Chương 132. Chuyện tình yêu của anh cả_2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cơm bốn người diễn ra vui vẻ. Ăn uống xong họ cùng nhau uống trà, trò chuyện.

Bên ngoài bỗng một cơn giông kéo đến, rồi mưa như trút khiến mọi người bất ngờ. Tiêu Chiến ra ngoài hiên ngó:
- Mưa to quá, lâu lắm mới có trận mưa lớn như vậy.

Vương Nhất Bác đứng gần anh:
- Mưa lớn như này anh sợ chúng ta không về được, đi đường rất nguy hiểm.

Tiêu Chiến định nói thì chuông điện thoại reo. Anh nhìn vào màn hình điện thoại rồi nhìn Vương Nhất Bác:
- Bà nội gọi.

Tiêu Chiến áp lên tai nghe:
- Dạ, con đây ạ.

Bà Tiêu:
- Chiến Chiến, mưa lớn lắm, hai con ở lại Tĩnh Thất mai hãy về, đừng đi ra đường tầm này nguy hiểm.

Tiêu Chiến:
- Nhưng mà...

Bà Tiêu:
- Bà bảo thím Hai khoá cổng cẩn thận rồi, các con đi đường mưa gió thế này bà không yên tâm được.

Tiêu Chiến:
- Vậy bà và thím Hai khoá cửa cẩn thận nha, mai vợ chồng con về. Chúc bà ngủ ngon.

Bà Tiêu:
- Ừ, bà cũng chúc các con ngủ ngon.

Tiêu Chiến nghe tiếng bên kia bà đã cúp máy thì quay ra cậu.
- Bà nói mưa to lắm nên bảo em và anh ở lại Tĩnh Thất.

Vương Nhất Bác gật đầu:
- Mưa to, gió lại giật mạnh đi đường cũng không ổn.

Uông Trác Thành đứng nhìn mưa tối trời thì thở dài:
- Sao đột nhiên lại mưa lớn vậy chứ?

Vương Nhất Bác nghe tiếng Uông Trác Thành thì nhìn tới rồi chợt loé lên một ý nghĩ. Cậu nhìn Tiêu Chiến nháy mắt, anh lập tức hiểu ý liền bảo Lưu Khải Hoan:
- Anh cả, cho em mượn cái ô, em nhớ ra chiều nay về Tĩnh Thất lúc đi em chưa đóng cửa bên hông nhà, chắc mưa tạt ướt hết rồi.

Lưu Khải Hoan đi tới tủ giầy lấy ô đưa cho Tiêu Chiến:
- Ừ, các em về xem thế nào đi.

Vương Nhất Bác cười mau chóng nắm tay Tiêu Chiến kéo đi.

**********

Bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn, rồi bất chợt "Đoàng" một tiếng, sấm sét loé sáng như muốn xé đôi bầu trời. Điện phụt tắt, tất cả Võ Lâm Đường rơi vào bóng tối. Lưu Khải Hoan thấy vậy nắm tay Uông Trác Thành nói:
- Em vào trong ngồi đi, ngoài này mưa hắt lạnh lắm, anh đi tìm nến.

Uông Trác Thành nhìn anh rồi bước theo anh vào nhà.

Lưu Khải Hoan mở ngăn kéo bàn lấy ra cây nến đại châm lửa đặt lên bàn. Cả hai im lặng, ánh nến lung linh sáng tối, Lưu Khải Hoan và Uông Trác Thành bỗng trở nên bối rối. Cậu nhìn lên anh thấy anh đang nhìn mình thì lúng túng quay đi. Lưu Khải Hoan hít lấy một hơi rồi lên tiếng:
- Mưa lớn lắm, lại sấm sét nữa, hay là...em ngủ ở đây đi.

Uông Trác Thành đứng phắt dậy đi ra cửa:
- Không được, em...em sao có thể ngủ ở đây chứ?

Lưu Khải Hoan nhanh chóng bước lại gần ôm lấy cậu từ phía sau, áp mặt vào tóc cậu:
- Tiểu Thành, anh sẽ không làm gì nếu em không cho phép. Em ngủ trên giường anh, còn anh ngủ dưới nền nhà. Mưa bão ra đường anh sẽ rất lo cho em.

Uông Trác Thành đứng yên lặng không nói gì, cậu nghĩ về lời của bạn, rõ ràng hai người yêu nhau nên mới đến với nhau. Mất một lúc đấu tranh tư tưởng Uông Trác Thành mới nói:
- Vậy cũng được, em sẽ ngủ lại đây.

Lưu Khải Hoan vui mừng xoay người cậu lại, cúi hôn nhẹ lên môi:
- Vậy để anh lấy đồ cho em thay.

Rồi anh cầm nến nắm tay cậu đi vào bên trong. Lưu Khải Hoan lấy một bộ đồ ngủ của anh đưa cho Uông Trác Thành:
- Em thay đồ đi, anh ra ngoài đợi.

Nói rồi anh đặt khay nến lên giá sách của gian phòng ngủ xong đi ra ngoài.

Uông Trác Thành thay xong nói:
- Được rồi, anh vào đi.

Lưu Khải Hoan đi vào, nhìn Uông Trác Thành mặc bộ đồ của anh có vẻ rộng, quần và tay áo đều phải xắn lên vì vốn dĩ anh rất cao. Uông Trác Thành lẩm bẩm:
- Anh ăn gì mà cao vậy chứ?

Lưu Khải Hoan cười:
- Để anh đưa em vào bên trong đánh răng, có bàn chải mới anh để trong tủ gương.

Uông Trác Thành gật đầu bước đi trước, anh soi nến đi ngay phía sau.

Một lúc sau.

Uông Trác Thành ngồi trên giường, chân tay đều ủ trong chăn. Mất điện nên không mở được máy sưởi, trời lại lạnh nữa. Cậu nhìn anh đang trải chăn xuống nền nhà thì trầm ngâm một lúc mới nói:
- Khải Hoan, anh đừng trải nữa, lên đây nằm đi.

Lưu Khải Hoan nhìn cậu:
- Không sao, anh nằm đó sợ em không thoải mái lại khó ngủ.

Uông Trác Thành:
- Em bảo anh lên thì anh lên đi, sao nói nhiều vậy?

Lưu Khải Hoan nghe giọng điệu cậu gắt gỏng thì mỉm cười:
- Được rồi, anh lên, em đừng tức giận.

Uông Trác Thành nhích lùi vào bên trong, nhấc chăn lên để anh chui vào. Cậu nằm xuống kéo chăn lên kín cổ anh:
- Anh nằm dưới đất sẽ lạnh lắm.

Lưu Khải Hoan nghiêng đầu nhìn cậu:
- Em lo lắng cho anh à?

Uông Trác Thành hai má hơi đỏ nhưng vì dưới ánh nến nên anh không trông thấy rõ. Cậu khẽ gật đầu. Lưu Khải Hoan xoay nghiêng người, tay áp vào má cậu:
- Tiểu Thành, anh...

Uông Trác Thành:
- Anh muốn nói gì thế?

Lưu Khải Hoan nhích lùi người vào gần cậu, Uông Trác Thành bàn tay run khe khẽ:
- Khải Hoan.

Lưu Khải Hoan nhìn cậu dưới ánh nến huyền ảo, cả gương mặt như có ma lực cuốn hút anh khiến anh mơ hồ. Bỗng nhiên Lưu Khải Hoan ép chặt môi mình lên môi cậu, cả người Uông Trác Thành cứng đờ. Anh cứ vậy mà ôm lấy cậu hôn, tay bắt đầu không kìm chế mà luồn vào trong áo cậu.

Uông Trác Thành giật mình đẩy mạnh anh ra. Lưu Khải Hoan nhìn cậu rồi như tỉnh cơn mê, anh cố dằn ham muốn lại nói khẽ:
- Anh xin lỗi, anh vẫn nên nằm ở dưới sàn thì hơn.

Nói xong anh xoay người bước chân khỏi giường, Uông Trác Thành ngồi dậy, tay nắm lấy vạt áo anh:
- Anh...anh có thực lòng yêu em không?

Lưu Khải Hoan quay lại nhìn cậu, trong ánh nến mắt cậu lấp lánh. Anh nghiêm túc trả lời:
- Anh trước giờ chưa từng để ý đến ai, gặp em lần đầu anh đã nhận ra em chính là định mệnh của anh rồi. Anh yêu em và muốn tiến tới hôn nhân với em, nguyện vì em mà dốc hết tâm huyết.

Uông Trác Thành gương mặt bắt đầu đỏ lên:
- Vậy...vậy sao anh còn chưa...cầu hôn em?

Lưu Khải Hoan mở tròn mắt, mất vài giây ngẩn ra vì bất ngờ thì mỉm cười. Anh quay lại giường, ngồi sát đối diện cậu, cầm tay cậu đưa lên môi hôn, nhẹ nhàng nói:
- Em đồng ý làm vợ anh nhé.

Uông Trác Thành chớp nhẹ mắt nhìn anh, khẽ gật đầu:
- Em đồng ý.

Lưu Khải Hoan tim bừng sáng, tay nâng cằm cậu lên cúi hôn một nụ hôn mật ngọt. Anh vừa hôn vừa hồi hộp nói:
- Tiểu Thành, anh muốn...muốn đêm nay ta là của nhau.

Uông Trác Thành người khẽ run lên:
- Nhưng em...sợ đau.

Lưu Khải Hoan đặt cậu nằm xuống, tay lần cởi khuy áo ngủ của cậu, nụ hôn nóng bỏng đáp xuống ngực cậu, giọng nói bắt đầu lạc đi:
- Anh sẽ làm thật nhẹ nhàng.

Uông Trác Thành ôm lấy vai anh, người hơi nhấc lên, cảm giác ham muốn theo nụ hôn của anh mà trỗi dậy. Chỉ một lúc sau dưới ánh nến bập bùng có hai cơ thể đẫm mồ hôi đang quấn riết lấy nhau, hơi thở dồn dập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro