Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những giọt nước lăn xuống từ cổ và ngực của hắn, hơi phát sáng dưới ánh mặt trời, càng bóng loáng động lòng người nhưng so ra cũng không  mịn màng bằng làn da của hắn. Nhìn ánh mắt của Thiên Hữu, bạo co quắp không biết nên đứng như thế nào mới tốt, hai tay đặt ra sau lưng, lau tới lau lui trên váy da.

“Bộ dạng này của ngươi, cũng không thể để cho người ta thấy được. "

Thiên Hữu cười phá vỡ sự im lặng, Bạo nhìn hắn một cách khó hiểu. Thiên Hữu đưa tay, sờ vào mặt của Bạo.

Nếu giống đực chủ động chạm vào thú nhân, đây có nghĩa là thích thú nhân, nếu thú nhân cũng thích giống đực, sẽ cởi sạch quần áo, để giống đực "kiểm tra" thân thể của mình.

Loại kiểm tra này, do thú nhân nắm giữ, nếu thú nhân rất thích giống đực, thì ngoại trừ làm bước “cuối cùng” ra,  về cơ bản là mặc cho giống đực muốn làm gì thì làm. Nếu chỉ là trong lòng có hảo cảm, vậy giống đực cũng chỉ có thể nhìn bề ngoài. Nhưng để kiểm tra xem cơ thể có sẹo hay có bệnh ngoài da hay không, thì giống đực tất nhiên được quyền xem xét kỹ mọi ngóc ngách trên thân thể thú nhân.

Bất quá kiểm tra loại sự tình này, khó nắm chắc nhất là chừng mực, nếu  trong quá trình kiểm tra, giống đực biểu hiện quá mức tục tĩu, sẽ bị thú nhân phiền chán, nếu giống đực thật sự kiểm tra mà không hài lòng, thì đối với thú nhân cũng là một đả kích. Cho nên thường thường đề nghị kiểm tra,  đa số đều là trong lòng ngưỡng mộ đã lâu, cái gọi là kiểm tra, kỳ thật chính là cho hai người một cái cớ hợp lý để được hôn nhau, hắn thật sự là khắp nơi đùa giỡn chiếm tiện nghi của giống đực, đã sớm bị người khinh thường, sẽ không có thú nhân( giống đực)nào để ý tới hắn.

Mà chuyện Thiên Hữu cùng Bạo kết hôn trước rồi mới kiểm tra sau, cũng rất hiếm thấy. Tay Thiên Hữu nhẹ nhàng đụng vào huôn mặt Bạo, ngón cái xoa xoa cằm Bạo, khẽ vuốt vết sẹo của hắn.

Bạo ngác nhìn Thiên Hữu đột nhiên bừng tỉnh lại, thân thể run lên, lui về phía sau một bước tránh khỏi tay Thiên Hữu.

Thiên hữu kinh ngạc nhìn Bạo. Chẳng lẽ hắn thực sự đã gặp một  thú nhân sẵn sàng thủ thân như ngọc  đến cuối đời à trời??

“Ta đi nấu cơm. "

Bạo cúi đầu xoay người trở về hang động, làm cho Thiên Hữu trăm mối vẫn không hiểu được, chẳng lẽ bộ dạng mình thật sự khiến người chán ghét như vậy à, đã có Na nhĩ  rồi, còn không chịu cùng Na nhĩ đụng chạm sao?

Tay nghề nấu nướng của Bạo khá tốt, ở trong rừng rậm đã nếm qua thịt nướng phiến đá của hắn, bây giờ về tới nhà, hắn vì Thiên Hữu mà làm một bữa thịt muối xào thanh hao, còn có cơm tre thơm ngọt.

“Không nghĩ tới tay nghề của ngươi rất tốt”. Thiên Hữu ăn hai chén cơm, ợ một cái,vẻ mặt phi thường rất hài lòng.

Bạo ngược lại cúi đầu, thấp giọng nói: “Ngày mai ta đi săn, tranh thủ mang về thêm hai con mồi.”

Kỳ thật Thiên Hữu cũng nhìn ra, lương thực dư trong nhà vẫn còn nhưng thịt cũng không còn nhiều. Thức ăn chủ yếu của thú nhân là thịt, bây giờ đang là mùa hè và thức ăn còn sót lại từ mùa đông nên lương thực còn dư lại nhiều, thịt còn dư lại ít. Bạo hao phí thời gian hơn hai ngày để đuổi bắt điêu chỉ thú, khẳng định là muốn kiếm một khoản lớn, kết quả bởi vì Thiên hữu làm vở trứng cùng da lông có giá trị nhất, lại bởi vì chứng hôn chi tiêu hết một ngân bối và một kim bối, khẳng định có chút túng quẫn khó khăn.

Buổi chiều, Bạo đem phòng bên trong quét dọn ra ngoài. Hang động này từng thuộc về cha mẹ  của Bạo, cho nên có rất nhiều phòng bên cạnh cửa sổ, không thể nghi ngờ là chỗ ở của cha hắn. Đến tối, Bạo lấy ra một cuộn chăn lông cũ kỹ.

Tấm chăn  lông này chất lượng không tệ, hẳn là thú  nhung  thượng hạng, nhưng quả thật rất cũ, hơn nữa phỏng chừng cất giữ thật lâu, có loại mùi mốc nhàn nhạt.

Bạo đem tầng thảm da này trải ở trên kháng, lại đắp lên một tầng chiếu lá cỏ, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đêm nay tạm chấp nhận như vậy đi, hai hôm nữa ta sẽ bắt vài con Thanh Điêu*, làm cho ngươi một cái thảm tốt hơn.

thanh điêu: chồn xanh


"Không sao, ta không dùng được tốt như vậy." 

Thiên Hữu hiện tại cũng đã hiểu, phàm là lúc cảm thấy áy náy cùng khó xử, sẽ bày ra một bộ mặt lạnh lùng, tính tình quật cường này thật đúng là thú vị.

"Ơ Buổi tối ngươi không ngủ chung với ta sao?"

Bạo đang muốn xoay người trở về phòng mình,hắn sững người một lúc lâu, bởi vì ngại ngùng mả mặt đều tê dại: "Chia phòng ngủ”.

Thiên Hữu nhịn không được mà cười lên, lần này, hắn đang thẹn thùng hả?

Ngày hôm sau thiên hữu dậy rất sớm, nhưng trong phòng ngoại trừ cơm nóng trên bếp ra thì không còn ai khác. Đi dạo trong nhà, Thiên Hữu cũng có chút bối rối, trong nhà bạo cái gì cũng không có, hắn cũng chỉ có thể làm chút việc quét dọn.

Nếu như đã có người nhìn thấy phương thức điều khiển “lực lượng” tinh diệu này của hắn, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, đây tuyệt đối không phải sức mạnh của một Hoàng giác.

Ăn sáng xong, Thiên Hữu  rảnh rỗi ra ngoài đi dạo thong thả  muốn để nhiều người biết Bạo đã có bạn đời, còn là một na nhĩ  rất đẹp trai, đồng thời hắn cũng  muốn biết được tình hình của bộ lạc này.

Khi Bạo trở về bộ lạc  còn xách  về theo hai con chồn xanh và một con lợn lưng đen, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là một thú nhân xa lạ đứng ở  cửa ra vào bộ lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro