Duyên mộc tư bổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hoàng cung chạng vạng mới khai yến nhưng Phác Trí Mân từ chiều đã lôi kéo Lam Mỹ ra khỏi phủ.

Một người từ trước đến nay luôn luôn ngồi kiệu ra ngoài, lại không đồng ý dùng kiệu phu, cứ khăng khăng một mực mang theo nàng đi dạo vào hoàng cung.

Thậm chí khi ở trên đường gặp phải một quầy bán chè đậu đỏ, Phác Trí Mân còn thuận tay mà mua, đưa cho Lam Mỹ tỏ ý bảo nàng ăn.
"......" Kỳ thật Nhã Lam Mỹ tuổi tác ở kiếp trước cộng với kiếp này đã sang đầu 3 và cũng không thích ăn đồ ngọt. Nàng bất đắc dĩ phải cầm chè vừa đi vừa ăn.

Tựa hồ cũng vì tư dung tốt đẹp của hai người mà đi đến đâu cũng bắt gặp cái ngoái đầu, mọi sự chú ý đều dành cho cặp tuấn nam mỹ nữ. Phác Trí Mân

Chính kinh vốn là nơi phồn hoa náo nhiệt, hôm nay lại là lễ Thất Tịch, trên đường người người tấp nập, ai nấy đều hoan hỷ vui sướng.

Lễ Thất Tịch là thời điểm sáng tạo điều kiện gặp mặt cho các cặp nam nữ, nơi nơi đều là tuổi trẻ nữ tử có trang dung tinh xảo, xiêm y cũng hiển nhiên là cố ý chải chuốt, làn gió thổi lướt đến đâu cũng tỏa hương thơm nức .

Lam Mỹ ngắm nhìn đến hoa cả mắt, Phác Trí Mân lại đột nhiên cúi đầu ghé sát lại nàng, nhẹ giọng nói một câu:

"Các cô nương trên phố không có ai có xiêm y đẹp như A Lam đâu. Ta cố ý tìm người chọn cho A Lam đó."

Cười nói xong nhìn nàng chớp chớp mắt. Lam Mỹ gương mặt tức thì liền đỏ bừng.

Chính ra để xem xét kỹ thì, Phác Trí Mân là nam nhân tốt, hắn không vào sòng bạc không ăn chơi trác táng, cũng không làm ra việc khinh nam bá nữ chuyện xấu, nhưng tựa hồ nhiều vài phần phong lưu, gặp gỡ người hợp mắt cũng thích trêu đùa vài câu, cũng không động tay động chân, chỉ nói mấy câu văn nhã, còn rất chú trọng chuyện đôi bên tình nguyện.

Bởi vì hắn đẹp, thân phận lại cao quý, miệng còn ngọt, không có nữ tử nào không thích hắn. Phác Trí Mân năm nay mới 19 tuổi, liền có đông đảo hồng nhan tri kỷ, số người Lam Mỹ biết đến có thể xếp hàng từ phố này sang phố khác.

Lam Mỹ làm "Đồ nhi" của hắn, thời gian ở chung với hắn 3 năm cũng không ít, Phác Trí Mân cũng thường thường mà trêu đùa nàng một chút.
Ngay từ đầu Lam Mỹ còn lặp lại mà nói thầm với chính mình đừng trúng tiếng sét ái tình với Phác Trí Mân, hắn đối xử với mỗi người đều như vậy cả, nàng đã tiếp thu giáo dục 12 năm bắt buộc cùng 4 năm đại học tư tưởng người hiện đại. Nàng không thể giống nữ nhân khác si mê hắn.

Nhưng nói là một chuyện còn làm được hay không lại là một chuyện khác, mỗi lần Phác Trí Mân cùng nàng nói chuyện, nàng vừa thấy cặp mắt phượng tràn đầy ý cười của đối phương, đẹp không sao tả xiết liền mụ mị đầu óc không còn nhớ trời trăng gì nữa, nhịn không được mà mặt đỏ tim đập.

Kỳ thật lại nói tiếp hơn với tuổi tác kiếp trước, Lam Mỹ cũng mới 30, ở hiện đại chưa từng trải qua yêu đương, là người rất hướng đến việc có thể trải qua một đoạn tình yêu đẹp như mơ, tuy rằng mỗi ngày đều cùng chính mình việc mình mẻ đắm người nam nhân so với chính mình nhỏ hơn chục tuổi như vậy thật sự quá là xấu hổ. Nhưng chỉ chớp mắt sau, sự xấu hổ không đáng kể ấy đã bị đắm chìm xuống biển tình.

Bất quá......
Lam Mỹ nhìn bát chè màu sắc tươi đẹp trong tay, hé miệng ăn một ngụm nhỏ, hương vị ngọt ngào thanh mát thơm mùi đậu đỏ đã chạm đến trái tim trong lòng nàng.
Nữ tử dùng trộm liếc nhìn thoáng qua nam tử sóng vai bên cạnh mình.

Liệu hắn có biết rằng nam nhân tặng chè đậu đỏ cho ý trung nhân vào ngày Thất Tịch chăng. Chính mình ở hắn trong lòng cũng chiếm một vị trí nhỏ chắc hẳn cũng bất đồng với các nữ nhân khác?

Nàng là đồ nhi của hắn, là hắn duy nhất thân cận ám vệ, là hắn tự mình từ trên chiến trường cứu trở về tới ám vệ...... Luôn là không giống với nữ nhân khác?

Lam Mỹ đi vào thế giới này mới ba năm, nàng ở hiện đại tuy nói bình thường không xuất chúng, nhưng cũng là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn lên đều được yêu thương dạy dỗ. Xuyên qua trừ ngay lúc đầu phải chịu đói chịu rét mấy hôm, cũng vẫn luôn sinh hoạt an ổn bình an ở Lạc Vương phủ, trong phủ mọi người coi nàng như tiểu muội muội đối đãi, luôn luôn chiếu cố nàng chu đáo.

Cho nên Nhã Lam Mỹ tuy rằng có điểm trưởng thành trầm ổn, nhưng tâm lý kỳ thật còn rất vô tư.
Vô tư đến đáng yêu, tuy rằng luôn mồm, lặp đi lặp lại nói cho chính mình không cần mơ ước quá viển vông, chỉ cần làm đồ nhi của hắn là đã quá đủ rồi, nhưng sâu thẳm nội tâm đâu phải dễ dàng kiềm lại cơ chứ?

Bất luận là 30 vẫn là mười bảy, đều là đóa hoa non nớt đẹp đẽ nhất. Không phải trải qua bão táp đóa hoa, làm sao có thể thật sự hiểu được như thế nào là tàn nhẫn cơ chứ?

Trí Mân quay đầu nhìn sang bên cạnh nữ tử, nàng cầm bát chè đậu đỏ trong tay, gương mặt nhỏ nghiêm túc chăm chú nhìn chằm chằm bát chè nàng chỉ dám ăn chút một chút một tựa hồ đang ăn một thức sơn trân hải vị, đôi mắt sáng lấp lánh.
Phác Trí Mân cười cười, duỗi tay vuốt tóc nàng.

Hai người như vậy đi dạo kinh thành. Chờ đến khi vào hoàng cung sắc trời đã sắp tối sầm.
Ở cửa cung, trung niên nam tử trên người mặc thái giám phục sức thần sắc nôn nóng, cứ chốc chốc lại hướng ra bên ngoài nhìn. Cho đến khi vừa thấy Phác Trí Mân đôi mắt hắn tức thời sáng lên.

Thái giám vội vàng đi nhanh vài bước, khom lưng khép nép đứng ở Phác Trí Mân trước mặt:

"Cung thỉnh Lạc Vương gia, ai u ngài cuối cùng cũng tới. Hoàng Thượng đều sai người tới vài lần. Ngài nếu là lại không tới, lão nô đang muốn đến Lạc Vương Phủ tìm ngài."

Tên thái giám này là hiện giờ là hồng nhân bên người của đương kim hoàng đế, hắn tên là Triệu Phục Linh, quan viên bình thường nhìn đến hắn cũng phải khách khí vài phần. Thánh thượng liền thái giám bên người đều phái ra đón Yến vương, đủ thấy vị hoàng đế này vô cùng coi trọng vương gia. Phác Trí Mân cười nói:

"Làm phiền Triệu công công. Trên đường náo nhiệt, ta không nhịn được mà đi dạo lâu chút, đã làm hoàng huynh cùng công công lo lắng."

Đại Nam quốc hoàng đế danh Điền Chính Quốc, có lẽ là bởi vì nghĩ lúc trước thái tổ Hoàng Đế cùng tổ phụ Phác Trí Mân kết bái, vẫn luôn làm Phác Trí Mân gọi hắn là hoàng huynh.

Điền Chính Quốc cũng không có huynh đệ tỷ muội, Phác Trí Mân là  người duy nhất được phép gọi hắn là "Hoàng huynh".

Mặt ngoài thoạt nhìn là vinh quang ân sủng vô lượng, nhưng trên thực tế tình hình như thế nào lại chỉ có hai người bọn họ ở chính mình trong lòng mới rõ ràng.

Phục Linh vội vàng nói không dám, dẫn hai người hướng trong cung mà đi. Cung điện dùng làm nơi mở yến hội cách cửa cung cũng không xa, hoàng cung khí phái, quy mô bất phàm, đi bộ cũng yêu cầu thời gian không ngắn.

Cũng may Phục Linh làm việc chu đáo, thấy Phác Trí Mân chưa tới liền hiểu được là Lạc Vương gia lần này không phải đi kiệu đến, đã chuẩn bị chỉnh tề bộ liễn.

Ba người thực mau liền đến cung yến. Cung yến được tổ chức lớn như Thất Tịch không nhiều, văn võ bá quan tất nhiên là đều muốn tham dự, bởi vậy trong cung điện lúc nào cũng dày đặc cung nhân tùy thời đợi sai phái.

Phác Trí Mân thân phận cao quý, hắn vừa mới vào liền có không ít đại thần đi đến bắt chuyện, giọng điệu hoặc là khách khí hoặc là thân mật hoặc lấy lòng.

Lam Mỹ chưa bao giờ gặp qua trường hợp này, nhất thời có chút sợ hãi khẩn trương, lo lắng mà duỗi tay bắt lấy vạt áo Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân đối mặt với chư vị bá quan, cười nói:
"Các vị cũng là quá nhiệt tình, rõ ràng là mỗi ngày đều gặp mặt, xem xem làm ta đồ nhi đều  dọa sợ rồi."

Nói xong còn hướng Lam Mỹ cười cười. Xung quanh đủ loại quan lại tựa hồ lúc này mới nhìn qua vẫn luôn đi theo phía sau Phác Trí Mân Lam Mỹ, tạm dừng một giây lúc sau lại một phen khích lệ, thái độ rất chi là thân thiện. Quả thực làm Lam Mỹ cho rằng chính mình phía trước cùng bọn họ đều đã quen, cùng càng thêm chóng mặt nhức đầu.

Cũng may lúc nãy vừa rời đi Phục Linh lại quay lại, thấy trường hợp này liền vội cười nói:

"Các vị đại nhân mau đừng như vậy thân thiện, trước làm Lạc Vương cùng lão nô đi thôi, Hoàng Thượng đợi Lạc Vương đã lâu."

Tự nhiên là không có ai có lá gan cùng hoàng đế đoạt người, mọi người lại khách khí vài câu, sôi nổi tản ra. Phác Trí Mân liền mang theo Lam Mỹ đi hướng Cần Chính Điện mà đến.

Hoàng đế dùng cơm tự nhiên sẽ không cùng bên ngoài những cái đó văn võ đại thần với nhau, nhiều như vậy văn võ bá quan phải đắc dụng bao lớn cung điện mới có thể chứa được chứ?

Bởi vậy giống trường hợp vừa rồi, địa vị cũng không cao thần tử, kỳ thật là ở gian ngoài điện dùng cơm, chỉ có hoàng đế cùng địa vị lớn, được hoàng đế sủng ái đại thần sẽ ở bên trong dùng cơm.

Tuy rằng nói gian ngoài cùng phòng trong là tương thông, nhưng bởi vì quy mô lớn, cũng tạo ra khoảng cách. Cung yến ngồi ở bên ngoài quan viên, kỳ thật là thấy không rõ hoàng đế bộ dáng.

Nhưng lấy Phác Trí Mân thân phận, hắn vị trí đương nhiên là ở nhất gần hoàng đế.
Hai người theo Phục Linh lại đi thêm một đoạn đường, qua mấy mấy cái đình hành lang, mới đến nơi.

Đương nhiệm hoàng đế Điền Chính Quốc người thích thanh tĩnh, bởi vậy so với gian ngoài, bên trong có vẻ an tĩnh rất nhiều, mọi người đều an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở trên chỗ ngồi, ngẫu nhiên có mấy cái nói chuyện với nhau, cũng đều là đè thấp âm thanh, hơn nữa chỉ nói trong chốc lát rồi ngừng nghỉ.

Tại Phác Trí Mân bàn ghế, mặt bàn đã dọn xong chén đũa từ sớm. Chén từ bạch ngọc, đũa ngà voi, chén rượu cũng là chén lưu ly, quả nhiên là cực kì "Ân sủng".

Phác Trí Mân ở bên ngoài vẫn luôn là bộ dáng phong lưu hào phóng, không câu nệ tiểu tiết. Điền Chính Quốc tưởng biểu hiện là sủng ái hắn, cùng hắn quan hệ thân mật, Trí Mân cũng liền phối hợp với hắn mà biểu diễn.

Quan trường mọi người thường nói Hoàng Thượng thật sự xem Lạc Vương như đệ đệ cùng mẫu mà sủng, mặc kệ là cái gì tốt đều sẽ cho Phác Trí Mân chuẩn bị một phần, đối với hắn cái gì yêu cầu cơ hồ là trăm phần trăm đáp ứng, còn ở Phác Trí Mân trong phủ phái đến nhất đắc dụng ngự y chăm sóc hắn, đem Phác Trí Mân sủng thành hiện giờ kiêu ngạo.

Ở trong triều dám cùng hoàng đế yêu cầu đồ vật cũng chỉ có hắn một người.

Bởi vậy tới rồi cung yến, Trí Mân việc đầu tiên làm không phải là lập tức cùng hoàng đế hành lễ.
Hắn ánh mắt đầu tiên là hướng về phía trên bàn chén rượu, mắt phượng sáng ngời.

Xung quanh những người khác thấy vậy đều âm thầm nở nụ cười, thầm nghĩ quả nhiên là vậy.

Trong triều mà ai không biết Lạc Vương trời sinh yêu nhất uống rượu, trong phủ rượu ngon ủ lâu năm không biết cất chứa nhiều ít, cố tình là tửu lượng không tốt, vừa uống rượu liền say .

Điền Chính Quốc xem hắn vì uống rượu hại cơ thể hơn nữa Phác Trí Mân vốn dĩ thân thể cũng không phải quá tốt ở trong tối ngoài sáng đều khuyên hắn rất nhiều lần, nhưng luyến tiếc đệ đệ chịu ủy khuất, khuyên là khuyên, nhưng Phác Trí Mân thật muốn uống lại chưa từng cường ngạnh ngăn lại, thậm chí có được rượu ngon còn cho Phác Trí Mân đưa đi.

Trí Mân cầm lấy chén rượu nắm trong tay lặp lại vuốt ve, bày ra dáng vẻ yêu thích không buông tay.

Ngồi ghế cửu ngũ chi tôn nam nhân tuổi tầm 23, Đại Nam triều lấy màu đen là tôn quý, hoàng đế long bào cũng là màu đen. Nhưng hôm nay là "Tiệc rượu", vì tỏ vẻ thân thiết, Điền Chính Quốc cũng không lựa chọn màu đen long bào, mà là mặc một bộ màu trắng thường phục.

Màu trắng nhan sắc là bình dân bá tánh mặc, nhưng Điền Chính Quốc thích, muốn đem chính mình thường phục đều làm thành màu trắng cũng không ai dám nói nửa lời.

Đương nhiên tuy chỉ là màu trắng thường phục, nhưng cùng người bình thường bạch y tất nhiên sẽ bất đồng, không nói tới vải dệt đẹp đẽ quý giá, đến vật liệu may mặc toàn dùng chỉ bạc tinh tế mà thêu tuyết sắc long văn xem liền thấy tôn quý dị thường, càng đừng nói còn có khác kim ngọc trang trí, tất nhiên là quý khí bức nhân.

Ngôi cửu ngũ, người khác vô pháp so bằng được. Nam nhân kia mày kiếm mắt sáng, ngũ quan lập thể, mặt mày sắc bén, dung mạo tuấn dật phàm nhân không kịp, như vậy cao cao tại thượng, giống như thần tiên trên chín tầng trời.

Hắn chỉ thong thả mà ngồi, mặt mày vừa nhấc liền có thể làm người cảm thấy bức người khí chất từ bốn phương tám hướng nghênh diện mà đến.
Nào có như vậy "Vô dụng" hoàng đế?
Huống chi......
Phác Trí Mân nắm chén rượu tay căng thẳng, đôi mắt lập tức tối sầm đi xuống. Lóe qua nhanh đến không ai biết một tia hận ý.

Nhã Lam Mỹ đứng sau Yến vương trộm mà đánh giá hoàng đế cũng sửng sốt mà kêu thầm trong lòng dung mạo của Phác Trí Mân cùng Điền Chính Quốc quả nhiên là không ai thua kém ai. Hai đại tuyệt tác của thế gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro