Chương 4: Chị em tương tàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Doãn Tiểu Mạt khổ sở cả một đêm, ngày hôm sau không thể không ép mình tỉnh táo lại

Hôm nay là thứ hai, cô còn phải lên lớp.

Mỗi ngày cố tình tránh cùng Doãn Thiến Thiến chạm mặt, ép bản thân quên đi chuyện hôm đó.

Thời gian thoáng cái đã qua một tháng.

"Tiểu mạt, cậu xảy ra chuyện gì? Gần đây trông cậu cứ hay giật mình?" Bạn thân Lam Lam lo lắng dò hỏi.

Doãn Tiểu Mạt cho rằng mình đã quên được chuyện ngày hôm đó nhưng bây giờ lại không nhịn được mà nhớ lại.

Trong phòng tối đen, ngay cả diện mạo của nam nhân kia cô cũng không thấy rõ, chỉ duy nhất ấn tượng đó là đôi măt trong bóng tối bắn ra ánh hàn quang, còn có giọng nói trầm thấp từ tính......

Sắc mặt cô không khỏi trắng bạch, ánh mắt né tránh mà cuống quít lắc đầu nói: "Không...... Không có việc gì."

"Tớ...... Tớ hôm nay không thoải mái, tớ về nhà trướ, không thèm nghe cậu nói nữa." Sợ hãi bị Lam Lam nhìn ra cái gì, Doãn Tiểu Mạt đành phải chạy trối chết.

Vì cái gì mà vẫn là quên không được?

"Ai, cậu chạy làm gì như ma đuổi vậy?" Lam Lam lẩm bẩm, "Tớ còn định cùng cậu nói về cái giải thương treo trên mạng, cô gái kia cùng cậu bên sườn mặt rất giống a...... Nhưng mà Tiểu Mạt làm gì có tiền đi khách sạn 6 sao."

Lam Lam lắc lắc đầu, đem cái ý nghĩ không thực tế kia vứt ra ngoài, "May mắn tiểu mạt bình thường đều đeo cái cặp kính cỗ lỗ sỉ ấy, nếu không mấy ngày này lại bị đám người hỗn loạn kia phiền chết."

Doãn Tiểu Mạt lại rất ít lên mạng, trừ bỏ mỗi ngày đi học thì hầu hết thời gian đều làm việc ngoài giờ, liền như vậy mà bỏ qua tin tức Cung Thiếu Thần tìm người.

Cùng lúc đó, mẹ kế của Doãn Tiểu Mạt Triệu Duyệt Dung hung phấn cầm một tờ báo chạy về nhà.

"Thiến thiến, thiến thiến, nha đầu chết tiệt chạy đi đâu rồi?"

"Mẹ, ngươi ồn ào cái gì , còn có để người ta ngủ?" Doãn Thiến Thiến đen mặt.

Triệu Duyệt Dung bất mãn mà trừng mắt nhìn ả, liếc mắt một cái, vươn ngón trỏ chọc cái trán của ả: "Ngủ ngủ ngủ, suốt ngày trừ bỏ ăn chính là ngủ, con có thể hay không có tiền một chút?"

"Mẹ, ngươi làm cái gì nha, con trêu chọc người khi nào?" Doãn Thiến Thiến đầu tóc lung tung bực bội ngồi xuống sô pha, cầm lấy trái cây ăn.

"Ngươi nha đầu chết tiệt kia, ta là mẹ ngươi, còn quản không được ngươi?" Triệu Duyệt Dung bước tới đem trái cây ném qua một bên, cầm tờ báo lên chỉ, nói: "Mau nhìn xem, cô gái này có phải con hay không?"

"Cái gì nha?" Doãn Thiến Thiến không chút để ý mà nhìn lướt qua, mắt lập tức liền trừng lớn.

Ninh Quốc vương tử, treo giải thưởng một trăm vạn, tìm một nữ nhân?!

Mà nữ nhân kia chỉ có một trương sườn mặt chiếu, thế nhưng cùng ả tương tự?

Doãn Thiến Thiến ngẩn ngơ, ngược lại liền phát hiện, cái này sườn mặt căn bản không phải ả, mà là em gái ả— Doãn Tiểu Mạt.

Ả cùng Doãn Tiểu Mạt không cùng mẹ , nhưng lớn lên lại thập phần giống nhau, đặc biệt là sườn mặt, chẳng khác gì chị em song sinh.

Đừng nói người lạ, ngay cả mẹ ả cũng nhận sai.

Hơn nữa, thời gian trên báo cùng với sự việc ngày đó hoàn toàn trùng khớp, chẳng lẽ...... Doãn Tiểu Mạt là cái người vương tử điện hạ muốn tìm......

Buổi tối hôm đó người qua đêm với Doãn Tiểu Mạt chính là...... Cái kia vương tử?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro