Chương 1: Tự phục vụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hè đến rồi, An nhìn những tán phượng đang thay màu áo đỏ cam dọc hai bên đường, lòng miên man suy nghĩ về buổi cắm trại sắp đến, buổi đi chơi chung cuối cùng của cả khối lớp 5. Trường An sắp xếp cho cả khối đi ngoại ô dã ngoại, xe sẽ xuất phát từ sáng sớm và về lúc xế chiều. Bọn An sẽ có một ngày vui đùa thỏa thích, rồi sau đó là chia tay nhau. An, Linh và Thuận, ba đứa mỗi đứa sẽ vào học một trường khác, không còn chung lớp, không còn những giờ chơi túm tụm lại vừa ăn vừa chạy nhảy khắp sân trường. Tiếc thật, nhưng dẫu sao ba đứa vẫn ở chung một xóm, vẫn có thể chơi cùng nhau bất cứ lúc nào rảnh.

Điều khiến An rối rắm ngay lúc này chính là chuẩn bị gì cho buổi đi chơi, tuy là mọi thứ đều có thầy cô sắp xếp cả nhưng vẫn cần một vài thứ nữa, như món ăn vặt chẳng hạn. An dám cá là ngoài mấy món chính cho buổi đi chơi thì sẽ không có thứ gọi là quà vặt, à, phần thưởng cho trò chơi thì khác, nhưng dù sao cũng phải chơi mới có thưởng. Quan trọng nhất là ăn vụng mới ngon nhất! Nào là bánh kẹo, nước ngọt, bánh snack, cóc xoài cho Linh, chà, ngon phải biết! Tưởng tượng thử xem... vừa ăn vừa nhìn các đội thi...

- Này, An, An!

Giật cả mình! An quay sang nhìn Linh, thủ phạm còn đang giữ nguyên tư thế chuẩn bị một cú huých nữa vào hông. Xoa cái hông đau nhói, An có phần hậm hực hỏi:

- Chuyện gì?

Linh nhanh chóng rụt tay lại, cười làm lành, bảo:

- Tụi này đang bàn chuyện mang quá vặt theo ăn, Thuận bảo chúng ta có thể ghé nhà cậu nướng vài mẻ bánh, chẳng phải cậu khoe món bánh quy cậu làm đỉnh nhất sao? Lần này có cơ hội thì trổ tài cho tụi này xem với, đúng không Thuận?

Thuận đáp lại bằng cú nháy mắt đầy khiêu khích dành cho An.

Cái thằng... Được thôi, thích thì đây chiều, An đáp trả hùng hồn:

- Được rồi, yên tâm đi, bánh thì tui sẽ lo... nhưng có điều... riêng thằng này thì TỰ PHỤC VỤ!

Nét tươi cười trên khuôn mặt gầy teo của Thuận chợt cứng lại, Linh nhún vai cười khì, dẫu sao thì chuyện đấu đá của hai cậu trai không ảnh hưởng mấy đến tâm trạng Linh. Vì Linh được ăn cả hai đầu mà. Chẳng bù với hai cậu bếp trưởng lệch pha kia, thích món nào thì lại dở làm món ấy.

Kể ra thì cũng khá là oái oăm, An và Thuận quen nhau từ rất lâu rồi, trước cả khi gia đình Linh dọn về khu phố Cây Me này. Nhà An và Thuận sát bên nhau, gia đình An mở tiệm bánh, còn nhà Thuận thì mở tiệm gỏi cuốn. Linh thường hay nghe dì Oanh – mẹ An kể ẩm thực chính là mối liên kết tình bạn thân thiết giữa An và Thuận, cũng như bao người dân trong khu phố ăn uống này, nhưng lại theo một cách khá kỳ lạ.

Số là An rất thích ăn gỏi cuốn nhưng lại rất tệ trong việc làm món này, nói đúng hơn là năng khiếu nấu ăn của An chỉ giới hạn trong khoản làm bánh, mấy món khác tạm được và riêng món ăn yêu thích thì... nếu phải dùng sáu chữ để hình dung thì đó chính là: "dở không thể nào tả nổi". Vậy nên cứ chiều thứ bảy, An dùng tiền dành dụm cả tuần sang nhà Thuận mua gỏi cuốn.

Còn Thuận, Thuận yêu tất cả những món ngọt và đặc biệt là bánh. Kể ra thì Thuận làm mọi thứ liên quan đến cuốn rất ngon nhưng đến khi làm bánh thì thành phẩm mùi vị luôn rất tệ. Linh có ăn thử một lần và đúng là không thể nuốt nổi nửa cái bánh còn lại! Cũng vì nguyên do đó mà Thuận trở thành khách quen vào chủ nhật hàng tuần ở tiệm bánh gia đình An. Dì Oanh vẫn thường gọi vui Thuận là "cậu bé chủ nhật".

Thế rồi cái ngày định mệnh ấy đến, tiệm bánh gia đình An thông báo nghỉ ngày chủ nhật, "cậu bé chủ nhật" sẽ không thể mua bánh vào ngày chủ nhật nữa, thế nên vào ngày thứ bảy Thuận ghé, ngay lúc tiệm bánh chuẩn bị đóng cửa, ngay lúc chú Hoàng và dì Oanh ra ngoài mua đồ và ngay lúc An vừa làm xong mẻ bánh quy thử nghiệm số 9 và quay vào bếp làm tiếp một mẻ nữa. Linh còn nhớ có lần Thuận tả rằng mùi bánh lúc ấy thật tuyệt vời, hít vào là cảm thấy cả người ấm áp và thoải mái như đang nằm trên chiếc thuyền bơ trôi lững lờ trên dòng sông sữa ấm. Thuận cũng tiếc nuối than vãn với Linh vô số lần, xúc động là ma quỷ!

Hôm đó, Thuận có gửi tiền trước cho dì Oanh và nói chiều sẽ sang lấy bánh, mà thay vì lấy loại bánh quy hằng tuần vẫn chọn thì Thuận lại lấy túi bánh có mùi thơm tuyệt với ấy – bánh quy thử nghiệm số 9, kiêm quà vặt cho chuyến đi nghỉ cuối tuần mà An dày công chuẩn bị, kiêm tác phẩm thành công nhất cho đến lúc bấy giờ của An. Mọi chuyện đến đây có thể nghĩ, An từ trong bếp quay ra và phát hiện thành quả làm cả buổi vẫn chưa kịp nếm thử không cánh mà bay, thủ phạm lại hoàn toàn không có tung tích. Miễn bàn lúc đó An tức giận đến thế nào!

Sẽ chẳng có một cuộc xung đột nào xảy ra nếu mọi chuyện chỉ dừng ở đó, nhưng không biết trời xui đất khiến ra sao mà ngay tuần sau đó, khi An sang nhà Thuận mua món gỏi cuốn ưa thích thì lại được thông báo rằng đang hết hàng, tuy nhiên vẫn còn vài cuốn trong bếp để ưu tiên khách quen. Và lúc đó, người dẫn An vô bếp lấy gỏi cuốn là chú Trường – ba Thuận. An bảo rằng khi đó, thứ An nhìn thấy đầu tiên đó chính là món ăn ưa thích đang được Thuận làm, và thứ hai chính là chiếc túi không-thể-quen-hơn-được-nữa đang nằm trong rổ chứa vải nhắc bếp! Chiến tranh cuối cùng cũng nổ ra và hệ quả đó chính là thay vì mua được món ưa thích, An lại nhận được ba chữ "tự phục vụ" của vị bếp trưởng nhí. Cuộc chiến tự phục vụ dai dẳng của cả hai cũng bắt đầu từ đấy.

Giờ đã là trận chiến thứ ba mươi bảy, vẫn bất phân thắngbại. Đoạn đường đi về phố Cây Me tiếp tục tràn ngập trong tiếng cười khúc khíchcủa Linh và cuộc chiến nước bọt nhằm đả kích tinh thần ăn uống của cặp oan gialệch pha. Bóng nắng chiều kéo dài cái bóng của ba đứa, cong cong vẹo vẹo lẩnkhuất vào bóng hàng cây phượng rực lửa ven đường, như những chiếc bánh chocolaterót mật mà An vẫn hay làm, ngọt ngào vương chút đăng đắng nơi đầu lưỡi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro