Chương 5: Mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghĩ đến khả năng này, Doãn Thiến Thiến trong đầu hiện ra đầu tiên chính là "Một trăm vạn", chỉ cần đem Doãn Tiểu Mạt giao ra, ả liền có một tram vạn trong tay.

Quả thực là trời cũng giúp ả!

Triệu Duyệt Dung có chút không kiên nhẫn mà đẩy đẩy ả: "Ngươi phát ngốc cái gì a, đó không thể là ngươi sao?"

Doãn Thiến Thiến đang muốn mở miệng, đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, ngay sau đó Doãn Tiểu Mạt liền đi đến.

Ả phản xạ có điều kiện mang tờ báo dấu đi.

Doãn Tiểu Mạt không nghĩ tới lại nhìn thấy chị cùng mẹ kế lúc này, không khỏi ngẩn người, mới phản ứng lại cúi đầu hướng phòng mình đi tới.

Triệu Duyệt Dung trong lòng chính là không thoải mái, nhìn đến Doãn Tiểu Mạt cái dạng này lập tức liền phát tác, "Doãn Tiểu Mạt, mắt cô bị mù sao? Nhìn thấy mẹ cùng chị mà cũng không chào được mojt cái sao?"

"A, dì Triệu là mẹ tôi sao? Tôi như thế nào lại không biết? Người ta nói không làm chuyện trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, nên xin lỗi dì, tôi làm không được" Doãn Tiểu Mạt sâu kín nhìn Triệu Duyệt Dung nói.

Tính tình cô luôn ôn hòa, khoongmuoons so đo với người khác.

Nhưng mẹ là điểm mấu chốt của cô, ai đều không thể khinh mạn.

Năm đó Triệu Duyệt Dung chẳng qua là trong nhà tuyển bảo mẫu, lại chen chân vào tình cảm của cha mẹ, trước tiên sinh Doãn Thiến Thiến không nói, con làm mẹ cô tức chết, bà ta dựa vào cái gì lại muốn cô kêu bà ta là mẹ?

"cô... cô..đồ chết tiệt!" Triệu Duyệt Dung bị Doãn Tiểu Mạt nhìn đến sởn tóc gáy, nhịn không được đứng lên muốn đánh cô.

"Mẹ." Doãn Thiến Thiến vội duỗi tay ngăn cản Triệu Duyệt Dung.

Ả còn có chuyện muốn hỏi Doãn Tiểu Mạt, không thể để Doãn Tiểu Mạt chạy được.

"Tiểu mạt, em về thật đúng lúc, chị đang có chuyện muốn hỏi em đây." Doãn Thiến Thiến vẻ mặt tươi cười, giọng điệu lại nhịn không được có chút vội vàng, "Chị hỏi em, buổi tối hôm đó em cả đêm vẫn ở khách sạn Lăng Vân qua đêm? Buổi tối hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Doãn Tiểu Mạt nghĩ đến chuyện tối hôm đó liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hung tợn mà trừng mắt Doãn Thiến Thiến nói: "Tối hôm đó xảy ra chuyện gì không phải chị là người rõ nhất sao, bây giờ chị còn hỏi lại tôi?"

Cô không nghĩ tới Doãn Thiến Thiến thế nhưng không biết xấu hổ, còn dám tới hỏi cô.

Doãn Tiểu Mạt tức giận đến hoa mắt, tiếp theo liền không biết như thế nào lập tức ngã xuống.

"A!" Doãn Thiến Thiến cùng Triệu Duyệt Dung nhìn đến Doãn Tiểu Mạt hôn mê bất tỉnh, không khỏi cùng sợ hãi kêu to.

"Cô ta đây là xảy ra chuyện gì? Không phải là đã chết đi?" Triệu Duyệt Dung bắt lấy Doãn Thiến Thiến khẩn trương nói.

Doãn Thiến Thiến cũng nhịn không được sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, thật cẩn thận đi qua xem Doãn Tiểu Mạt còn thở hay không.

"Hô, còn thở." Ả lập tức thở phào một hơi, vội đẩy Triệu Duyệt Dung một chút nói: "Mẹ, ngươi còn thất thần làm cái gì, mau kêu xe cứu thương nha."

Đừng trong chốc lát lại chết thật, đến lúc đó ả biết tìm ai để hỏi đây.

Triệu Duyệt Dung đần độn mà đáp ứng, vội lấy di động ra gọi 120.

Xe cứu thương tới thật nhanh, Triệu Duyệt Dung cùng Doãn Thiến Thiến tuy rằng không muốn nhưng thể không theo tới bệnh viện.

Vừa mới đến bệnh viện, Doãn Tiểu Mạt liền tỉnh lại.

Bất quá bác sĩ vẫn là kiên trì làm làm kiểm tra, "Té xỉu chỉ là chuyện nhỏ, khả năng chỉ là thiếu máu, nhưng cũng có khả năng là bệnh tim, não bộ bệnh tật linhtinh mới nghêm trọng. Có chút bệnh nếu phát hiện sớm thì mới có khả năng trị được."

Doãn Tiểu Mạt bị bác sĩ nói cho kinh hồn táng đảm, nhưng nghĩ chính mình mấy ngày nay xác thật có chút không thoải mái, cũng không có phản đối.

Nhưng là, cô trăm triệu không nghĩ tới, kết quả kiểm tra lại là cái dạng này......

"Bác sĩ, ông nói cái gì? Có thể hay không lầm? Tôi...... Tôi như thế nào khả năng......" Doãn Tiểu Mạt sắc mặt trắng bệch, trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể tiếp thu.

Bác sĩ có chút vui, "Kiểm tra mang thai rất đơn giản, làm gì có chuyện bệnh viện chúng tôi nhầm lẫn!"

Mang thai?

Thế nhưng lại mang thai!

Cô mang thai con của người mà ngay cả diện mạo như thế nào cũng không biết.

Doãn Tiểu Mạt có cảm giác tất cả đang sụp đổ......

Không đợi cô phục hồi tinh thần, Triệu Duyệt Dung liền trước tiên kêu chói tai lên, "Cô...nha đầu chết tiệt kia, thế nhưng chưa kết hôn đã có thai, cô còn biết xấu hổ hay không? Không được, cái thai này không thể giữ, cần phải bỏ đi nếu không thể diện Doãn gia đều bị mất hết."

Âm thanh của bà ta rất lớn, những người bên ngoài đều nghe thấy hết, Doãn Tiểu Mạt chỉ cảm thấy tầm mắt mọi người đều tập trung trên người mình.

Sắc mặt cô càng them trắng bạch, ngón tay đâm sâu vào bàn tay. Hoàn toàn không biết phải làm sao.

Bác sĩ nhìn thấy thái độ của Triệu Duyệt Dung, nhịn không được mở miệng hỏi: "Bạn trai cô đâu, mang thai là ngoài ý muốn hay không muốn nói cho hắn?"

Hiện tại xã hội càng ngày càng cởi mở, người trẻ tuổi mang thai lại mang đi phá rất thường gặp, bác sĩ nhìn mãi cũng đã quen.

Doãn Tiểu Mạt không khỏi cười khổ, nếu cha của đứa trẻ thật sự là bạn trai cô thì tốt rồi.

Triệu Duyệt Dung không khỏi cười nhạo ra tiếng, "Cô ta làm gì có bạn trai, ngay cả cái thai của tên nào cũng không biết, tôi chỉ cần ông bỏ cái thai này đi."

"Mẹ, mẹ nói bậy cái gì vậy." Doãn Thiến Thiến vội tiến lên một bước, nói: "Mặc kệ như thế nào nói, trẻ con là vô tội, huống chi là một đứa trẻ chưa ra đời, quá tàn nhẫn."

Doãn Tiểu Mạt biểu tình không khỏi hoảng hốt một chút, đúng vậy, đứa bé này vô tội.

Đứa bé này không chỉ của tên kia mà nó còn là con của cô a......

Triệu Duyệt Dung ngạc nhiên nhìn về phía con gái mình, "Con uống lộn thuốc?"

"Tờ báo." Doãn Thiến Thiến nháy mắt, đè thấp âm thanh lại gần tai Triệu Duyệt Dung nói: "Mẹ đã quên thông báo tìm người lúc nãy xem trên báo sao?"

"Con là nói......" Triệu Duyệt Dung trừng lớn mắt.

"Không sai, người trên báo kia không phải con mà là Doãn Tiểu Mạt." Doãn Thiến Thiến mịt mờ mà nhìn thoáng qua bụng Doãn Tiểu Mạt, chỉ cảm thấy đó chính là một tá kim quang nhân dân tệ.

Ả trong mắt tinh quang lập loè, "Doãn Tiểu Mạt trong bụng hài tử chính là nam nhân kia, vương tử a, mẹ nói giữ hay không giữ a?"

Đứa bé cuối cùng bị Doãn Tiểu Mạt giữ lại.

Vào một ngày nào đó của chin tháng sau, hai tiếng khóc non nớt của trẻ con cất lên, hai sinh mệnh bé nhỏ đã ra đời.

"Hai đứa?" Chờ ở ngoài phòng giải phẫu Doãn Thiến Thiến nhìn đến bác sĩ ôm tới hai đứa nhỏ, trong lòng không khỏi vừa động, vội hỏi nói: "Bác sĩ, em gái tôi thế nào rồi?"

"Mẹ tròn con vuông." Bác sĩ tháo xuống khẩu trang, cười cười nói, "Chỉ là đứa con đầu khó sinh làm cho thai phụ ngất giữa chừng. Không nghĩ tới hai đứa bé như vậy mà có thể bình an ra đời, quả thực chính là kỳ tích a!"

Bên cạnh, Triệu Duyệt Dung mặt nháy mắt liền kéo xuống dưới, âm thầm ở trong lòng mắng nói: "Tiện nhân này thế nhưng may mắn không chết?"

Doãn Thiến Thiến lại một phen giữ bà ta lại, đi đến bên cạnh, đè thấp thanh âm nói: "Mẹ, ngươi nói, Doãn Tiểu Mạt nếu như hận chúng ta thì ngày nó lên làm vương tủ phi thì chúng ta con yên được sao?"

"Cô ta dám, tao trên danh nghĩa tốt xấu gì cũng là mẹ." Triệu Duyệt Dung mắt nháy mắt liền dựng lên, nhưng tự tin lại khonong đủ.

Bà cũng chỉ gặp người thường liền la lối khóc lóc, con thấy quyền thế thì bao nhiêu cũng héo.

"Con có một chủ ý." Doãn Thiến Thiến đôi mắt vừa chuyển, dùng tràn ngập dụ hoặc ngữ khí nói: "Vị trí vương tử phi này cho Doãn Tiểu Mạt cũng quá tiện nghi cho nó, không bằng để cho con, con cùng nó lớn lên giống nhau. Với lại bác sĩ cũng nói nó sinh nữa chừng lại ngất đi căn bản không biết mình sinh đôi, với lại có hai đứa, lấy một đứa nó cũng không nghi ngờ gì".

"Ý của con là......" Triệu Duyệt Dung mắt cũng không khỏi chậm rãi sáng lên.

Hai người lập tức hành động lên, thừa dịp Doãn Tiểu Mạt hôn mê bất tỉnh, đem của cải trong nhà lấy hết, đem một phần ba đi mua chuộc bác sĩ đỡ đẻ cho Doãn Tiểu Mạt. Sau đó trước khi Doãn Tiểu Mạt tỉnh lại, Doãn Thiến Thiến cùng Triệu Duyệt Dung ôm một đứa bé lên phi cơ đến Ninh quốc......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro