Chương Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời tối đen với những tiếng kêu ầm ĩ của lũ quạ như đang báo hiệu một điều gì đó, căn phòng thắp sáng nến đầy người ra người vào, những cô hầu nữ cầm trên tay chiếc thao đồng chứa đầy nước lẫn máu, tiếng nói dồn dã của người đỡ đẻ và tiếng rên rỉ lớn của người phụ nữ đang sinh con, cửa sổ đập mạnh mấy cái liên hồi, cô hầu nữ chạy đến đóng cửa lại rồi bỗng những tiếng o oe lớn mạnh vang lên khắp cung điện.

Ngồi trên chiếc ghế bằng vàng có hoa văn cầu kì trừu tượng, vua Mervyn Valarayen sốt sắng, cửa bị đẩy tung ra, một cô hầu nữ đi đến quỳ gối xuống nói :

- Bệ hạ.

Vua Mervyn bảo :

- Thế nào rồi Hoàng Hậu đã sinh rồi phải không, ta vừa nghe thấy tiếng trẻ con khóc lớn lắm.

Cô hầu nữ gật đầu :

- Dạ phải đúng là đã sinh rồi, công chúa rất đẹp, có những cọng tóc vàng hoa cùng đôi mắt hổ phách rực rỡ giống như bệ hạ.

Vua Mervyn vui vẻ chạy vào trong, bên trong mọi người đang dọn dẹp lại, hoàng hậu Gwyneth để mái tóc đỏ như lửa rủ bừa lên gối, cơ thể ướt đầm mồ hôi, dù đã sinh được hai đứa con nhưng đứa con thứ ba này lại khó sinh hơn thẩy hai đứa trước, nàng ta như sắp ngã gục, đôi mắt vẫn cố mở ra, miệng hỏi :

- Đ... Đứa nhỏ đâu?

Vua Mervyn ẵm đứa trẻ được bọc trong tấm chăn vàng, hắn nói :

- Nhìn nè con gái nàng y hệt ta.

Hoàng hậu Gwyneth nhìn vào cô công chúa nhỏ trên tay vua Mervyn, con bé đang o oe, đôi mắt hổ phách ngập nước xinh đẹp đang ngước nhìn hoàng hậu, những cọng tóc nhỏ vàng vàng đang nhô lên, hoàng hậu Gwyneth mỉm cười :

- Thật đáng yêu.

Vua Mervyn nói :

- Chúng ta sẽ đặt công chúa tên là Hypatia.

Hoàng hậu :

- Hypatia?

Vua Mervyn :

- Cái tên mang đầy kiêu hãnh và cao quý rất phù hợp với một công chúa.

Hoàng hậu Gwyneth :

- Cứ làm theo lời bệ hạ.

Nằm trong chiếc nôi gỗ, Hypatia ngủ rất say rất ngon, bỗng một bàn tay nhỏ bé luồng qua khung nôi, nặn nặn cái má phúng phính của Hypatia, một bàn tay chộp lấy cổ áo của đứa bé ấy, Murphy khi đó đã hai tuổi, thằng bé tự kéo những chiếc ghế nhỏ, nhẹ, xếp lên thành hàng rồi bò lên đấy để đủ tầm với cái nôi gỗ, Murphy nhìn qua khung nôi thì thấy một đứa trẻ đang ngủ rất ngon, nó lấy tay khều khều đứa trẻ ấy thì bị anh trai Hubert bắt được, Hubert năm tuổi, nó là trưởng hoàng tử của vua Mervyn, là đứa con được đặt hết mọi kỳ vọng của cha mẹ, là người sẽ thừa kế ngôi vua sau này, từ nhỏ nó đã biết điều đó cho nên tính khí nó kiêu ngạo ngông cuồng vô cùng, nó không thích em trai Murphy vì Murphy quá hiền lành, dễ bị người ta bắt nạt dù là mang danh hoàng tử, nó lại càng không thích những trò tò mò của Murphy, Hubert có mái tóc đỏ rực giống mẹ, mái tóc ấy được cắt ngắn, đôi mắt xanh ngọc của nó cũng là di truyền từ mẹ, vì quá giống mẹ cho nên Hubert rất đẹp, Murphy cũng giống như Hubert, cũng mang gen nhà Aramkista nhiều hơn là gen nhà Valarayen, dù không giống nhà Valarayen nhưng cả hai đều là những đứa con đẹp đẽ và khoẻ mạnh luôn khiến cho vua Mervyn Valarayen cảm thấy tự hào mỗi khi nghĩ về chúng.

Hubert khẽ nhíu mi :

- Em đang làm cái gì ở đâu vậy Murphy?

Murphy :

- Em chỉ muốn nhìn em của mình.

Hubert :

- Đi ngay đi nếu em làm con bé thức, cha của chúng ta sẽ nổi cáu đấy.

Murphy buồn bã leo xuống :

- Vâng.

Xem ra cậu hoàng tử nhỏ Hubert không ghét em gái mình lắm nhỉ, vì cậu bé cho rằng công chúa thì sẽ không tranh vương vị với hoàng tử cho nên cậu có thể yên tâm sống chung một nhà với công chúa Hypatia.

Năm Hypatia lên năm tuổi hoàng hậu Gwyneth lại tiếp tục mang thai và sinh ra một hoàng tử nhỏ mắt xanh tóc đỏ tên là Basil Valarayen, Hubert càng lớn càng nhận ra xung quanh mình có quá nhiều em trai và lại càng nhận ra bản thân đang dần trở nên ích kỷ.

Phốc!

Phốc!

Liên tiếp trúng được hồng tâm, Hypatia cười lên một đường trên môi đầy vẻ ngạo mạn, mặc dù là công chúa nhưng Hypatia rất thích bắn cung, cô không đấu kiếm hay gì cả chỉ đơn thuần là bắn cung, vua Mervyn lúc đầu không thích điều này lắm nhưng càng nhận ra công chúa có năng khiếu thiện xạ thì lại càng bị hút vào những màn biểu diễn của Hypatia mà chẳng lúc nào rời mắt được.

Uống hết một ly rượu Hubert lên tiếng :

- Bắn hay lắm rồi mau vào trong đi.

Hypatia giờ đã là một thiếu nữ mười bốn tuổi, mái tóc vàng hoa xoăn dài tới thắt lưng được tết lại thành một đường nhẹ trên phần tóc xoã còn lại, khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt hổ phách sâu hút có ý cười :

- Luyện được bốn năm, thấy cũng không tệ.

Murphy giờ đã là chàng trai cao ráo, khuôn mặt ngập phần điển trai theo lối nghịch ngợm dễ thương, đôi mắt xanh ngọc lia tới ly rượu trên tay Hypatia, Hypatia hiểu ý vội bỏ xuống không uống rượu nữa, Hubert cũng đã lớn, hắn ta và Murphy đều có khuôn mặt hao hao nhau tuy nhiên thần thái của Hubert có nhiều lãnh đạm hơn là Murphy.

Hubert :

- Murphy hình như không bắn cung được thì phải.

Murphy :

- Em chỉ có thể xài kiếm thôi.

Hubert :

- Hypatia là công chúa, chỉ biết bắn cung cũng có thể xem như là đã giỏi còn em là một hoàng tử, chỉ biết cầm kiếm thì đã sao chứ, giỏi có một mặt thì sao xứng mà làm hoàng tử.

Cứ mỗi lần Hubert ở gần Murphy chỉ cần nói dăm ba câu là cũng đủ để có đánh lộn xảy ra rồi. Hypatia nhìn về phía Basil, đứa em trai nhỏ bé kia đang sợ hãi một điều gì đó, Hypatia nói :

- Basil không phải lúc sáng chị đã bảo em về đọc sách hay sao? Chạy ra sân tập cung làm gì mau về phòng của em đi.

Basil gật đầu chạy về phòng, theo sau cậu là một dãy hầu nữ.

Hubert :

- Murphy sắc mặt em hình như không tốt đang quạo à?

Murphy cười nhạt :

- Anh chê em bất tài, em cũng chỉ có thể chấp nhận chứ đâu có dám quạo.

Hubert :

- Anh không hề chê em bất tài, chỉ muốn khuyên nhủ em cố gắng luyện tập thêm nhiều về cung luyện thôi.

Murphy đứng lên, muốn rời đi thì bị Hubert dùng lời nói mà giữ chặt lại :

- Thằng con thứ hai, anh cả đang nói chuyện mà chạy đi đâu vậy?

Murphy ngày thường rất trẻ con và vui tính nhưng khi tức giận, cũng rất đáng sợ.

Đôi mắt xanh ngọc lộ rõ khó chịu, thằng con thứ hai chính là lời châm biếm nặng nhất đối với Murphy, Hubert vì là con cả cho nên rất được cha mẹ kì vọng, Hypatia là công chúa duy nhất cho nên hưởng đủ mọi sự nuông chiều từ bé của cha mẹ, Basil vì là con út cho nên rất được cha mẹ quan tâm chú ý chỉ còn có mỗi Murphy là con trai thứ hai, trên có anh cả, dưới có hai em, vì là anh cả nên phải nhịn anh, vì là em nhỏ nên phải nhường em, Murphy đã luôn sống như thế, cậu không ghen tỵ với anh trai và hai đứa em của mình, cậu chỉ khao khát giá như cha mẹ có thể yêu cậu một chút cũng được, đằng này họ chưa từng coi trọng Murphy. Con vua với con vua căn bản là không giống nhau.

Hubert cười vui vẻ :

- Đang tức giận sao con trai thứ hai?

Murphy quay người lại đứng đối diện với Hubert, nhấn mạnh từng câu :

- Nếu như anh còn xúc phạm đến em, chứng tỏ anh chẳng xứng làm vua vì anh đang nhục mạ giọt máu của nhà Valarayen linh thiên.

Câu nói không xứng làm vua này chính là tâm điểm làm nổi lên sự ngạo mạn của Hubert, hắn rất muốn làm vua, hắn khao khát được làm vua vậy mà giờ trước mặt hắn, một người nhà Valarayen đang nói hắn không xứng đáng với vương vị kia, hắn thịnh nộ tát vào mặt Murphy một cái đau điến, má phải của Murphy đỏ ửng sưng tấy dấu vết năm ngón tay, Murphy vẫn giữ được nụ cười nhạt đó :

- Giờ không phải chỉ có châm biếm mà thẩm chí là đánh luôn cả người nhà Valarayen, Hubert, anh không xứng làm hoàng tử nói chi là làm vua.

Hubert tát cho Murphy thêm một cái mạnh hơn cả lúc nãy, tay hắn cũng vì thế mà đỏ nhói, Murphy thì ngã xuống nền, choáng váng, Hypatia không ra đỡ cũng không ra can ngăn, so với việc can thiệp vào những chuyện như thế này cô đã quen đứng một bên xem xét và nghiền ngẫm rồi.

~~*~~

Bên trong cung điện uy nghi, những chiếc cửa bị nắng soi sáng vào, bên trong cung điện tại sảnh chính nơi có ngai vàng và cũng là nơi diễn ra những cuộc họp nghị chính, vua Mervyn ngồi trên ngai vàng, đầu đội vương miện hoa văn sư tử, mặc bộ trang phục bằng vải quý, thắt lưng còn đính thêm vàng, hắn vẫn còn nét điển trai dù đã già hơn trước khá nhiều, hắn vẫn cao ráo và khoẻ mạnh, đôi mắt hắn ngập tràn sự phẫn nộ, dù là vua nhưng hắn chưa từng thấy vui vẻ, vì các hoàng tử càng lớn càng gây ra quá nhiều rắc rối cho hắn.

Hubert và Murphy quỳ dưới nền, cả hai đã quỳ lâu như thế, Hubert không nhịn được nữa liền hỏi :

- Cha rốt cục người định phạt con bao lâu đây? Con là một hoàng tử con không thể quỳ mãi được.

Mervyn :

- Đứng lên hết đi cả hai.

Hubert đứng lên trước, ánh mắt hắn khinh rẻ mỗi khi nhìn vào Murphy, vua Mervyn nói :

- Hai đứa vì sao lại cứ ẩu đả nhau? Đối với người ngoài các con làm thế để thể hiện uy quyền của nhà Valarayen ta sẽ không trách nhưng đây là hai anh em, hai đứa đều là con cháu của nhà Valarayen và nhà Aramkista, anh em không được cấu xé lẫn nhau, có biết đối với một hoàng tộc điều gì là đại kỵ nhất hay không? Đó là nội loạn bên trong đấy.

Vua Mervyn tự biết triều đại Valarayen thế nào cũng sẽ gặp phải thứ biến cố liên quan đến vương vị, các hoàng tử sẽ tranh giành nhau vì thế cho nên hắn thích có nhiều công chúa thay vì là nhiều hoàng tử nhưng mà hình như thứ hắn mong muốn đang có hướng phát triển ngược lại, hắn có quá nhiều hoàng tử nhưng lại chỉ có một công chúa, sau này các hoàng tử sẽ tranh nhau ngai vàng, hắn thừa biết nên từ lúc các hoàng tử còn nhỏ hắn đã dạy dỗ rất kĩ vậy mà vẫn đi theo lối mòn đó.

Vua Mervyn luôn muốn giảm đi cái tính ích kỷ của hoàng tử Hubert và luôn giữ cho hoàng tử Murphy sự vui vẻ không ham muốn, Murphy thì được rồi nhưng Hubert thì không bao giờ có thể giảm được. Hubert rất e sợ Murphy, e sợ luôn cả Basil, e sợ cả hai sẽ lấy đi vương vị của hắn, hoàng hậu Gwyneth lại đang mang thai lần thứ năm, hắn ngày cầu đêm mong đứa trẻ đó sẽ là công chúa, hắn không muốn có thêm thứ phiền phức có thể đe doạ hắn.

Hubert :

- Cha con có thể hỏi người một câu?

Vua Mervyn :

- Con muốn hỏi chuyện gì?

Hubert :

- Vì sao người không lập con làm thái tử? Con đã mười chín tuổi rồi, con có thể làm thái tử.

Vua Mervyn :

- Con chưa kết hôn luật lệ của nhà Valarayen bao đời nay thái tử phải là người tài giỏi và đã kết hôn.

Hubert :

- Vậy thì người vẫn có thể chỉ hôn cho con mà.

Vua Mervyn :

- Ta vẫn chưa tìm được người thích hợp với con, hãy đợi đi.

Hubert :

- Vậy người hãy chắc chắn rằng là khi con kết hôn người sẽ phong cho con làm thái tử.

Vua Mervyn :

- Ngày hôn lễ của con được diễn ra cũng sẽ chính là ngày mà ta phong cho con làm thái tử, vì thế cho nên con đừng hiếm khích với các em quá, hãy xin lỗi và làm hoà với Murphy.

Hubert mặt căng thẳng nhưng vẫn gật đầu, đi tới chỗ Murphy giọng dịu đi :

- Xin lỗi vì những cái tát, sau các vụ ẩu đả chúng ta vẫn là anh em.

Đây là câu mà hoàng hậu Gwyneth đã dạy cho hai người mỗi khi có xích mích điều sẽ nói câu này, Murphy :

- Sau những vụ ẩu đả...chúng ta vẫn là anh em.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sửthi