Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ thể thú nhân, nếu như có vết sẹo trước khi kết hôn sẽ được coi là thực lực không đủ, cũng bị xem như là điềm xấu, nếu là sau khi kết hôn mới bị thương, sẽ được coi là vì bảo vệ gia đình mới bị thương, thì là vinh dự. Huống chi hắn còn bị thương trên mặt, phá tướng, cái này càng không có cách nào khiến người ta thích.

Bạo đương nhiên chưa lập gia đình, cho nên dù làm tổn thương hắn có phải là con chim ưng trắng hung dữ nhất cánh rừng thì vết sẹo này cũng sẽ trở thành nơi hắn bị chê cười.

“Chuyện này trước tiên cùng cha mẹ ngươi nói đi." Thiên hữu cười khổ.

"Cha mẹ ta đã chết từ lâu, ta phải chịu trách nhiệm về cuộc hôn nhân của bản thân mình”. Bạo nói xong hừ lạnh một tiếng.

Sau khi kết hôn ta sẽ không làm gì với ngươi, nhưng ta sẽ nuôi ngươi, nếu ngươi có thể hấp dẫn thú nhân khác làm Tát Nhĩ của ngươi, ta cũng sẽ không ngăn cản, ta sẽ cung cấp phòng ở thức ăn, nuôi các ngươi.

“Tốt thế cơ à? "

Thiên Hữu nói như vậy, nhưng trong mắt lại càng thêm cay đắng. Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn lại gặp phải chuyện bức hôn.

Bạo bĩu môi: "Ta biết ngươi cũng ghét bỏ ta trên người có vết sẹo, bất quá yên tâm đi, ta chỉ cần ngươi làm na nhĩ của ta, ngươi ghét bỏ ta, ta còn không muốn cùng ngươi làm, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn bị ta nuôi là được rồi, Hoàng Giác."

Nghe được hai chữ cuối cùng, Thiên Hữu liếc mắt sang một bên, Hoàng Giác thuộc tầng trung lưu và hạ lưu của bộ lạc thú nhân, có thể lọt vào mắt xanh của một hai thú nhân đã là may mắn, cho nên Bạo mới cho rằng, thú nhân ưu tú như mình chịu kết hôn với hắn, là một loại bố thí, Thiên Hữu nhất định sẽ đáp ứng.

“Mẫu mụ ta cũng có vết sẹo, nhưng cha ta vẫn rất yêu mẫu mụ ta”. Thiên Hữu cười híp mắt nói.

Bạo khinh thường nhếch môi: “Không phải đã chết rồi sao? Ta không cần ngươi yêu, ngoan ngoãn làm na nhĩ của ta là được rồi”.

Thiên Hữu xấu hổ há miệng, cuối cùng bất đắc dĩ vươn tay: "Được được! Ta đồng ý!

Bạo từ trong túi của mình lấy ra một quả hình bầu dục màu đỏ lớn bằng nửa nắm tay, trên cuống quả được buộc bằng dây thừng, giống như một sợi dây chuyền. Hắn trầm mặc nhìn trong chốc lát, vẻ mặt có chút khổ sở, cuối cùng ngẩng đầu nói: "Đeo cho ta đi”.

“Đây là tính vật sao”.

 Thiên Hữu tò mò cầm lấy, cẩn thận lật xem trong chốc lát, các bộ tộc khác nhau có tín vật đính hôn khác nhau, các bộ tộc tới gần Khuê Hà đều có thể thu thập được Lệ Châu Bối, nhưng những người sống trong rừng rậm cũng chỉ có thể thay thế  bằng những thứ khác.

Thiên Hữu suy nghĩ một chút, đem nó bỏ vào túi quần bên hông, từ bên trong lấy ra một vỏ sò nền đen hoa trắng: "Vẫn là cho ngươi cái này đi”.

Đã sớm nhìn ra chiếc túi bụi bặm trên thắt lưng của hắn chứa rất nhiều thứ, bạo đánh ép hắn cùng mình kết hôn mà không nói g, hiện tại nhìn thấy đối phương cư nhiên lấy ra một cái vỏ sò, không khỏi có chút kinh ngạc.

Cái vỏ sò này cũng có hình bầu dục, có một cái chìa nhỏ ở cuối, nhìn qua trơn bóng tinh xảo, bạo vuốt ve vỏ xò tinh xảo, không khỏi có chút ngượng ngùng: "Đây là Lệ Châu Bối ở Bỉ Mông đúng không. Ngươi không đưa lệ châu bối cho người trong lòng của ngươi sao?”

“Ta còn nhiều lắm ".Thiên Hữu thuận tay móc ra hai cái, khoe khoang một chút.

Vẻ mặt của bạo lập tức liền suy sụp: "Cái túi lớn đó của người chỉ dùng để chứa nhiều Lệ Châu Bối sao? Ngươi cũng thật không biết xấu hổ, một cái hoàng giác chuẩn bị nhiều lệ châu bối như vậy, ngươi đây là muốn cưới mấy người ?

Thiên Hữu cứng ngắc ấp úng một hồi, nói sang chuyện khác: "Có muốn ta đeo lên cho ngươi không?

Cởi dây thừng tự mình đeo lên cổ, dây thừng không dài lắm, Lệ Châu Bối vừa vặn treo ở vị trí trên ngực hắn, che lại vết sẹo : "Không cần, dù sao cũng không đeo được mấy ngày”.

Đeo Lệ Châu Bối chỉ là một hình thức mà thôi,điều quan trọng là sau khi giống đực cùng thú nhân giao hợp, lệ châu bối sẽ được đưa vào trong thân thể thú nhân, có tác dụng thúc đẩy quá trình mang thai, cho nên bình thường sau khi kết hôn, cũng rất ít khi nhìn thấy đeo Lệ Châu Bối ở trên cổ, phần lớn đều là mang ở “trên người”.

Thiên Hữu nói đến đây có chút xấu hổ, đỏ mặt gãi gãi hai gò má, khinh thường cười khẩy: "Nằm mơ à? Ta giả vờ cởi ra mà thôi”.

Hắn một phen xách con điêu chỉ thú ở trên mặt đất lên, đặt nó lên vai mà không cần tốn chút sức lực nào. Bộ tộc sâu trong Lạc Mông, phần lớn thú hình thuộc họ Miêu, nhưng có một số thú hình không lớn, chiến lực cũng không mạnh như vậy. Nhìn từ góc độ hiện tại, thực lực của Bạo tuyệt đối là rất mạnh.

Thiên Hữu sờ sờ mũi của mình, ánh mắt rơi vào cặp mông vểnh được váy da che đi đang đi về phía trước, nhặt không được Sal? Cảm giác cũng không tệ lắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro