Chương 4:Trái tim như muốn ngừng đập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời thẫm đẫm nước mắt. Nó vẫn nắm chặt tay anh không buông cho đến khi chiếc xe đẩy được đưa vào phòng cấp cứu. Người nó toàn là máu của anh hai tay buông thõng xuống người nó run run im lặng mặt không còn chút sắc "Anh không được xảy ra chuyện gì biết không... ". Máu từ cánh tay nó chảy ra càng nhiều rớt từng giọt xuống thềm gạch vài y tá hốt hoảng chạy lại gọi nó vào phòng bệnh sơ cứu, băng bó vết thương xong nó ngồi thất thần trước cửa phòng cấp cứu. Chị Cherry biết tin nhanh chóng thu xếp mọi chuyện trong cửa hàng rồi chạy xe ngay vào bệnh viện. Đi đến nơi cô thấy nó đang ngồi ngơ người nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu không dời cô đi lại ghế ngồi bên cạnh nó.

_ Em đừng quá lo lắng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Nó im lặng không nói gì một lúc lâu rồi bật khóc như mưa.

_ Tất cả đều.... do em...do em...mà ra.....tại sao.. người nằm trong đó không phải là em mà là anh ấy.... Nó ôm mặt gào khóc, cô nhẹ ôm nó cho nó khóc để xả hết tất cả.
"Đôi khi mọi chuyện đã xảy ra rồi ta có muốn quay lại cũng không được nữa đúng không? Ta có đau lòng đến mấy mọi chuyện cũng không thể hồi vãn....ta phải học cách chấp nhận rồi hãy coi nó như một dĩ vãng đã qua...Đôi khi ta nhớ lại nước mắt lại không tự chủ mà rơi như vỡ đê....điều đó là tất nhiên...... phải không???".
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua như dài  cả một thế kỷ chưa bao giờ nó thấy cuộc sống lại nặng nề như vậy. Đèn của phòng cấp cứu tắt bác sĩ chầm chậm mở cửa phòng cấp cứu bước ra, nó mừng như muốn khóc chạy đến gần bác sĩ hỏi tình hình của anh bác sĩ trầm ngâm nhìn nó.

_ Cô Anna à.cô phải thật bình tĩnh nghe tôi nói.

_ Được.... bác sĩ nói đi.

_ Chúng tôi rất xin lỗi bệnh nhân bị xe va  đập vào đầu quá nặng,mất máu nhiều còn xảy ra hiện tượng xuất huyết não bộ chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân đã không qua khỏi.

_......................................"Cái gì..... tại sao.... sao.... ai có thể nói cho biết rằng mọi chuyện không như nghe được không....... Tại sao.... đã bỏ đi rồi anh cũng bỏ đi luôn sao.....". Hai chân nó khuỵu xuống sàn nó ngất lịm đi. Cô hốt hoảng ôm lấy nó.

"Trong sự ấm áp yêu thương của anh nhìn anh đầy nước mắt bao nhiêu sự yêu thương cũng chỉ là .

_ Anna em không được khóc... vẫn nụ cười đó đầy sự yêu thương đó anh luôn mỉm cười nhìn nói.

_ Em sẽ .....không khóc....không khóc.... gạt nhẹ những giọt nước mắt trên mặt nở ra một nụ cười tươi nhất thể nhìn anh.

_ Em phải mạnh mẽ lên biết không. Nếu em yêu người đóthật lòng thì hãy theo đuổi đến cùng anh tin rằng một ngày nào đó cậu ta sẽ hiểu ra tình cảm của em. Hãy sống thật tốt thật hạnh phúc em nhé...anh không thể tiếp tục yêu em nữa rồi... Anh yêu em Anna.....Anh nói xong những câu nói đó cũng ngất đi lâm vào hôn ”.

_ KHÔNG............. Nó hét lên tỉnh lại thấy mình đang nằm trong phòng bệnh.

_ Em có sao không? Cô hốt hoảng đi lại gần nó hỏi, nó chỉ lắc đầu.

_ Em muốn gặp anh ấy.... Nó đi đến đó một màu trắng tinh bao phủ khắp căn phòng "Anh đang nằm đó " đi lại gần anh nó khuỵu gối xuống nhìn anh khuôn mặt đó "Anh đang cười rất hạnh phúc".

_ Tại sao... anh lại bỏ em mà đi hả? Không phải anh nói là yêu em lắm sao.....anh trở lại đi......chúng ta làm lại từ đầu....... em sẽ không yêu Nguyên nữa.... em muốn yêu anh .....anh trở lại với em đi......Nó nắm lấy tay anh oà khóc trong vô vọng.
"Ước thời gian có thể trở lại lúc chưa yêu Nguyên ".
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cơn gió thổi xuôi ngược ánh nắng chiếu rọi mọi kí ức dần như lắng đọng lại. Những hạt hoa bồ công anh nhẹ bay theo gió đi tìm vùng đất mới sinh sống và cứ thế tiếp tục nối tiếp mãi vô tận trong khoảng bầu trời xanh.

_ "Con người quả thật không biết trân trọng anh nhỉ? Đến lúc mất đi mới biết hối hận là gì..... Anh ấy em đã từ bỏ được rồi giờ em sẽ sống thật tốt thêm cả phần của anh nữa....... ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zzz