Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rừng rậm ở Lạc Mông đối với tất cả thú nhân mà nói cũng không phải là một nơi an toàn, mảnh rừng rậm rộng lớn này, ngủ đông quá nhiều dã thú hung dữ, cho dù là thú nhân cường đại nhất cũng khó sống sót mà vượt qua được.

 Bạo nằm yên lặng trên cây, hắn theo dõi con điêu chỉ thú*này đã hai ngày. Nó cũng nhận ra được sự tồn tại của bạo, một mực lảng vảng trong rừng rậm mà không chịu đẻ trứng.

*điêu chỉ thú: đại bàng năm ngón.

Loại này mọc ra năm ngón tay điêu trảo, hình dáng giống như mẫu sư*, nhưng có bộ xương ngoài ở trên đầu, nhưng luôn là loài thống trị ở trong rừng, chỉ có ở kỳ đẻ trứng nó mới suy yếu như vậy, da lông của nó thân đao thương bất nhập, nhược điểm của nó chỉ bại lộ ra khi cửa sinh được mở ra. Nó còn đáng sợ hơn cả đá lăn, cũng chỉ có lúc sinh con mới không thể nhúc nhích.

*Mẫu sư: sư tử cái.

Hiện tại Điêu Chỉ Thú không phát hiện được dấu hiệu theo dõi của hắn, nhất định đang hoài nghi hắn đã rời đi hoặc là ẩn núp ở gần đâu đó, một khi nó buông lỏng cảnh giác, hắn có thể lặng lẽ xuất hiện trước mặt nó.

Nhìn thấy con điêu chỉ thú không còn chịu đựng được áp lực kéo dài của thời gian sinh nở, vòng quanh chậm rãi kề đến gần dưới gốc cây, bạo trên mặt lộ ra nụ cười lãnh khốc, nữ thần Ngả Lộ Ni ban cho nó đầu lâu cường hãn nhưng lại làm cho nó không ngẩng đầu lên được nhìn thấy nguy hiểm phía trên.

Điêu chỉ thú lặn vào trong hốc cây, tiếng gào thét vang lên. Thời gian đẻ trứng bị trì hoãn khiến nó khó sinh nở, bạo  khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.

“Soạt”.

Trong rừng rậm bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, quá hỏng bét, chỉ lo nhìn điêu chỉ thú, lại không phát hiện có người đến gần,bạo nheo mắt lại một cách nguy hiểm, chẳng lẽ là có người mưu toan muốn cướp đoạt con mồi của mình?

Làm hắn kinh ngạc chính là, trong rừng rậm đi ra cũng không phải một thú nhân, mà là một giống đực hơn nữa còn là một giống đực có sừng vàng, xem ra tuổi tác cùng hắn không kém bao nhiêu, trên người khoác một bộ da thú, lắc lư đi ra.

Nghe được thanh âm, Điêu Chỉ Thú đã từ trong hốc cây bò ra, phát ra tiếng gào thét thảm thiết, phía sau nó mở ra cửa sinh sản, một quả trứng vừa vặn bị kẹt lại, còn chưa hoàn toàn sinh ra.

Đoán chừng là bị dọa đến choáng váng, giống đực kia chỉ có vẻ có chút kinh ngạc, vậy mà không có sợ hãi.

Có lẽ, nói không chừng đối phương đến từ những bộ lạc khác , nhìn trên vai đối phương khoác da thú màu sắc, bạo đoán y hẳn là đến từ thảo nguyên hoặc là từ rừng rậm Lạc mông.

Móng vuốt của điêu chỉ thú cào trên mặt đất, giống đực bị dọa đến choáng váng căn bản không nhìn ra đây là ý tứ sắp tấn công. Bạo giận dữ rống lên một tiếng, từ trên cao nhảy xuống, trường mâu trong tay mãnh liệt đâm vào trong cửa sinh sản của Điêu Chỉ Thú, quả trứng quý giá kia bị vỡ tung hoàn toàn.

Lúc này điêu chỉ thú đã bắt đầu phát động công kích, giống như gió nhào về phía trước, sau khi bạo đâm vào liền nhanh chóng đuổi theo hai bước, đâm thủng bụng điêu chỉ thú, đóng đinh điêu chỉ thú trên mặt đất.

Giống đực lần này mới  tỉnh ngộ, ngơ ngác nhìn con điêu chỉ thú kia, sau đó mới nói: "Ách, cám ơn.

“Cám ơn cái gì mà cám ơn”.

Bạo thất vọng hướng trên mặt đất nhổ một ngụm:"Trứng cũng vỡ, da cũng rách, ta giết nó còn có ích lợi gì?"

Giống đực cũng không phải là đồ ngốc, cho dù không biết trứng của điêu chỉ thú trân quý đến cỡ nào, nhưng ít nhất cũng biết nếu lông bị xé ra khỏi bụng thì tuyệt đối không bán được giá tốt, nhất là da của Điêu Chỉ Thú vừa nhìn chính là nguyên liệu da giáp tốt nhất.

“Thật xin lỗi, ta không có cố ý.”Giống đực nhún nhún vai, bên dưới chiếc áo choàng da thú, còn mặc một chiếc quần vải lanh và một đôi bốt da trông rất kỳ lạ.

“Ngươi...  đến từ Bỉ Mông à ?"

Bạo lướt nhìn hắn từ trên xuống dưới vài lần, cũng chỉ có ở thảo nguyên Bỉ Mông mới có thể mặc loại quần áo tốt như vậy, làm còn đẹp như vậy, thật sự là lãng phí.

“Ừ phải, ta tên là Thiên Hữu. "

Giống đực cởi mở nở nụ cười, màu da của hắn ngăm đen hiếm thấy trong các nhóm giống đực khác, hơn nữa không phải thoạt nhìn màu tối như ánh mặt trời, mà là có chút bẩn thỉu, tóc dài lộn xộn còn treo một ít cành lá vụn, thoạt nhìn càng lộ vẻ chật vật, bất quá nụ cười của hắn rất là sang sảng, màu da càng tôn lên một hàm răng trắng, hai cái răng nanh rõ ràng càng làm cho hắn thêm điểm nhấn.

Bạo nheo mắt lại: "Vậy ngươi hẳn là rất có tiền đi, đền cho ta đi."

“Ha hả. "Thiên Hữu ngây ngẩn cả người, hắn cười khổ buông tay ra.

" Ta không có mang tiền”.

Bạo khịt mũi khó tin,lướt nhìn Thiên Hữu từ trên xuống dưới:: "Ngươi đùa ta à,là một hoàng giác mà trên người lại không mang tiền ngàn dặm xa xôi chạy đến Thanh Nham sao?

“Ách, ta đi Thanh La bộ lạc phía trước thăm người thân, không cẩn thận đi lạc."

Thiên Hữu không nghĩ tới thú nhân này nói chuyện sắc bén như vậy, có chút lúng túng khi mở miệng.

Câu nói này khá đáng tin. Để săn lùng con điêu chỉ thú, Bạo đã đi rất xa ngoài phạm vi lãnh thổ của bộ lạc, chính hắn cũng có chút phân biệt không rõ phương hướng.

“Ta đưa ngươi về Thanh La. "

Bạo từ trong thân thể điêu chỉ thú rút trường mâu ra, cười lạnh bổ sung một câu,” Hướng thân thích của ngươi đòi tiền”.

Thiên Hữu trừng to mắt, lập tứcthay đổi lời nói:“Khi ta đến nơi đó, phát hiện người thân của ta đều đã chuyển đi, không biết họ đã đi đâu.” 

  Hắn nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu."Bộ lạc bọn họ gần đây không thu nhận người ngoài, cho nên ta mới đi ra ngoài chuẩn bị đến bộ lạc phụ cận, nhìn xem có ai chịu thu lưu ta hay không.

Bộ lạc Thanh La cư trú ở trong rừng rậm Lạc Mông, không mạnh bằng bộ lạc Lạc Mông bên ngoài, cũng không giống bộ lạc Thanh Nham có vách đá xanh làm hàng rào tự nhiên, cho nên kiến thiết rất chặt chẽ, quả thật rất ít tiếp nhận người ngoài.

Bạo híp mắt đánh giá Thiên Hữu, đột nhiên rất vui vẻ nở nụ cười: "Cho nên ngươi hiện tại không có người thân không có bằng hữu, chuẩn bị đi tới Thanh Nham bộ lạc sao?"

Thiên Hữu không biết trong lòng hắn có tính toán gì, cho nên gật gật đầu.

“Trở thành cái kia của ta đi. "

Một câu nói đó của Bạo liền làm cho Thiên Hữu chấn động, nhìn thấy biểu tình của Thiên Hữu, nở nụ cười ghét bỏ.

" Giả, đóng giả làm cái kia của ta thôi mà”.

"Trừ phi cưới người của bộ lạc Thanh Nham, nếu không người ngoài cũng không vào ở được." Bạo dùng lý lẽ, lại dùng tình cảm.

 "Hơn nữa ngươi làm hại điêu chỉ thú ta vất vả bắt được trở nên không có giá trị, da điêu chỉ thú đáng giá ba cái kim bối, trứng của nó càng đáng giá hơn, nở ra là trợ thủ săn bắn tốt nhất, ngươi  cũng đã thấy vẻ ngoài của nó sẽ giúp ích được bao nhiêu cho tôi rồi đó.

Thiên Hữu vừa mới đem mình đắp nặn thành hình tượng đáng thương vượt qua ngàn dặm xa xôi để thăm người thân, nhưng bây giờ trong miệng lại không thể nói được mấy chữ.

“Sao vậy, ngươi ghét bỏ ta sao ?"

Bạo nheo mắt lại một cách nguy hiểm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ngực mình.

Tướng mạo của bạo, nếu dùng một chữ để hình dung thì chính là hoang dã, tóc đen của hắn loạn đến hỏng bét, xem ra là tự mình lấy dao cắt ngắn, hai hàng lông mày rậm nhướng lên, khóe mắt ở đuôi lông mày đều rất sắc bén, sống mũi cao thẳng làm cho hắn thoạt nhìn qua càng lãnh khốc, đôi môi mỏng manh luôn mím lại, bất quá cằm của hắn hơi nhọn, không giống đại bộ  phận các thú nhân khác là cằm rộng, điều này làm cho hắn có thêm một phần mỹ cảm âm nhu, thế nhưng từ má phải đến cằm, có ba vết sẹo, hai đường trên mặt cũng không sâu, thế nhưng một đường phía dưới cùng, từ tai hắn cho đến cằm, thập phần rõ ràng, lại làm cho hắn toát ra vẻ rất hung bạo.

Trên người hắn chỉ mặc một tấm da thú màu vàng sậm, làn da bị rám nắng rất sâu, dáng người tất nhiên là không thể chê vào đâu được, nhưng ngực của hắn đang chạm vào còn có thể nhìn ra ba vết sẹo rõ ràng, cách đều nhau ngay ở giữa cơ ngực, từ trên phải nghiêng xuống dưới trái, dài nhất ước chừng mười ly mét, rất nhỏ, nhưng màu sắc rất đậm, làm thế nào cũng không che giấu được.

Xét theo vị trí vết sẹo của hắn là do hai móng vuốt gây ra, một móng cào vào mặt, một móng cào vào ngực


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro