Ẩm thủy tư nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Mân khép hờ đôi mi cong dài che đi cảm xúc trong đôi mắt đẹp ngồi tựa lưng trên ghế tai quan, hôm nay hắn mặc một bộ hoa phục màu lam sẫm. Đường dệt tinh tế mềm mịn không hổ danh là cống phẩm ngự triều, hoa văn đồ án được thêu bằng tơ vàng chỉ bạc tinh xảo, dưới ánh mặt trời càng thêm lộng lẫy, đẹp đẽ quý giá dị thường, nổi bật lên làn da trẵng nõn như dương chi bạch ngọc, lại không mất phần tinh xảo cộng thêm khí chất phi phàm. Vẻ ngoài ôn nhu vô hại, trong vắt không dính bụi trần của hắn khiến người ta không chỉ buông ra đề phòng mà còn khiến người tâm sinh lòng yêu thích, xuất sắc bày ra bộ dạng quý công tử phong lưu.
       "Kỵ mã ỷ tà kiều,
  mãn lâu hồng tụ chiêu"
Bên cạnh hầu hạ hắn còn có hai tiểu tỳ nữ đang bận rộn, một người sửa sang lại tóc cho hắn, người khác sửa sang lại y phục.
Thấy chủ nhân dùng ngón tay gõ tay vịn, thị nữ đang giúp hắn sửa sang lại quần áo vội vàng ngồi dậy, hỏi:

"Bẩm, Vương gia có việc phân phó nô tỳ?"

Phác Trí Mân nhìn nàng một cái.
Tỳ nữ với xiêm y màu xanh lục, mặt mày tròn tròn thanh tú, bộ dáng rất lanh lợi . Một người khác vì hắn vấn tóc lại mặc một thân xiêm y vàng nhạt. Bọn họ có khuôn mặt vô cùng tương tự, hiển nhiên là một cặp sinh đôi. Từ nhỏ đã đi theo hắn, cũng là do trước khi qua đời mẫu thân tự mình chọn lựa, đối với hắn trung thành và tận tâm.

Mẫu thân Phác Trí Mân ở lúc hắn năm tuổi đã qua đời vì bệnh. Phụ thân và mẫu thân hắn là thanh mai trúc mã từ nhỏ, hai người họ vô cùng tâm đầu ý hợp. Từ lúc phụ thân Phác Trí Mân chết trận nơi sa trường mẫu thân hắn vẫn luôn không thể tin nổi ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, dần dần tích u sầu thành bệnh, bỏ hắn mà đi từ sớm.

Trước khi mất mẫu thân hắn luôn căm hận mà nói phụ thân hắn nhất định là chết dưới tay hoàng thất. Cha hắn chết trên sa trường nhất định là do hoàng thất động tay động chân, nếu không làm sao có thể trùng hợp như vậy ? Tổ phụ chết vì tên bắn, phụ thân cũng đồng dạng chết vào tên bắn?
Phải biết rằng nếu khi đó phụ thân Phác Trí Mân có thể bình an trở về, lấy công huân và tư lịch của cha ở sa trường khi ấy, hơn nữa có thêm công huân của tổ phụ, triều đình hơn đa số quan viên là đều đứng ở phụ thân hắn bên này. Công cao chấn chủ, tự nhiên là hoàng thất không nguyện ý nhìn đến nó.

Hiện tại đã qua 3 năm kể từ khi Phác Trí Mân nhặt được Lam Mỹ, lúc này hắn mười chín, nàng mười bảy.
Phác Trí Mân là ở khi mang Lam Mỹ về qua đi không bao lâu liền phát hiện thiên phú tập võ của nàng, cho tới bây giờ Lam Mỹ đã tập võ được ba năm, cũng là có chút bản lĩnh.
Quan hệ của hai người cũng đã trở nên thân mật.
Phác Trí Mân trầm mặc một lát thấy hai nha hoàn đã lanh lẹ mà giúp chính mình sửa xong tóc cùng quần áo mới mở miệng nói:

"Các ngươi ra cửa giúp ta gọi Lam Nhi tới."

Hai nha hoàn nghe vậy sửng sốt, trên tay động tác đều dừng lại.
Nhìn thoáng qua lẫn nhau, cuối cùng thiếu nữ áo xanh lục mở miệng nói:

"Vương gia đây là...... muốn mang theo Lam Mỹ cùng đi tham gia yến hội?"

Hôm nay là Thất Tịch, ở ngày này, trong hoàng cung sẽ cử hành yến hội, mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan, lần này đương nhiên không ngoại lệ.
Lạc Vương được "thánh sủng", từ sớm liền đã nhận được thư mời, ngay cả hoa phục màu lam trên người cũng do hoàng đế tự mình sai người đưa tới.
Tin tức này một khi truyền ra, sẽ không biết lại khiến cho bao nhiêu người lại hâm mộ lại ghen ghét.

Vương gia tham gia yến hội đương nhiên là có thể mang theo hạ nhân, vì an toàn cũng sẽ mang lên thị vệ, nhưng Lam Mỹ tuy trên danh nghĩa là trong phủ bồi dưỡng ám vệ, nhưng thứ nhất do nàng tuổi tác còn nhỏ, tập võ mới 3 năm càng không ổn, chuyện hộ vệ tự nhiên sẽ không đến phiên nàng, thứ hai, nàng rốt cuộc không phải Lạc Vương trong phủ người hầu, tuy Phác Trí Mân lúc trước mang nàng trở về sớm đã tỉ mỉ tra thân phận của nàng, nhưng rốt cuộc cũng so không được với người đã từ nhỏ bồi dưỡng ở bên người người sẽ làm người khác yên tâm, lúc này đây tuy Lam Mỹ đã vào Lạc Vương phủ ba năm, Phác Trí Mân cũng chưa từng cùng nàng tham gia yến hội.
Hôm nay đây là......?

Hai cái nha hoàn lại nhìn thoáng qua lẫn nhau, bọn họ không rõ Phác Trí Mân ý tưởng tự nhiên cũng không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu đáp:

"Tuân lệnh, Vương gia ngài còn yêu cầu nô tỳ chuẩn bị cái gì không?"

Phác Trí Mân vẫy vẫy tay:

"Không có, các ngươi lui ra đi."

Hai nha hoàn vội cúi đầu lui ra, nhưng đang lúc các nàng lui đến cửa khi, lại nghe Phác Trí Mân cười nói một câu:

"Nhớ rõ đợi lát nữa chuẩn bị cho Lam Nhi xiêm y, đừng khiến ta mất mặt."

Câu nói kia tuy rằng có điểm ghét bỏ, nhưng nam tử nói khi ấy trong thanh âm tràn đầy ý cười, mang theo trêu đùa cùng thân mật.
Bọn nha hoàn cúi đầu hô:

"Nô tỳ đã rõ"

Lát sau, ở ngoài cửa vang lên tiến gõ cửa không đồng nhất hắn thậm chí có thể nghe ra người đứng ngoài cửa đang khẩn trương.
Lại nghe Phác Trí Mân nói một câu:
"Tiến vào" người ngoài cửa cẩn thận đẩy ra cửa tiến vào.
Phác Trí Mân ngồi ở ghế trên, dùng tay đỡ thái dương, tỉ mỉ mà ngắm Lam Mỹ mặc hồng nhạt váy áo.

Vải sắc hồng phấn, mặt trên dùng màu đen sợi tơ thêu hoa điểu, làn váy tầng tầng lớp lớp, mang dáng vẻ tiểu thư khuê các. Chỉ là vải dệt liền đã thấy giá trị xa xỉ.

Nhận thấy được Phác Trí Mân đang xem nàng, tiểu cô nương càng thêm khẩn trương, ngón tay co quắp mà không ngừng xoa góc áo, gương mặt đỏ bừng.
Có lẽ là bởi vì khi còn nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ duyên cớ, tuy rằng Lam Mỹ năm nay đã mười bảy, lại như cũ nhỏ nhỏ gầy gầy, ba năm ám vệ huấn luyện tuy thường xuyên bồi bổ nhưng da thịt vẫn có chút thô ráp, cùng tầm thường các cô nương nhà giàu bề ngoài trắng nõn hoàn toàn bất đồng.
Lam Mỹ cũng minh bạch điểm này, nàng cảm thấy chính mình ăn mặc đẹp đẽ quý giá xiêm y có vẻ phi thường chẳng ra cái gì cả, bởi vậy liền càng thêm co quắp.

Phác Trí Mân lại nhìn đôi ngập nước mắt hạnh mà ngây ngẩn cả người. Lam Mỹ có một đôi mắt thật sự là rất đẹp, ướt át tươi đẹp, cho dù không son phấn, lông mi cũng cong vút, tinh lượng chứa cả ngàn ánh sau. Đuôi mắt hơi rũ xuống, nhìn người khác thời điểm thủy quang liễm diễm, như là chứa một hồ thu thủy ở bên trong, kiều mị như cảnh xuân.
"Làn thu thủy, nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh"
Chỉ riêng xem này một đôi mắt, là có thể tưởng tượng ra nàng sau này thiên kiều bá mị.
Phác Trí Mân nhìn chằm chằm nàng thời gian có chút lâu, Lam Mỹ phi thường câu thúc, nữ tử cái đầu cúi càng thấp, tựa hồ hận không thể đem bản thân chui xuống đất.

Lam Mỹ vào phủ ba năm, Phác Trí Mân chưa bao giờ bạc đãi nàng. Ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ mọi thứ, cũng sẽ không qua loa tạm bợ, bọn hạ nhân trong phủ cũng đều cung kính nàng, cũng không thấy nàng là cô nhi không nơi nương tựa sẽ xa lánh nàng.
Nhưng cũng chỉ là như vậy.
Đãi ngộ như hôm nay là chưa bao giờ có.
Bởi vì nó không phù hợp với thân phận của nàng.
Lúc trước Phác Trí Mân đem nàng nhặt về, dạy nàng võ nghệ thời điểm đó nàng liền biết một điều, Phác Trí Mân đem nàng trở thành ám vệ để bồi dưỡng.
Phác Trí Mân đối với nàng rất tốt, có thể nói là kiên nhẫn cũng ôn nhu, ngẫu nhiên còn cùng nàng trêu đùa vài câu. Tuy rằng hắn cùng nàng giao lưu không nhiều lắm, nhưng dù sao hắn cũng là Vương gia, thân phận tôn quý, một người dưới vạn người phía trên, có thể như vậy đối đãi nàng, đã là đúng là không dễ.
Hắn cũng dạy nàng rất nhiều, nhưng cũng đều cùng ám vệ có quan hệ.
Lam Mỹ vẫn luôn minh bạch, cũng nhìn thấu triệt.
Nhưng hôm nay nàng có chút không hiểu.
Trộm mà nhìn thoáng qua chân mình đang đi tinh xảo giày thêu.
Này...... Cũng là ám vệ huấn luyện sao?
Hoặc là...... là có ý tứ gì đây?
Lam Mỹ xoa trong tay góc áo, cúi đầu giấu đi hai má đỏ bừng.
Thật lâu sau mới nhỏ giọng mà gọi một tiếng:

"Sư phụ"

Lam Mỹ đọc sách biết chữ ở thế giới này đều do Phác Trí Mân tự mình dạy, tập võ dạy kiếm cũng Phác Trí Mân một tay bồi dưỡng, bởi vậy tuy rằng hai người chỉ kém hai tuổi, nhưng Lam Mỹ vẫn luôn kêu Phác Trí Mân hai tiếng "Sư phụ".
Lam Mỹ cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phác Trí Mân.
Đối phương đang ngồi trên ghế, chống cằm cười nhìn nàng. Động tác này khiến cho ống tay áo hơi hơi rũ xuống, lộ ra da thịt trắng nõn như ngọc.
Không biết có phải hay không nàng hôm nay ảo giác, cảm thấy sư phụ tựa hồ có chút không giống nhau.
Giống như trở nên...... Càng thêm tôn quý hơn.
Không phải do quần áo cùng trang sức làm ra vẻ tôn quý, mà đến từ trong xương cốt, cho dù ăn mặc bố y vải rách cũng che dấu không được...... Quý khí bức người. Ở hiện đại Lam Mỹ sao có thể chưa thấy qua người đẹp. Nhưng đẹp siêu thoát phàm nhân như Phác Trí Mân thì chưa từng.
Hắn chỉ tùy ý ngồi một chỗ, bên người rõ ràng cũng chỉ là giấy và bút mực, điểm tâm với nước trà, nhưng lại khiến người cảm thấy cao cao tại thượng, không giống người thường.

Lam Mỹ cảm thấy hôm nay sư phụ không biết vì sao mà tâm tình trông rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro