trời bắt đầu đục ngầu, gió nổi như vũ bão, hai con kền kền sau một hồi lượn vòng vòng cuối cùng cũng chịu đáp cánh. Jessica cười lạnh lẽo, xác định hướng đậu của hai con chim rồi lần theo dấu vết. Mặc dù không biết tại sao cô luôn có ác cảm với lũ kền kền này, nhưng Jessica dám chắc, nơi nào có chim báo tử, nơi đó sẽ có án mạng. Vì thức ăn của chúng là... xác chết cơ mà. Haiz... sắp mưa to rồi đây, phải chuẩn bị quà ghé thăm "nàng cá" dưới sông chứ nhỉ, đi tay không thì hơi thất lễ.

*******

Nhờ vào thân phận thật của Sunny, Yuri được phép độn thổ ra ngoài sau màn nài nỉ ỉ ôi tới gãy cả lưỡi với bác bảo vệ. Yoseob không tốn quá nhiều công sức, anh chỉ cần cưỡi trên con bạch ưng - thuộc hạ của anh, bay về phía Jessica, trong khi cả anh và Yuri không biết cô gái ấy đã làm cách nào để thoát khỏi cánh cổng cao vài chục mét mà chẳng nhờ đến phép thuật.

Ánh mắt sắc bén của một con chim ưng giúp Donghae nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn Jessica đang thong thả đi dọc bờ sông, cậu ngước đầu ra hiệu với Yoseob trên lưng, sau đó từ từ hạ cánh, hóa lại hình dạng con người.

Cùng lúc Yoseob đuổi kịp Jessica, Yuri cũng vừa dưới đất chui lên. Hai người nhìn nhau tóe lửa mắt, song đồng bộ đi sau Jessica. Yuri nhíu mày liếc cây quyền trượng vàng trong tay Yoseob mà đầu khôn khỏi thắc mắc: "Hắn là phù thủy hoàng gia ư?"

Jessica bước chân vô định, nheo nheo tâm mi quan sát phiến đá nơi hai con kền kền đậu. Cô khua bàn tay nhẹ nhàng, một cột nước bắn về phía chúng, đợi chúng bay hết, cô mới lại gần phiến đá.

Y như dự đoán của Jessica, sau phiến đá ấy là một thi thể, mặt mũi trắng hếu, tóc tai bù xù, hai mắt trợn ngược, không thấy đồng tử, theo quan sát của Jessica, cái xác vẫn chưa bốc mùi suy ra người này đã chết cách đây vài tiếng. Thay vì sợ hãi và la toáng lên, Jessica cực kỳ bình tĩnh, xem qua nạn nhân, có vẻ là chết vì bị rút linh hồn. Con ma nữ này, ra tay thật độc ác.

Yuri dè chừng mọi thứ, đôi tay mở rộng sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào.

Yoseob đanh mặt, lòng có chút thấp thỏm khi Jessica không chịu tránh xa cái xác đậm mùi tử khí. Anh nghiêng đầu nhìn xa xăm xuống mặt nước, lo lắng lên tiếng.

- "Jessica, chúng ta về thôi, anh sẽ gọi các giáo sư tới xử lý, nơi này rất nguy hiểm."

Bỏ ngoài tai lời khuyên của Yoseob, Jessica tiếp tục bước, đôi mắt càng ngày càng đỏ quạch, như máu tươi mới đổ. Cô cá chắc viên ngọc đấy ở quanh đây, Pele sẽ không tìm cô nếu cô không có khả năng kiếm ra viên ngọc. Yoseob vẫn gọi với í ới, sắc mặt Yuri ngày một khó coi, hình như Yuri không muốn cô mạo hiểm tiếp, kiểu vậy là quá đủ rồi.

Jessica dừng chân, khụy xuống mép bờ, thả lòng bàn tay trên mặt sông và lại nhắm hờ con mắt. Yoseob bàng hoàng, Yuri ngỡ ngàng. Và cả hai đồng loạt biểu hiện sự bất an, lo lắng hiện trên khuôn mặt không tì vết.

Bỗng...

Mặt nước bắt đầu chuyển động. Một thân thể bán khỏa thân vọt lên cao, ả ta cười mị hoặc, nhìn Jessica chăm chú, sau đó cất âm thanh đoạt hồn dành tặng Jessica.

- "Thật đáng khen thay cho những đứa ngu ngốc. Bản lĩnh lắm cô gái ạ, thoát khỏi nanh vuốt ta hai lần, lại còn tới đây làm nhiễu sóng âm ta trong nước. Linh hồn của ngươi thật tuyệt vời làm sao. Ta luôn mếm mộ các nhân tài, nhưng lòng mếm mộ đó sẽ được ghi ấn trong trái tim ta. Nào, mau hiến dâng linh hồn cho ta.... mau...

Yuri, Yoseob và cả Donghae vốn đã đề phòng từ trước bằng cách nhét bông vô tai, nhưng còn Jessica, cô ấy chưa chuẩn bị gì, và giờ, Siren đang nhắm vào cô.

Yoseob khoát quyền trượng, tạo một quả cầu nước, nhưng toàn bộ nước ở đây đều bị Siren chi phối, nếu anh sử dụng quyền năng hoàng tộc, thân phận anh sẽ bại lộ, tới lúc đó, mẹ sẽ không để yên nguyên nhân dẫn đến chuyện này và kẻ gây ra nguyên nhân ấy. Như vậy, Jessica càng dễ gặp nguy hiểm hơn. Nhưng con yêu nữ đó, sức mạnh thông thường của học viên không thể tiêu diệt, huống hồ, cơ thể nó còn tỏa ra mùi hắc khí của mẹ. Chắc chắn người đứng sau việc này là mẹ anh. Do đó, nếu anh can dự, e rằng rất khó xử. Cả Donghae cũng vậy, anh ta mà giúp Jessica, đảm bảo mẹ Yoseob sẽ khiến anh chết không toàn thây. Cho nên, người duy nhất cứu được Jessica, chỉ có Yuri.

Một chùm hỏa tiễn lao về Siren, ả cười mộng mị, song vẫy chiếc đuôi cá tạo một bức tường nước, kết giới mạnh gấp mấy lần đầu, bao vây Jessica bất động nãy giờ, khiến những kẻ ở ngoài, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Tình hình Jessica bây giờ có thể gọi là "nghìn cân treo sợi tóc".

Pháp thuật Yuri không xuyên thủng được màng ngăn nước của Siren, sức mạnh ả ta có thể nói là tăng lên gấp bội. Vết thương bữa trước ít nhiều cũng mất vài tuần để lành, trong thời gian ngắn vậy, sao ả ta có thể đẩy tăng năng lực, chả nhẽ, ả ta có người chống lưng?

Tịnh tâm một hồi, viên ngọc trai nước mắt chợt xuất hiện trong trí óc cô. Jessica bừng tỉnh, chăm chăm vào con yêu nữ trước mặt. Thì ra là dấu ở đó, đúng là sông của trường phù thủy, chẳng có thứ gì được bình thường.

Thấy Jessica đứng dậy, Siren mở mê hồn trận, chìa tay mời gọi.

- "Nào... đến với ta hỡi linh hồn thuần khiết... ta sẽ cho ngươi sức mạnh vĩnh cửu ...nào... mau lại đây..."

Nhếch môi cười lạnh giá, Jessica bắn tia nhìn đỏ ngầu về phía Siren. Ả giật mình, tay hơi rụt lại, sống lưng truyền tới một cơn tê buốt khó tả. Con nhỏ đấy, thật không tầm thường, linh hồn của cô chắc gấp mấy lần linh hồn người khác. Tìm được con mồi tốt, Siren thầm mừng rỡ, mặc dù con bé đó mạnh thật, nhưng phép thuật của pháp sư bóng tối ban cho ả, chắc đủ lớn để giết chết Jessica. Tiếp diễn thanh âm chim hót, Siren không ngừng tăng thêm độ quyến rũ, Jessica càng băng lãnh, bộc lộ vẻ đẹp tàn khốc bất tận.

Gió đông ùa đến, táp vô thân thể mỏng manh của Jessica từng đợt. Mây đen đua nhau kéo lê, lất phất vài hạt mưa bụi dính dáp.

Jessica không cử động, trân trân mắt đối mắt với Siren, xem ai là kẻ thua cuộc trước. Ả hay cô?

---------------------------------

Mưa. Vạn vật ướt sũng. Dưới cái giá rét cuối đông, mọi thứ như chìm vào im lặng, cây cối xơ xác, chim tắt tiếng hót, bầu trời ảm đạm và con người cũng trở nên thê lương, một phần nào đó trong họ bị vẻ cô tịch của mùa đông bao phủ.

Hai con kền kền cất tiếng kêu thảm thiết, chúng vờn nhau trên khoảng trời dậy sấm, đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn hai kẻ đang hãm mình trong làn nước lạnh giá. Một người trong số đấy phải chết, và thân xác người ấy sẽ là miếng mồi béo bở cho lũ chim báo tử kia.

Siren tức giận hạ tay xuống, vành mắt hằn lên những đốm nhỏ li ti, biểu hiện cho cơn thịnh nộ ập tới. Ả vuốt ve cái đuôi màu nước, phe phẩy hai màng tai.

- "Ngươi đang thử thách lòng kiên nhẫn của ta sao? Ha ha, vậy ta cũng cho ngươi, được - chết - từ - từ."

Dứt lời, một cột sóng cao chót vót nhằm Jessica đánh đến, ngọn sóng uốn lượn, dẻo dai như một con trăn nước khổng lồ trong suốt, bọc lấy Jessica, xoay quanh cô hòng phân tán tầm nhắm. Cô vẫn đứng im, bất động y hệt pho tượng, thứ duy nhất hoạt động lúc này chính là đôi mắt và bộ não. Không ai biết cô muốn gì và cũng không ai biết cô nghĩ gì. Thú thật một điều, trong đầu Jessica bây giờ hoàn toàn ...trống rỗng. Cô lặng thinh, dùng ánh mắt củng cố tinh thần, kế hoạch tác chiến, một mình cô không thể hạ Siren, cô đang bị ả kìm hãm, mấy người bên ngoài có lẽ không phá được kết giới, nãy giờ phải gắng gượng lắm cô mới chống chọi lại cái nhìn đầy mê hoặc của Siren. Pele không chỉ cô cách đánh bại ả ta. Hay thiệt, tự nhiên giúp không công cho người ta nên giờ mới ra nông nỗi này, đáng nhẽ cô phải nghe lời Yoseob, cùng anh chiến đấu như kế hoạch bàn sẵn, nhưng không ngờ, ả yêu nữ này lại thích làm cho kẻ khác ngạc nhiên bằng cách sử dụng kết giới nước. Nước? Cô chưa hoàn thành bài luyện tập, cũng chưa xác định mình sẽ sống hay chết trong trận đấu này. Nhìn lên trời mà xem, cô vừa cướp đi bữa trưa của lũ kền kền, chắc chúng muốn nhai nát xương cô lắm rồi, và trên hết, cô đang kiệt sức dần.

Tách...

Một giọt mồ hôi nhỏ xuống. Chỉ một giọt thôi nhưng là cả quá trình cầm cự của cô đấy. Cô chóng mặt và rất buồn ngủ.

Nhắm một bên mắt lại. Cô nhìn thấy Pele. Bà vẫn xinh đẹp va kiêu sa như lúc còn sống, một phù thủy sinh ra từ nước và chết đi trong lửa. Cô luôn thắc mắc một điều, vậy Pele có hận lửa không? Có hận bản thân vì lo cho an nguy của cô gái Sena mà không màng cả tính mạng.

Biết câu trả lời của bà chứ? Bà lắc đầu. Lắc đầu nghĩa là không hối hận. Bà vì người khác hy sinh, tấm lòng của bà trong trẻo như nước, chảy mãi và vô tận. Đặt tay lên lồng ngực Jessica, Pele nhoẻn miệng cười.

- "Đừng bỏ cuộc công chúa. Người mạnh mẽ hơ bất kỳ ai. Nước chỉ là một phần trong người. Linh hồn của người vẫn chưa phát sáng. Xin hãy đứng lên và thanh tẩy Nước Mắt, đây là cơ hội cuối cùng, người cần sử dụng sức mạnh nước mà chính người cất giấu."

Hoàn toàn tỉnh mộng, Jessica mở to mắt, bàn tay từ từ chạm nhẹ cột sóng. Pele điều khiển nước. Hãy nhớ, cô là chủ nhân, nước là nô lệ. Tập trung và suy nghĩ.

- "Tan" - Giọng Jessica vang lên thánh thót, cột sóng liền rã rời thành mưa. Jessica nhìn Siren, ánh mắt đầy thách thức. Ả ta cáu giận rít lên.

- "Sao ngươi dám..."

Jessica nhếch môi, một lời nói vô nghĩa, ả đã quá xem thường cô rồi.

Mưa bắt đầu to, sấm chớp rầm trời. Tóc Jessica xõa, bết khắp cổ mặt, đôi mắt đỏ quạch nay càng thêm nổi bật giữa thảm kịch u ám. Dang rộng hai tay, cô kêu gọi sức mạnh của nước. Những dòng chảy, các cột sóng, và hơi nước trong không khí, tất cả đều hội tụ quanh cô, di chuyển theo qui luật và trực chờ lời phán xét cuối cùng. Cơ thể Jessica bay cao, bàn tay nâng niu làn nước mát, đôi đồng tử toát ra tia chết chóc.

Siren bàng hoàng không thốt thành tiếng. Nước quanh ả đang rút dần, mọi thứ cạn kiệt khô cằn. Không thể thế được, kẻ mang khả năng thao túng nước ở đây, duy nhất chỉ có ả. Nhưng giờ thì sao, ả không kiểm soát được chúng, chúng đang tập hợp bên Jessica, chính cô ta đã rút nước của ả. Và ả không cho phép bất kỳ kẻ nào làm được điều đó.

Như bị thúc ép tới bước đường cùng, Siren phẩy đuôi cá, bỗng chốc chiếc đuôi xinh đẹp hóa thành các xúc tu, đen xì và nhớp nháp. Yêu nữ gầm lên vang trời, phóng những cái đuôi mới về phía Jessica, dữ tợn và tàn ác. Không một thứ gì chạm được vô người Jessica, dù chỉ là sợi tóc. Toàn bộ nước bao bọc lấy cô, tạo một màng bảo vệ vô cùng vững chắc. Jessica cười nhẹ, một nụ cười ban ơn đúng nghĩa.

Đã đến giờ thanh tẩy tội lỗi.

Jessica khua tay trái, một vũ nước táp tới. Jessica khua tay phải, Siren bỗng hét toáng. Ngọn giáo nước đâm xiên qua ả, một nhát lấy mạng không cần rườm rã, cũng không đau đớn.

Jessica hạ tay kết thúc cuộc chiến. Nước trở về với sông, cô lướt trên mặt nước, lại gần xác Siren. Ả ta chết trông thật đáng sợ, mắt trợn chừng tỏ vẻ kinh hãi, môi thâm xạm đổi thành màu đen. Hãi hùng hơn, da thịt ả đang dần dần biến dạng, chúng nhăn nheo sần sùi, bong chóc rớt từng mảng, quá trình phân hủy diễn ra trong ba phút. Jessica cắn răng, thò tay vào xương chậu Siren móc ra viên ngọc trai trong suốt, lấp lánh và đẹp mắt tới đáng kinh ngạc. Cô tự hỏi, đây là ngọc Nước Mắt ư? Thật khiến người ngắm rung động, viên ngọc sáng quá. Pele đã dùng nước mắt đau khổ trước khi chết tạo ra món đồ này. Chủ nhân viên ngọc... là... ngài Soo Man, người bà yêu quí nhất. Jessica biết, và cô cũng hiểu, mẹ Sunny rất đẹp. Nàng ấy thực hạnh phúc khi có một người mẹ như vậy. Cô gái tóc nâu tên Sena ấy, ắt hẳn là người vô cùng quan trọng đối với Pele, nhưng còn đứa bé trên tay Sena... theo hồi tưởng giấc mơ, Jessica nghe Pele gọi đứa trẻ đó... là công chúa.

Tạm dẹp mọi chuyện qua một bên, Jessica nhanh chóng lên bờ, nắm chặt viên ngọc trong tay, dồn toàn bộ sức mạnh, bắt đầu công việc thanh tẩy cao quý.

Mười phút trôi đi, bức tường nước biến mất, cả cơ thể Jessica đầm đìa mồ hôi lạnh. Cô khụy xuống, hô hấp khó nhọc. Vệt đen cuối cùng được thanh trừ, ngọc trai Nước Mắt trở về dáng vẻ thuần khiết lung linh.

Yoseob kinh hãi chạy đến đỡ Jessica, Sooyoung đứng cạnh Sunny vẫn không bộc lộ cảm xúc. Cả trường dường như đều tập chung tại đây, khuôn mặt ai cũng hiện lên nét lo lắng tuột độ dành cho cô. Yuri kiệt sức do sử dụng phép thuật quá đà, Yuri ôm ngực phì phò thở. Yoseob xem xét tình trạng Jessica, cô vẫn không sao hết, chỉ ngất xỉu do mất sức nhiều. Anh nhẹ cười thông báo cho hiệu trưởng. Mọi người yên tâm, biết ơn Jessica khôn tả, nếu lần này không có cô, chắc những cái chết thương tâm vẫn chưa thể chấm dứt.

Một con người đã trở thành huyền thoại của mọi phù thủy – Jessica Jung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro