Chap 17 - Âm Mưu Trên Biển - P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, bọn nhóc và Haibara đã dậy, một lần nữa Demi lại biến mất, do đã quá quen nên cả đám chỉ đành đi ra ngoài bếp ăn sáng vì đoán kiểu gì Demi cũng tới đó đầu tiên. Sau khi bọn nhóc đi ra, Haibara đi tới giường, nhìn xuống gầm giường và thấy một con bé ngủ khò khò ở dưới, cô biết ngay mà, tối qua tự dưng nghe cái "Bịch" là hiểu rồi.
-Này, Mizuka, dậy đi, sáng rồi đó.
Demi nằm bép ra không thèm dậy
-Được rồi, không dậy là tớ bỏ cậu ở đây một mình đó.
Nghe thế toàn cơ thể Demi giật bắn mình gượng lên và đập đầu vào giường.

Demi bò ra sau khi bị gọi, Haibara kéo cô ấy chạy đi đánh răng súc miệng rửa mặt và kéo thẳng ra nhà ăn, tuy hơi tội nhưng mà cho chừa đi, cái tội tối qua chuẩn bị một tràn tỏ tình cho hoành tráng vô, giờ ngủ như chết.
Sau khi tới nhà ăn, mọi người vui vẻ ăn sáng một chút, Demi ăn với gương mặt ngái ngủ, Haibara đưa cho cô một chiếc bánh kẹp đơn giản, Demi hỏi Haibara
-Nè, cậu có đường không?
Haibara quay mặt qua, gương mặt bất giác không hiểu, tại sao lại dùng đường?!
Demi nhìn cô, giải thích
-Không phải là ăn chung đâu, tớ cần mấy viên đường để bổ sung tí sức ấy mà.

Do một số chuyện mà giờ cả đám nhóc không có ai chơi cùng nên nổi ra ý định chơi trốn tìm.
"Xin lỗi nhưng tớ không tham gia", Conan nói, bọn nhóc hét lên
-Đừng mà Conan, chơi chung đi
Mitsuhiko và Genta nói thêm
-Đúng đó Conan, chơi đi, cậu không hòa đồng tí nào thế.
Demi vẫn đang loay hoay với viên đường, Ran và Sonoko để ý thì thấy trò mà Demi đang làm, một viên đường biến ra 4 viên, sau khi nắm bàn tay lại thì 4 viên quay lại làm 1
-Oa, siêu quá nè, trò này làm sao vậy
Sonoko lên tiếng, đám nhóc lại nhìn cũng thấy hay, Demi cười trừ, cô chỉ cho họ
(đây là video tôi lấy từ trên phim, cũng là cách làm)

https://youtu.be/kGvRE3RK98Y

Haibara hỏi
-Cậu có chơi không?
Demi cười đáp
-Có, tớ sẽ cố thua để làm người đi tìm, chứ tớ mà trốn là họ tìm không ra đâu

Sau đó bọn họ chơi trốn tìm, Haibara bị Demi kéo vào trò chơi, với lại cô cũng thấy khá thú vị, cũng muốn chơi để giết thời gian.
Conan lật mặt như lật bánh tráng khi Ran nhắc tới Shinichi ngày nhỏ cũng từ chối chơi.
Sau khi oẳn tù xù thì Demi và Ran phải đi tìm, huy hiệu thám tử cũng được chia ra cho hai người không có.

Sonoko và Demi đi tìm, với giác quan đếu khác gì một con thú, mỗi lần mà Demi lại gần chỗ họ trốn là y như rằng một con ma đang rình rập, từ từ đi đến và nuốt chết họ.
7 phút, là con số mà đám nhóc thám tử nhí và Conan có thể trốn, Haibara thì đã bị tóm đầu tiên, và Sonoko chưa kịp kiếm ai nữa thì cả đám đã nằm gọn trong tay của Demi rồi, Genta tức tối
-Làm sao cậu giỏi trò này thế
Ayumi tiếp lời
-Đúng đó, cậu còn chạy nhanh nữa, cậu có hí mắt không đấy.
Haibara cũng hỏi
-Cậu cũng tìm sao nhanh thế
Demi nhém vài viên đường vào miệng và đáp
-Trực giác thôi, cảnh sát mà.

Sonoko cười khoái trá rồi vuốt cằm
-4 người này tìm quá đơn giản, đáng gờm nhất là Ran.
Bọn nhóc quay sang hỏi
-Chị Ran chơi giỏi lắm ạ?
Sonoko cúi xuống đáp
-Phải, hồi nhỏ Ran cứ như ninja ấy, hồi đó đã biết leo lên mái nhà hoặc lặn xuống hồ để trốn rồi.
Demi cười khảy, cô biết thừa Ran trốn ở đâu nhưng không nói, cô bước đến chỗ Haibara xòe tay ra xin
-Cậu còn viên đường nào không?
Haibara vẻ mặt tức giận đáp
-Cậu ăn lắm thế, sáng nay đã ăn 6 viên rồi đấy, muốn tiểu đường sao.

Demi đáp lại nhẹ nhàng 
-Số đường đó tớ vận dụng để tìm đám nhóc rồi, với lại tớ cũng đang thèm đồ ngọt.
Haibara nhéo tai cô
-Thế thì đợi lúc về nhà tớ làm bánh cho mà ăn
Mọi người chia nhau ra đi tìm Ran, còn 12 phút, cố mà tìm thôi.
Đang tìm kiếm thì Haibara nghe thấy trong huy hiệu tiếng hét
-Cứu với, có ai cứu tôi với
Conan giật bắn mình lấy huy hiệu 
-Có chuyện gì vậy chị Sonoko
Ran giật lấy huy hiệu hét
-Bình tĩnh nào Sonoko, cậu ở đâu
Demi nhai nốt viên đường rồi đáp
-Ở nhà xác trong tàu, tới đó mau, đừng thắc mắc gì hết, nhanh lên!
             _END CHAP 17_







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro