Chương 10: Dạ tiệc hoàng gia.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không cần khẩn trương, chỉ là một buổi dạ tiệc bình thường thôi." Cố Sâm trấn an Doãn Tiểu Mạt, cười cười nói: "Hơn nữa, anh nghe nói hoàng thất đang tuyển bác sĩ trị liệu, nếu em muốn ứng tuyển thì đây là cơ hội tốt để biết một ít về hoàng thất?"

Doãn Tiểu Mạt không khỏi động tâm.

Hoàng thất thông báo tuyển dụng bác sĩ trị liệu cô đã xớm biết, và cũng nộp đơn lên rồi.

Nếu có thể có cơ hội cùng hoàng thất tiếp xúc trước một chút cô cũng an tâm hơn.

Nhưng, cô trong lòng vẫn cứ băn khoăn, "Nhưng em không có lễ phục, cái hoàng thất dạ tiệc kia một chút lễ nghi em cũng không biết."

Đến lúc đó dù cô mất mặt cũng không sao. Nhưng lại liên lụy đến Cố tiên sinh thì không tốt a.

"Anh mời em làm bạn gái thì lễ phục tự nhiên anh sẽ chuẩn bị." Phía trước vừa lúc sáng đèn đỏ, Cố Sâm dừng lại xe, nghiêng đầu đối với Doãn Tiểu Mạt giơ giơ mi lên, khẽ cười nói: "Không cần quan tâm lễ nghi, tiểu Mạt như thế nào thì hãy như thế đi."

Đèn xanh sáng lên, xe lại bắt đầu chạy, qua một khúc cua là đến đại học Ninh quốc.

Doãn Tiểu Mạt còn đang rối rắm, Cố Sâm đã dừng xe lại, mở cửa xe đi rồi đi xuống vòng đến bên ghế phó lái mở cửa xe cho cô.

"Cám ơn, Cố tiên sinh ngài quá khách khí." Lần đầu tiên được người khác đối đãi như thế Doãn Tiểu Mạt nhịn không được tay chân có chút luống cuống.

Cố Sâm hơi hơi mỉm cười nói: "Em không hiểu sao? Anh là đang lấy lòng em nha, chuyện tối nay cứ như vậy đi, được không"

Hắn tươi cười thập phần ôn nhu, không có nửa điểm ép buộc lại làm người ta không thể từ chối được.

Doãn Tiểu Mạt choáng váng liền gật đầu, mãi đến khi Cố Sâm lái xe đi mới bình tĩnh lại gõ đầu mình.

Cô vừa rồi là đang làm cái gì a, nhìn Cố tiên sinh đến ngây người, quả thật cùng một cái hoa si giống nhau.

"Tiểu mạt." Một nữ sinh từ phía sau chạy lại ôm lấy vai cô, vẻ mặt ám muội cười xấu xa nói: "Tên vừa rồi là ai? Thành thật khai báo nhanh."

Doãn Tiểu Mạt bị hoảng sợ, đẩy cánh tay nữ sinh kia ra trợn trắng mắt nói, "Bạn học Mạc Lam Lam, tớ cảnh cáo cậu không được suy nghĩ bậy bạ nha. Cố tiên sinh chính là con của người lần trước mình chữa trị, tình cờ gặp nhau trên đường nên mới chở mình một đoạn."

Nữ sinh này chính là bạn thân của Doãn Tiểu Mạt —— Mạc Lam Lam, du học ở Ninh quốc sớm hơn Doãn Tiểu Mạt một năm.

"Cố tiên sinh a." Mạc Lam Lam kéo dài quá âm điệu, cười quái dị: "Quen biết bình thường, vậy vị Cố tiên sinh này sao lại ân cần như thế a? Tớ chắc chắn tám phần là hắn có ý với cậu."

Doãn Tiểu Mạt đối với kết luận này hoàn toàn câm nín, chỉ vào mặt mình nói: "Cậu nhìn lại xem, tớ chỗ nào giống đại mỹ nhân?"

Cố tiên sinh như vậy làm sao có khả năng coi trọng một người bình thường như cô?

"Hơn nữa, Cố tiên sinh đã sớm biết chuyện tớ có một đứa con." Doãn Tiểu Mạt mặt vô biểu tình mà nhìn về phía Mạc Lam Lam.

Mạc Lam Lam vuốt cằm, làm một bộ dáng suy nghĩ sâu xa, "Hắn đã sớm biết cậu có con vậy thì chỉ có hai khả năng, một là hắn chỉ muốn chơi đùa một chút, hai là hắn thật lòng yêu cậu. Cậu nghĩ cái nào có khả năng?"

"Tớ chỉ cảm thấy cậu hết thuốc chữa." Doãn Tiểu Mạt tiếp tục mặt vô biểu tình.

Mạc Lam Lam lại như cũ không buông tay, túm tay Doãn Tiểu Mạt bám riết không tha mà nhắc mãi, "Tiểu mạt cậu có thể thử xem a, thật sự, một nam nhân chất lượng tốt như thế mà cứ bạch bạch thả chạy không thấy tiếc sao?"

"Có tiền, đẹp trai, ôn nhu, ga lăng,......" Cô bẻ ngón tay liệt kê từng ưu điểm của Cố Sâm, thực con mẹ nó là một nam nhân hoàn hảo a."

Doãn Tiểu Mạt nhìn bộ dáng khoa trương của bạn thân nhịn không được bật cười, nhướng mày nói: "Cho nên mới nói, tớ có nên báo cho Tống học trưởng là cậu định hồng hạnh xuất tường không?"

"Cậu tích thì đi đi, tớ không phải vì muốn tốt cho cho cậu sao, cậu lại đi chèn ép tớ." Mạc Lam Lam giả vờ tức giận mà trừng mắt, đẩy Doãn Tiểu Mạt một cái.

Doãn Tiểu Mạt thuận thế cười ha ha chạy đi, "Đi thì đi, không thèm nghe cậu nói nữa, tớ đi báo danh."

Thủ đo Ninh quốc là nơi thập phần phồn hoa, tập trung đầy đủ kinh tế, văn hóa của Ninh quốc.

Trung tâm thương nghiệp của Ninh quốc chỉ cách trường đâị học vài km, tổng bộ tập đoàn NGM thuộc hoàng thất Ninh quốc nắm giữ toàn bộ kinh tế đất nước cũng nằm gần đây

Tòa nhà cao một tram linh một tầng với kiến trúc độc đáo, giữa nơi đô thị này cũng là tòa nhà cao nhất.

Những người thuộc tập đoàn này đều là nhũng tinh anh.

Cung Thiếu Thần vừa bước vào công ti mọi người đều nhịn không được bày ra vẻ mặt sung bái.

Tuy rằng Cung Thiếu Thần trước mắt chỉ là người thừa kế, cũng không hoàn toàn tiếp nhận NGM, những thành tích những năm hắn làm tổng tài là không thể phủ nhận.

Trong mắt toàn bộ nhân viên ở NGM Cung Thiếu Thần chính là thần.

Cho đến khi Cung Thiếu Thần bước vào phòng làm việc của mình mới ngăn được anh mắt của nhân viên.

"Chậc chậc, nhân viên của cậu ngày càng cuồng nhiệt, rốt cuộc cậu cho họ ăn thuốc gì vậy?" Hàn Tử Minh vừa vào cửa liền không quan tâm hình tượng nhảy lên ghế sô pha trêu chọc Cung Thiếu Thần.

Cung Thiếu Thần chỉ là nhàn nhạt quét mắt qua hắn một cái liền trực tiếp cầm lấy văn kiện nhìn lên, dứt khoát xem tên kia không tồn tại.

Hàn Tử Minh đang muốn kháng nghị, liền thấy thư kí riêng của Cung Thiếu Thần đi dến.

"Vương tử điện hạ, đây là ba bác sĩ trị liệu đã thông qua tuyển chọn kĩ càng, mong ngài xem qua.

Mặt khác, đây là lịch trình hôm nay.

Buổi sáng 9 giờ có một hội nghị thảo luận về hợp tác giữa Cố thị và NGM.

Buổi chiều 3 giờ có phỏng vấn của tạp chí tài chính và kinh tế.

Buổi tối 6 giờ có tổ chức dạ hội."

"Được, tôi đã biết." Cung Thiếu Thần tiếp nhận hai phần văn kiện, tùy tay đặt ở một bên cũng không mở ra.

Thư kí cũng không nhắc nhở, cung kính khom người liền đi ra.

Chờ thư ký ra ngoài, Hàn Tử Minh liền nhịn không được nhíu mày, "Thời gian này hoàng thất như thế nào đột nhiên tổ muốn chức yến hội?"

"Cậu nghĩ xem?" Cung Thiếu Thần trào phúng mà câu môi cười lạnh.

Hàn Tử Minh trong lòng vừa động, kinh ngạc nhướng mày nói: "Không phải đâu, mấy cái anh em của cậu lại chưa chết tâm chứ? Quốc vương bệ hạ thế nhưng cũng dung túng bọn họ làm bậy? Bệ hạ rốt cuộc nghĩ cái gì?

Cậu tuy rằng không kết hôn, nhưng tiểu hiên cũng đã sáu tuổi, cậu nếu như không thừa kế, bọn họ còn lăn lộn được cái gì?

Mấy người kia bản lĩnh cũng thật đúng, một đám đều là bùn nhão trét không lên được tường lại là phá gia chi tử, quốc vương bệ hạ không sợ bọn họ làm bậy đến cả mặt mũi hoàng thất cũng không còn sao?"

"Ông ta đã già rồi." Cung Thiếu Thần trên mặt trào phúng càng đậm.

Phụ thân hắn khi còn trẻ cũng là một người kiêu hùng, duy nhất làm người lên án chính là phong lưu quá mức.

Hơn nữa, ăn xong còn không biết chùi mép, làmnháo ra không ít tình nhân tư sinh, ném đi mặt mũi hoàng thất, lại bị dân chúnglên án.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro