Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì nói sai, Tàng Ngao xấu hổ cúi đầu, suýt khóc. Cảm nhận được sự an ủi của Thiên Hữu, hắn ngượng ngùng ngẩng đầu lên, có chút kích động nói: "Miện hạ, còn nhớ ta không?"

“Ừ”. Thiên Hữu gật đầu.

 "Bất quá, ta không nghĩ tới ngươi cũng sẽ tham gia”.

Tàng Ngao có chút hoang mang:"Nhưng Thánh sư đại nhân nói thú nhân vừa đủ tuổi đều có thể tham gia”.

“Ách,  tại sao ngươi muốn tham gia chứ?". Thiên Hữu nháy mắt mấy cái, bộ dáng không hề có ý đồ gì.

Tàng Ngao khẩn trương nắm chặt tấm thảm da thú dưới thân, cúi đầu, lỗ tai đều đỏ lên: "Ta, ta thích miện hạ rất lâu rồi, ta cho rằng sẽ không có cơ hội, không ngờ, không ngờ..." Mặt hắn hoàn toàn biến thành một đám mây đỏ, nói không nổi nữa.

“Không nghĩ tới phụ thân ta ban bố mệnh lệnh này, ba người đầu tiên tìm được hành tung của ta, có thể có cơ hội  được ta kiểm tra, đúng không”. Thiên Hữu cười khổ một tiếng.

 "Nhưng ngươi lại là người đầu tiên tìm được ta, thật sự rất lợi hại”.

“Không có đâu”. 

Tàng Ngao sờ sờ mũi, thẹn thùng cười.

" Bản lĩnh che giấu hành tung của miện hạ rất lợi hại, ngay cả mùi cũng có xử lý, nếu không phải ta quen thuộc mùi hương của miện hạ, rất có khả năng cũng sẽ  bị mất dấu”.

“Ngươi quen thuộc mùi của ta à?”

Thiên Hữu tò mò mở miệng, trên thực tế trong lòng hắn nghi ngờ nhất cũng là điểm này, trên người mình mang theo thuốc khử mùi, cho dù Tàng Ngao có  hình thể là chó ngao, muốn phân biệt ra mùi trên người mình cũng vô cùng gian nan, trừ phi có người sưu tầm được những vật dụng bên người mình mới dùng gần đây.

Ánh mắt Tàng Ngao lập tức trở nên rất bối rối, chân tay luống cuống cả lên.

“Hmm? "Thiên Hữu mỉm cười, ánh mắt nhìn sang Tàng Ngao, Tàng Ngao không dám đối diện với hắn, sắc mặt trắng bệch lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay  bằng vải bông tinh tế.

Thiên Hữu vốn tưởng rằng có người nào đó cố ý tiết lộ đồ vật của mình, thế nhưng hắn đối với đồ vật mình dùng luôn luôn để ý, cái khăn tay này rõ ràng không phải của mình.

Tàng Ngao dùng ngón tay đặt ngang dưới mũi xoa xoa cái mũi của mình, khẩn trương giải thích: "Đây là lúc  miện hạ đến nhà ta làm tượng đồng Đường Nguyệt,  đã dùng khăn của ta, ta không có gian lận......

Ánh mắt hắn vốn tròn trịa, bây giờ lai hàm chứa chút nước mắt , càng nhìn  dễ bị bắt nạt.

Thiên Hữu không khỏi nở nụ cười, bây giờ hắn nhớ tới, lúc ấy mình ở Tàng gia giám sát việc sản xuất tượng đồng Đường Nguyệt, đi theo  bên cạnh chính là Tàng Ngao: "Lúc đó ngươi còn nhỏ , bây giờ ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi?"

“Ta đã mười chín! "Tàng Ngao lo lắng nói:" Ta đã trưởng thành, miện hạ không tin có thể xem!

Hắn đứng dậy, muốn nói thật ra là chiều cao của mình, lại đột nhiên nghĩ tới phần thưởng thắng lợi của cuộc tranh tài này, mặt lập tức càng thêm đỏ, giống như mình chủ động mời miện hạ kiểm tra mình, sao luôn nói sai cơ chứ, trong lòng Tàng Ngao có một tiểu Ngao Tạng thông minh, đem tiểu Ngao Tạng ngu ngốc này nện chết.

Thiên Hữu cầm chiếc khăn tay trong tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa: "Ta nhớ đã qua năm năm rồi, kỳ thật khi đó tuổi  của ta cũng không lớn”.

Tàng Ngao có chút ngượng ngùng, có chút ngọt ngào: "Ta còn nhớ rõ, lúc miện hạ ở nhà ta, luôn đem xương nhường cho ta ăn”.

Thiên Hữu có chút xấu hổ , mình không thích gặm xương, không nghĩ tới đầu nhập vào sở thích của Tàng Ngao, bất quá lúc ấy hắn cũng không nghĩ tới, cậu bé ngốc nghếch lúc ấy, lại trưởng thành thành một bộ dáng đáng yêu đến như vậy.

“Vậy để ta xem xem, cái xương này có bổ sung đúng chỗ không”. 

Thiên Hữu cười tà vỗ vỗ vị trí bên cạnh, đem lòng bàn tay để lên nơi đó. Lần này, Tàng Ngao biết ngồi xuống là có ý nghĩa gì.

Tàng Ngao khẩn trương cởi bao cổ tay và bao tay, trên người chỉ còn lại một chiếc váy da màu nâu đen đan xen, ánh mắt Tàng Ngao nhìn chằm chằm trên nóc nhà Bạo,  từ từ ngồi xuống. Tuy rằng hắn căng thẳng cùng sợ hãi mình sẽ đè lên Thiên Hữu, nhưng hắn ngồi quá chậm, cho nên Thiên Hữu chủ động giơ tay lên thăm dò vào trong váy da của Tàng Ngao.

Đột nhiên bị người thò tay vào váy da, Tàng Ngao cả kinh theo bản năng né tránh.

Hai tay hắn ôm mông, xoay người nhìn Thiên Hữu đang giơ tay lúng túng, mới phản ứng lại mình đã làm cái gì, vừa hối hận vừa thẹn thùng.

Thiên Hữu nhướng mày, vẫn mỉm cười, chỉ là tay lại muốn thả xuống, Tàng Ngao sốt ruột, liền bắt được tay Thiên Hữu. Thiên Hữu kinh ngạc nhìn hắn một cái, Tàng Ngao đối mặt với ánh mắt của hắn, rũ mắt xuống không dám nhìn hắn, lại kéo tay Thiên Hữu, chậm rãi đưa vào trong váy da, đặt lên mông của mình.

Cơ bắp săn chắc căng cứng, Thiên Hữu vẫn cười, nhẹ nhàng xoa bóp nhào nặn: "Xoay người”.

Tàng Ngao lớn tiếng trả lời: "Vâng!

“Vậy tư thế gập người về phía trước hẳn là ngươi đã học qua”. Lời nói dịu dàng của Thiên Hữu khiến hai chân Tàng Ngao căng thẳng, cả người run lên,"Làm cho ta xem”.

Do dự một chút, Tàng Ngao hai tay giơ cao, sau đó khom lưng rủ xuống, hai tay chống mặt đất, hai chân lại dũi thẳng, động tác này, là do Thánh Sư phát minh ra, Thánh Kỵ Sĩ ở Thần Miếu phải rèn luyện tính linh hoạt dẻo dai cho cơ thể.

"Không cần căng thẳng như vậy, hai chân tách ra một chút”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro