Chương 8: Có lẽ nên kết hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu nói, chúng ta có thể là bào thai song sinh hay không a, bằng không chúng ta như thế nào lại giống nhau như vậy?" Doãn Thiên Nhạc đột phát kỳ tưởng.

"Không có khả năng, ta có mẹ." Cung Khải Hiên nhíu mày.

"Vậy mẹ cậu đối với cậu tốt không?." Cậu hôm nay là trốn nhà đi đi, nếu là mẹ tôi thì đã lo lắng đi tìm rồi, còn mẹ cậu đến bây giờ còn chẳng thấy, khẳng định là chẳng quan tâm đến cậu".

Doãn Thiên Nhạc liệt kê những thứ mình quan sát được, Cung Khải Hiên không khỏi trầm mặc.

Hắn đều biết tất cả, mẹ không thích hắn.

Doãn Thiên Nhạc khẳng định nói: "Có người mẹ nào mà không thích con mình sao? Trừ phi đứa con này không phải con ruột."

"Không có khả năng, ba ba tôi là vương tử......" Cung Khải Hiên cãi lại, "Mẹ tôi nhất định yêu tôi."

Doãn Thiên Nhạc càng thêm không để bụng, "Vương tử thì như thế nào, vương tử thì sẽ không bj lừa sao? Ba ba cậu chi biết đi tra cậu có phải con hắn không nhưng lại không tra cô ta có phải mẹ cậu không."

"Nhưng mà ta chính là được mẹ sinh ra, làm sao không phải con ruột?" Cung Khải Hiên không phục hỏi lại, trong lòng kỳ thật cũng đã có chút dao động.

Kỳ thật, hắn vẫn luôn biết, ba ba và mẹ rất kì quái.

Bởi vì bọn họ không có kết hôn chỉ đính hôn thôi, cũng không sống chung.

Doãn Thiên Nhạc vẫn là khonong phục nhún vai, bĩu môi nói: "Cái này tôi như thế nào biết nha, muốn biết thì đi hỏi ba ba cậu đó?"

Cung Khải Hiên muốn nghĩ tiếp đề tài này nữa, vội nói: "Mẹ kêu tôi, tôi đi ăn trước đây, chào."

Nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại sẵn tiện còn tắt luôn cả điện thoại.

Doãn Thiên Nhạc nghe trong điện thoại truyền đến "Đô đô ——", một lúc sau mới phản ứng, nhảy dựng lên, "A a a, Hiên Hiên cái đồ giảo hoạt kia! Ta vốn muốn gọi điện thoại cho mẹ tới đón về nhà. A, Doãn Thiên Nhạc, ngươi chính là đồ ngốc!"

Không được, ngày mai hắn phải nghĩ cách trốn đi, đem thân phận đổi trở về.

Hắn không muốn ba ba lạnh lùng này, hắn chỉ cần có mẹ là đủ.

"Là ai chọc giận tiểu điện hạ? Nói cho hạ thần, hạ thần giúp người trút giận." Đại tổng quản bưng một cái khay lớn, cười tủm tỉm mà đi đến.

Doãn Thiên Nhạc thè lưỡi, cười nói: "Không có gì a, cháu chỉ cùng bạn đùa một chút."

"Đúng rồi, tổng quản gia gia, cháu...... mẹ cháu đâu?" Hắn nhăn lại tiểu mày, hắn không thích gọi người khác là mẹ a.

Hơn nữa, cô ta còn ngược đãi Tiểu Hiên Hiên.

Hắn giận tiểu hiên hiên là một chuyện, còn đối với người ngoài hắn với tiểu hiên hiên vẫn cùng một phe.

"Doãn tiểu thư sáng sớm liền ra ngoài, hiện tại còn chưa trở về." Đại tổng quản sắc mặt có chút khó coi, tựa hồ không muốn nhắc tới người này, nói gần nói xa nói: "Tiểu điện hạ chắc là đói bụng rồi, nhanh ăn cơm đi. Hạ thần cố ý phân phó phòng bếp làm những món người thích."

Doãn Thiên Nhạc gật gật đầu nhỏ, không có tiếp tục truy hỏi, cúi đầu làm một bộ dáng ăn cơm nhưng tâm tư lại bay đi đâu rồi.

Thoạt nhìn, tổng quản gia gia giống như không thích mẹ của hiên hiên.

Còn có mẹ của Hiên Hiên cũng họ Doãn nha, thật trùng hợp.

Bên kia, Cung Khải Hiên cùng Doãn Tiểu Mạt lại ăn một bữa tối thập phần ấm áp.

Cung Khải Hiên ăn cảm thấy mỹ mãn, bụng nhỏ căng đến tròn xoe.

Mẹ làm đồ ăn quả nhiên là mỹ vị nhất thế giới a.

"Tối hôm nay con muốn ngủ cùng mẹ." Cung Khải Hiên gương mặt hồng hồng, thập phần thẹn thùng, bày ra bộ dáng làm nũng tiêu chuẩn hướng Doãn Tiểu Mạt.

Hắn trước nay chưa từng được ngủ với mẹ, chưa được biết cảm giác ngủ với mẹ là thế nào đâu ?

"Được, mẹ ôm con ngủ." Doãn Tiểu Mạt cảm thấy con hôm nay đi lạc bị sợ hãi sẽ ỷ lại vào mình là chuyện bình thường, không suy nghĩ nhiều liền đồng ý.

Cung Khải Hiên oa ở trong ngực mềm mại của mẹ lại nhớ tới lời Doãn Thiên Nhạc nói, lăn qua lộn lại như thế nào cũng ngủ không được.

Doãn Tiểu Mạt cảm giác được côn trai trong ngực mình vẫn không yên , nhịn không được hỏi: "Bảo bối xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ, những bạn khác đều có ba tại sao con không có?"

"Bảo bối như thế nào đột nhiên hỏi cái vấn đề này?" Doãn Tiểu Mạt cười đến có chút mất tự nhiên, "Người thì tất nhiên đều có ba, chỉ là mẹ cùng ba ba con chia tay nên không ở cùng nhau."

"Vậy ba ba hiện tại đang ở nơi nào?" Cung Khải Hiên chớp mắt to, không buôn tha mà truy hỏi.

Doãn Tiểu Mạt có chút nghẹn lời, cô làm sao biết tên kia ở nơi nào?

Bọn họ chỉ gặp nhau duy nhất ở đem hỗn loạn kia, ngay cả diện mại hắn ra sao cô cũng không biết.

Nhìn vẻ mặt chiwf đợi của con trai Doãn Tiểu Mạt tâm không khỏi loạn lên.

Cô vốn nghĩ cả đời không cần kết hôn.

Chỉ là...... Có lẽ cô nên cho con trai một gia đình hoàn chỉnh?

"Bảo bối muốn ba ba sao?" Doãn Tiểu Mạt sờ sờ đầu nhỏ Cung Khải Hiên.

Cung Khải Hiên thành thật gật đầu.

"Vậy đi, mẹ hứa bảo bối sẽ nhanh có ba." Cùng lắm thì tìm một người nguyện ý đối tốt với bảo bối.

Mẹ nói muốn đi tìm ba ba của nhạc nhạc, như vậy hắn có hay không có thể biết ba ba có phải là ba ba của nhạc nhạc không?

Nếu mẹ thật sự là mẹ của mình thì hay rồi.

Cung Khải Hiên nằm ở trong lòng Doãn Tiểu Mạt, bất tri bất giác liền ngủ, cả trong mộng đều thấy ngột ngào.

"Mẹ......"

"Bảo bối, mẹ đem bữa sáng đặt ở lò viba, đến giờ nhớ tự lấy ra ra ăn sáng nha. Mẹ đi trường học một chuyến, sẽ mau trở về thôi, bảo bối ở nhà một mình phải ngoan nha." Doãn Tiểu Mạt ôm Cung Khải Hiên trên mặt hôn một cái liền hấp ta hấp tấp chạy ra cửa.

Trời ạ, gần muộn rồi!

Cô đã sớm liên lẹc với giáo sư, bây giờ phải lên điểm danh nhưng đồng hồ báo thức lại hỏng lúc này, chút nữa là muộn rồi.

Khẩn trương chạy, nhưng cuối cùng xe buýt cũng chạy đi rồi.

Doãn Tiểu Mạt không có biện pháp, đành phải lựa chọn ngồi xe taxi.

Lúc này lại là giờ cao điểm, muốn bắt xe rất khó.

Mặc dù Cung Thiếu Thần thân là vương tử, như cũ tránh không được phải đổ ở trên đường.

Bất quá, chuện này đối Cung Thiếu Thần cũng không có cái gì ảnh hưởng, hắn luôn mang notebook bên người có thể xử lí văn kiện tại chỗ.

Bên cạnh hắn là Hàn Tử Minh, một người không an phận.

"Ai, thiếu thần, mau xem cô gái bên kia kìa, cực phẩm đại mỹ nữ a." Hàn Tử Minh nhìn ngoài xe, một bộ dáng hoa hoa công tử, lời bình nói: "Thân hình cao gầy, đường cong tuyệt mỹ, phập phồng quyến rũ, chạm vào khẳng định..."

"Khuôn mặt kia khẳng định tram phần tram là tự nhiên, không dao kéo a. Làn da trắng trắng, nộn nộn, xúc cảm chạm vào khẳng định không thể nghi ngờ."

Hàn Tử Minh không ngừng bình phẩm, Cung Thiếu Thầnmắt cũng chẳng buồn nâng lên một cái.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro