yêu đương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"minho hyung, anh ăn trưa một mình ạ? em ngồi đây được chứ?"

"ừ, hôm nay không ăn với felix nữa à?"

hyunjin cười tươi tắn ngồi xuống bên cạnh minho, hai tay trống không khiến anh không khỏi thắc mắc.
"đồ ăn của em đâu?"

"em ăn rồi."

lee minho à một tiếng, sau đó cũng không để ý đến người ngồi bên cạnh nữa, tập trung ăn uống. nhận thấy được ánh mắt mãnh liệt của hwang hyunjin dõi theo từng động tác của mình, anh ho khan, không nhịn được mà nhìn lại em.

"ngon không?"

"ngon ạ."

"muốn ăn không?"

"muốn ạ."

minho nhếch miệng, xúc ăn một thìa cơm trắng, không biết là vô tình hay cố ý, chừa lại một vài hạt cơm dính trên môi. anh cười, chỉ lên môi,

"mời em."

hyunjin đơ mất vài giây, mặt bỗng đỏ ửng cả lên. em giấu mặt sau tay áo, đứng phắt dậy, chào tạm biệt một câu liền chạy mất.

người ta cũng biết ngại đó.

-

lee minho chạm nhẹ lên má hwang hyunjin, người đang ngồi thong dong đọc truyện tranh trong thư viện trường.

"em không biết là anh cũng đến thư viện đó."

"hôm nay thôi, tại vì có em mà."

thính mượt chưa kìa, lee minho cứ như thế, hyunjin làm sao ngừng mê anh được đây?

"anh cứ nói như vậy, em tưởng anh để ý em không đó."

"anh để ý em thật mà."

"em cũng vậy."

"cũng cái gì?"

"thích anh."

"hửm?"

"em đói."

-

"ayyy lee minho, minho, hôn.. "

Từng đợt hơi thở nóng ấm của em bé họ hwang trong lòng phả vào cổ khiến lee minho rùng mình nhẹ. thả cho ăn tiệc với bạn một buổi tối thôi mà đã say không biết trời đất gì rồi. nhưng mà cái giọng khi say nghe muốn yêu quá.

lee minho chỉnh lại tư thế, ôm em chắc hơn để khoá cửa nhà lại. anh bế hyunjin ngồi lên bàn bếp, định quay đi tìm đồ pha nước giải rượu cho em nhưng bị kéo lại, em ôm chặt lấy người, chân cũng quặp lại ngang hông anh, nhất định không buông.

"lee minho"

"anh nghe."

"lee minho"

"em bé sao thế này.. sao lại khóc? anh không đi đâu hết, anh ở đây với em mà."

hyunjin dụi mặt vào lòng minho, em lắc đầu.

"anh"

"sao vậy?"

"cưới em nhé?"

"anh đồng ý, đừng khóc, xót chết anh."

"hong.. em không có khóc-hức"

"rồi rồi, muộn rồi, em bé muốn đi ngủ chưa?"

"chồng ơi"

lee minho đứng hình.

"đi ngủ"

"em gọi lại lần nữa đi."

"lee minho"

"không phải, gọi chồng"

"hong biết đâu"

hyunjin vùi mặt vào chiếc áo rộng thùng thình của lee minho, nói xong thì im lặng, hình như là ngủ luôn rồi. minho thở dài, tự nhủ ngày mai bắt em phải chịu trách nhiệm vì lời nói của mình cho bằng được. anh cúi người, bế em mang vào trong phòng ngủ. còn tiện hôn một cái cưng chiều lên má em nhỏ.

"ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro