Chương mở: Cánh cổng Vĩnh Hằng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nơi cánh cổng không bao giờ mở..."

"Cánh cổng không bao giờ mở..."

"Không bao giờ mở..."

Tôi cẩn thận nhai đi nhai lại câu nói trên, nghe nói lập lại nhiều sẽ giúp ích cho việc hiểu ý nghĩa của một câu nói, thế mà tôi chả thấy hiểu thêm được gì. Bí quá, tôi bèn quay sang hỏi thằng Chuột, hi vọng rằng cái thằng khôn lanh như nó sẽ hiểu:

- Ê, Chuột, mày nghĩ lão già muốn ám chỉ điều gì?

Thằng Chuột gói kỹ chiến lợi phẩm giấu vào trong người, đoạn nó giật phăng lấy cuốn sổ trong tay tôi rồi gõ vào đầu tôi cồm cộp. Nó hừ mũi, giọng khinh khỉnh:

- Thôi đi Béo, sắp chết đói đến nơi rồi mà mày còn tin lời lão điên đó. Chỉ khi mày chết thì mày mới không thể chết nữa thôi thằng đần ạ.

- Kệ tao, mày không tin thì thôi, sau này tao mà có núi vàng núi bạc thì mày đừng hòng có một xu. Thằng như mày, có đến chết cũng chỉ là con chuột hôi!

Tôi giật phăng lấy cuốn sổ, nhét trở lại vào trong áo. Nó là tia hy vọng để tôi thoát khỏi cái kiếp sống hèn hạ này.

Mặt thằng Chuột trông hơi tái, nó nhìn tôi chòng chọc rồi bất chợt cười khằng khặc:

- Chuột hôi? Mày đừng quên chính mày cũng là đồng bọn của tao. Tao với mày ngang nhau cả thôi!

Ngang nhau? Làm sao mà ngang nhau được? Chuột là thằng đáng khinh, thằng ăn trộm, thằng lừa đảo, còn tôi... ừm... tôi là đồng bọn của nó. Ừ, mà có lẽ tôi còn đáng khinh hơn nó, trộm còn ra vẻ thanh cao. Nhưng chỉ đến khi tôi tìm được đến cánh cổng Vĩnh Hằng, tôi sẽ từ bỏ cái nghề này vĩnh viễn. Mà có khi tôi còn có rùng rỉnh tiền mang trả tất cả những kẻ tôi đã trót "mượn tạm". Nghe nói ở đó sung sướng như ở trên thiên đường. Thiên đường như thế nào thì tôi không rõ, tôi chỉ biết cuối phố có cái quán rượu cũng tên "Thiên Đường", bọn dê béo hay vào đấy rồi đi ra với vẻ mặt hả hê dữ lắm, hẳn thiên đường thật sự cũng không khác là bao.

Bỗng dưng thằng Chuột thụi tôi mấy cú đau điếng, tôi định quay sang mắng nó một trận nhưng rồi thanh âm chợt nghẹn lại ở cổ họng, tôi trông thấy bọn chúng, cái bọn giết lão già.

...

--------------------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------------------------

Giáo chủ là con ác ma đội lốt người thánh thiện. Ông ta giấu tất cả dã tâm và sự điên cuồng đằng sau vẻ biến nhác và nụ cười ban ơn.

Một trong những tham vọng lớn nhất của giáo chủ là có được sức mạnh và sự bất tử như các vị thần. Mỗi lần nghĩ đến đây thì tôi chỉ muốn chỉ vào mặt giáo chủ mà cười to, thật là một mơ mộng hão huyền. Thế mà giờ đây cái mơ mộng hão huyền ấy lại sắp thành hiện thực, bọn thuộc hạ báo rằng đã tìm ra manh mối đến vùng đất các vị thần, có tức cười hay không chứ? Giáo chủ ơi giáo chủ, tại sao một kẻ tồi tệ như ông lại có được tất cả những gì ông mong muốn trong khi tôi cũng là một Thánh nữ, thân phận cao quý nhưng tại sao cuộc sống của tôi lại bị điều khiển bởi ông? Tôi không cam lòng, tôi...

- Thánh nữ, ta định để cô ở lại đây phụ giúp giáo chủ dự bị, cô có ý kiến gì không?

Giáo chủ nhướng mày nhìn xoáy vào tôi, đôi mắt không tha bất kỳ sự kháng cự nào. Cho dù trong lòng có không cam đến đâu thì mặt ngoài tôi vẫn cúi chào, ra chiều vui vẻ đáp ứng. Biết sao được, để leo lên vị trí Thánh Nữ này tôi đã mất bao công sức, tôi không thể để mất nó!

Sáng hôm sau giáo chủ đi, giong cờ gióng trống với hai đoàn kỵ sĩ cao cấp, một đoàn mục sư và vài tay phù thủy, pháp sư cung phụng. Giáo chủ lấy lý do là thay mặt thần rải ánh sáng khắp đại lục.

Tôi cười tươi, hôn môi lên chiếc áo bào cao quý của Giáo chủ rồi nền nã vẫy tay chào Ngài. Ngài cứ đi và tôi sẽ thay ngài quản lý tất cả, quyền lực, tài sản, địa vị... Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi. Cầu cho Ngài không bao giờ có thể về được nữa, Ngài Giáo chủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro