Chương 3:Tai nạn ập đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 năm trước ~~~~~

_ Cảm ơn quý khách đã ủng hộ. Nó mỉm cười cúi đầu tạm biệt khách.

_ Em nghỉ đi anh sẽ làm thay. Cậu mỉm cười đi lại gần nó đưa một cốc cà phê sữa do chính anh pha cho nó. Nó mỉm cười nói lời cảm ơn rồi thay phiên với anh. Công việc ở cửa hàng hoa tương đối nhẹ nhàng đó cũng chính là lý do nó chọn công việc này để làm thêm sau giờ học. Nó đi về phía phòng nghỉ trưa ngồi nhấp một ngụm cà phê nhớ về anh "tại sao chưa thấy Minh gọi đến báo tin về anh cho biết nhỉ"? Chìm trong suy nghĩ của mình tiếng chuông điện thoại vang lên làm giản đoạn ý nghĩ của nó. " Minh gọi nhắc đến tàu tháo tàu tháo tới liền ".

_ Alo mình đây có tin gì của anh Nguyên không sao không thấy bà gọi báo tui vậy? Đầu giây bên kia im lặng thất thường làm nó thấy là lạ.

_ Sao vậy có chuyện gì sao ?

_......................Cậu nghe tớ nói nè...phải thật sự bình tĩnh đó.. ..Giọng cô run run như muốn khóc nói ấp a ấp úng không nên lời. Cô không muốn điều này xảy ra nhưng một ngày nào đó cũng phải nói ra thôi.

_ Sao ..cậu nói đi anh Nguyên sao à. Giọng nó đầy khẩn trương lo lắng hỏi cô.

_ Không.. .không phải là Nguyên....cậu phải bình tĩnh nghe tớ nói hết......... đừng quá xúc động.. ....Cô như chần chừ không muốn nói.

_ Ừ tớ nghe. Nó hít một hơi thật sâu rồi thở ra bình tĩnh nghe cô nói.

_ Bà nội.....qua đời rồi....... Cô nói xong cũng không thể kiềm chế được bật khóc nó thất thần.

_ Sao??? Cậu đang nói đùa đúng không? Nó mỉm cười cố gắng không tin vào sự thật.

_ Hai ngày trước bà đã qua đời rồi. Cậu hãy bình tĩnh đi.

_ Vậy anh Nguyên có biết không? Giọng nó run lên nói to.
_ Anh ấy chưa biết...... tút...tút.tút....Nó tắt điện thoại nước mắt như thấm đẫm đầy mặt. "Tại sao mọi thứ đang tốt đẹp lại trở nên như vậy chứ?? ". Nó xúc động chạy ra khỏi cửa hàng không quan tâm đến điều gì nữa. Jones's mới giao hoa về cửa hàng thì thấy nó chạy khỏi cửa hàng " vẻ đã xảy ra chuyện gì đó ". Cậu đuổi theo nó từ phía sau gọi tên nó.

_Anna.......Anna...dừng lại... đi...Tai nó như ù đi không quan tâm đến tiếng gọi của cậu chỉ nhanh chóng chạy qua đường " muốn trở về... trở về thăm .... không thể xảy ra chuyện đó được... không tin..không tin....". Một chiếc ô tô lao nhanh về phía nó không kịp tránh nữa lúc đó anh lao nhanh ra ngoài đường ôm chặt lấy nó vào lòng che chở. Âm thanh phanh xe vang lên như xé tan bầu không khí nóng bức. Chiếc xe đâm vào anh thân thể lăn đi mấy vòng rồi nằm bất động trên đường nó khó chịu nhíu mày mở mắt ra nhìn thân thể toàn máu tràn lan nó hốt hoảng nhìn sang kế bên thấy anh đang nằm bất động. Tim nó như ngừng đập không gian như ngừng lại vào lúc này hai tay nó run run chạy đến ôm cậu lay lay người thất thần khóc lớn ôm lấy anh gọi tên anh " chỉ cần anh tỉnh lại không xảy ra chuyện không cần thiết mọi thứ bây giờ..... nó chỉ muốn anh tỉnh lại... muốn anh...nhìn anh mỉm cười với được..... ". Chợt bàn tay anh đặt lên má nó lau nhẹ những giọt nước mắt trên mặt, nó nhìn anh đầy xúc động. Anh lo lắng nhìn nó hỏi han.

_ Em không sao chứ? Anh nhìn nó đầy trìu mến nó nghe anh nói vậy nước mắt lại trào ra khóc to hơn. "Đã bị vậy rồi anh vẫn không ngừng quan tâm , thật sự đã nợ anh rất nhiều rất nhiều ".

_ Ưm. Nó gật đầu nghẹn ngào khóc nức nở.

_ Đừng khóc... anh muốn nhìn em cười.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zzz