Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn có dáng người cao lớn hiếm thấy trong bộ lạc Thanh Nham, so với mình cũng cao hơn một chút, tóc ngắn màu đen rất có tinh thần, hắn sinh ra đã một đôi lông mày rậm, ánh mắt tròn trịa, con ngươi đen bóng, sống mũi không cao, đầu mũi thịt, môi no đủ, khuôn mặt kiểu vuông, hai má lại hơi tròn, khi cười lên lộ ra lúm đồng tiền, nhìn qua giống như một đứa trẻ , vừa hàm hậu lại đáng yêu.

Bất quá từ bả vai rộng lớn cùng cơ bắp rắn chắc của hắn thì có thể nhìn ra, hắn là một chiến sĩ cường hãn  đã trưởng thành, nhất là hai tay hắn mang theo một đôi bảo vệ cổ tay sáng bóng bắn ra bốn phía, trên cánh tay mang theo bao quyền lộ ra ngón tay, ở xương ngón tay sinh ra gai nhọn, nhìn qua phi thường hung mãnh, nhất định là một cao thủ am hiểu quyền thuật.

Hắn vẫn  nở nụ cười, hai cái vòng cười cùng một hàm răng trắng làm cho người ta rất dễ dàng có hảo cảm, xem ra hắn đang hỏi thăm điều gì đó với những người trong bộ lạc. Thấy bạo xuất hiện, bọn họ nhao nhao quay đầu, điều này làm cho bạo vừa cảm thấy hoang mang, lại không khỏi cảm thấy có chút lo lắng.

"Xin chào, ta tên là Tàng Ngao, nghe nói trong nhà ngươi có một giống đực đến từ thảo nguyên Bỉ Mông?"

Hắn vốn mỉm cười, nhưng nhìn thấy Lệ Châu Bối trên cổ  của Bạo, nụ cười lập tức cứng đờ, lộ ra bộ dáng khó có thể tin được.

“ Lệ Châu Bối này, là giống đực kia cho ngươi sao?"

“Ngươi tìm Na Nhĩ của ta để làm gì? " Bạo hỏi  ngược lại với giọng điệu cáu kỉnh 

"Vậy...?" Tàng Ngao sắc mặt càng ngày càng khó tin, hắn ngập ngừng không biết nên nói gì cho phải.

“Ai tìm ta?”  Thiên Hữu được thôn dân tìm thấy vừa nhìn bóng lưng người kia liền đoán được chân tướng sự việc.

Nghe thấy giọng nói của Thiên Hữu, Tàng Ngao kinh hỉ xoay người, đi tới hai bước  muốn quỳ xuống. Nhưng Thiên Hữu đã kịp đỡ lấy hắn, cười híp mắt vui mừng nói: "Aiz  sao ngươi lại tới đây, đi xa như vậy thật không dễ dàng. Mau tới nhà ta ngồi một chút đi”.

"Đi thôi, Bạo, chúng ta về nhà nào." Vì vậy trong nụ cười tự nhiên của thiên hữu, Tàng Ngao bối rối và “ nghi ngờ”Bạo bị hắn kéo về nhà.

"Miện..." Tang Ngạo vừa nói được một chữ, Thiên Hữu liền duỗi ngón tay ra, ấn vào môi hắn.( suỵt)

“Hai người biết nhau à?". Bạo không phải người dễ lừa như vậy, hắn nghi ngờ nhìn hai người.

“Hắn và ta là người cùng làng, chúng ta là bạn tốt với nhau từ nhỏ. "

Thiên Hữu ôm cổ Tàng Ngao một cách thân thiết. Tàng Ngao nhìn thấy cánh tay vòng qua cổ mình, một cử chỉ thân mật như vậy, khiến hắn trợn tròn mắt.

Bạo lạnh  lùng nói: " Bạn tốt đi xa như vậy đến tận đây tìm ngươi? Một thú nhân?*

ý  của bạo là bạn tốt đi xa như vậy đến tìm ngươi còn là một thú nhân.


Có tình cảm sâu đậm như vậy, nếu không phải thân huynh đệ, vậy cũng chỉ có một khả năng.

Ta không phải Tát nhĩ....... miện… "

Tàng Ngao khẩn trương đứng lên, nhưng Thiên hữu đã ngăn hắn thốt ra  lời đó bằng một ánh mắt. Hắn nhìn Lệ Châu Bối trên cổ bạo, ngữ khí rất mất mát.

" Ta không phải......

“Khụ khụ….. Bạo là người của bộ lạc Thanh Nham, ta gặp hắn ở trong rừng rậm, bởi vì ta hại hắn mất đi con mồi trân quý, để bồi thường, cho nên ta liền  đồng ý trở thành na nhĩ của hắn”.

Thiên Hữu nghiêm túc nói ra sự thật, lại làm cho Bạo cảm thấy rất quẫn bách, cũng làm cho Tàng Ngao cảm thấy không thể tin được.

Đôi khi sự thật còn khó tin hơn lời nói dối.

“Ta đi săn, các ngươi cứ nói chuyện vui vẻ đi”. Bạo  thả con chồn xanh và lợn lưng đen xuống, xoay người đi ra khỏi hang.

"Buổi tối ta chờ ngươi về ăn cơm~" Thiên Hựu vẫy vẫy tay, giống như một Na Nhĩ chân chính tiễn Tát nhĩ đi săn vậy.

Hắn không giữ Bạo lại, cũng chứng tỏ hắn thật sự có lời nói với Tàng Ngao. Loại cảm giác ghẻ lạnh này khiến cho Bao cảm thấy có chút chán nản không thể giải thích được. Bất cứ ai nhìn thấy bộ dáng của Tàng Ngao và Thiên hữu sẽ không nghĩ rằng hai người chỉ là bạn tốt, Bạo không nghĩ tới Thiên Hữu không chỉ có thú nhân thân thiết, mà còn là thú nhân ưu tú như vậy, điều này làm cho hắn càng cảm thấy mình nhặt được thứ gì đó không thuộc về mình.

Nhìn thấy Bạo rời khỏi hang, nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt Thiên hữu nhạt dần. Hắn thân mật nhưng không tình cảm, nhìn thoải mái nhưng không phát ra từ nội tâm.

Tàng Ngao quỳ một gối trước mặt Thiên Hữu, tay phải vỗ ngực, khiêm tốn nói:"Tham kiến miện hạ.

“Đứng lên đi, cũng không phải Bỉ Mông Thành. "

Thiên Hữu hào phóng ngồi ở trên kháng. Tàng Ngao do dự một chút, cũng đứng lên.

Thiên Hữu gãi gãi mặt, vỗ vỗ bên người: "Ngồi đi”.

“Tàng Ngao không dám. "Tàng Ngao sợ hãi cúi đầu.

“Ta bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi".

Thiên Hữu hơi hạ giọng, Tàng Ngao sợ tới mức hơi run lên, lại chần chờ, lần này so với lúc nãy còn chần chờ lâu hơn, nhưng trước khi Thiên Hữu trở nên mất kiên nhẫn, hắn đã ngồi xuống.

“ Vậy ngươi chính là người đứng đầu cuộc thi lần này? Ta còn tưởng sẽ là Bạch Nguyệt”. Thiên Hữu cũng ý thức được  giọng điệu của mình không tốt lắm nên chậm rãi nói.

Tuy nhiên, đề tài này chọn không tốt lắm, Tàng Ngao càng khẩn trương: "Ta, ta là ngao”.( chó)

Câu trả lời xấu hổ này khiến Thiên Hữu bật cười, nhịn không được xoa xoa tóc Tàng Ngao.

 "Ta biết rồi, ngươi là con trai út của Tàng thúc , thú hình là ngao, cho nên mới tìm được ta nhanh như vậy."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro