Chương 2:Bồ công anh nơi anh lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, nó thức dậy thật sớm ăn sáng cùng ba mẹ rồi diện một bộ áo sơ mi trắng cùng quần tây đen đi ra ngoài. Lái chiếc xe ôtô chạy trên đường nó nhìn mọi thứ sau khi nó đi,đã thay đổi như thế nào. Dừng chiếc xe lại ven đường nó bước xuống đi đến cửa hàng hoa trước mặt "Nơi này vẫn không thay đổi gì " nó bước nhẹ đẩy cửa đi vào bên trong. Nhiều loại hoa tươi được bày bán ở đây nó đi lại gần những chậu hoa bồ công anh bé xíu được xếp gần cửa sổ lòng đầy ấm áp như mọi kí ức được ùa về nó chợt mỉm cười đưa tay sờ nhẹ lên những bông hoa bồ công anh.

_ Mừng em trở về. Một phụ nữ trung niên chững chạc đi đến bên cạnh nó mỉm cười thân thuộc.

_ Cảm ơn chị đã chăm sóc những chậu hoa này giúp em. Nó quay lại nở một nụ cười đầy thân thiện với chị. Chị là chủ cửa hàng hoa này. Lúc nó còn học cấp 3 ở đây mỗi buổi chiều nó đều đến đây để làm thêm nó rất thích nơi này những cũng có một điều nó thấy nơi này đầy rẫy đau thương. Nơi có những kỉ niệm của nó với anh người thương yêu nó. Cũng đã lâu rồi nó không đến thăm anh. Tình yêu của anh dành cho nó không thể nào đem so sánh với tình yêu của nó dành cho Nguyên mấy năm vừa qua. Anh đã hy sinh rất nhiều thứ cho nó nhưng nó lại không thể đáp lại tình cảm của anh. Nó cảm thấy mình như một tội nhân mỗi lần đối mặt với anh lại tuôn ra vẻ  mặt dai dứt khó tả. Anh luôn đáp trả lại nó bằng nụ cười đầy ấm áp luôn quan tâm nó khi biết người nó yêu không phải là anh. Nếu được trở lại nó ước rằng sẽ được ở bên cạnh anh yêu anh như anh đã từng yêu nó vậy.

_ Em định đến thăm Jones's sao?

_ Ừm,em sẽ đến đó.

_ Vậy em có thể đem bó hoa này cho cậu ấy giúp chị được không?

_ Được nhất định. Nó mỉm cười cầm lấy bó hoa trên tay đi ra khỏi tiệm hoa. Nó nhíu mày đưa mắt nhìn lên bầu trời. Dời xa nơi đô thị ồn ào náo nhiệt chiếc xe dừng lại bên đồng cỏ rộng lớn thênh thang. Những cơn gió thổi nhè nhẹ qua cánh đồng mang hơi thở mát lạnh từ đồng cỏ khiến cho tâm người trở nên bình thản. "Một nơi thật yên bình, thật đúng với phong cách của anh".
Bước đi trên đồng cỏ lên một ngôi đồi gần đó càng đến gần càng nhiều hoa bồ công anh trải dài trên con đường. Bước chân nó chậm lại đứng dưới bóng cây nở ra một nụ cười "Anh đang đây ". Nó nhẹ nhàng đặt bó hoa lên tấm bia nói.

_ "Anh khỏe không? Em đã trở lại rồi, có lẽ em là một ngườikhông xứng đáng có được tình cảm của ai nhỉ?Em tự hỏi rằng chính mình tại sao lại theo đuổi một tình yêu không dành cho mình. Tại sao lại ngu ngốc đến thế. Đó là một vết thương không nhỏ đối với em anh có nghe em nói không? Em rất đau...rất đau đó... anh có biết không, không phải lúc trước em khóc anh thường cho em bờ vai tựa vào dỗ dành em sao? Anh nói đi..nói...đi...tại... sao...tại ...sao  chúng ta đều không chịu từ bỏ vậy hả?". Cô nhìn ảnh của anh trên bia mộ gào thét khóc trong vô vọng.

Cô nhớ tháng 10 năm đó anh đã bỏ cô mà đi mãi mãi. Mọi chuyện đều do cô tự chuốc lấy hết nếu cô có thể bình tĩnh không chạy ra ngoài đường sẽ không có chuyện gì xảy ra và anh cũng sẽ không phải hi sinh mạng sống của mình vì cô. Tất cả đều là lỗi do cô mà ra...nó đã phải chịu nhiều cú sốc tàn khốc đến như vậy con người cũng sẽ thay đổi trở nên nhẫn tâm độc ác hơn để đạt được điều mình mong muốn. Nhưng nó lại một lần nữa nhận ra rằng mình đã sai khi cố chấp yêu như vậy.

_ "Cái gì nên buông bỏ thì nên buông bỏ thôi phải không anh?". Nước mắt nó như ít lại nó cố lau đi nước mắt rồi mỉm cười nói với anh. Rồi lặng lẽ ngồi xuống gốc cây nhắm mắt lại dưỡng thần.
Gió thổi nhè nhẹ xen lẫn ánh nắng chiều ấm áp.... 3 năm trước.... năm nó học cuối cấp......
..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zzz