[Chương 05]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay Châu Hiền rất vui vẻ, học trưởng mang chị đến một nhà hàng nhỏ kiểu Ý trang trí vô cùng tinh xảo, vị hôn thê của học trưởng đúng là chủ nhân của nhà hàng kiểu Ý này, tao nhã, xinh đẹp, cá tính lại vô cùng ôn hòa, chị và hai vợ chồng họ cùng nhau ăn uống, nói chuyện, ăn một bữa tối vừa ngon lại ấm áp.
Tất cả đều rất tốt, không cần nghĩ nhiều, chị nói với chính mình như vậy, đem lực chú ý đặt ở người và sự việc trước mắt, làm bộ như mình không bị một ai khác ảnh hưởng, chỉ cần kiên trì một chút là chị có thể thôi miên mình thành công.

Buổi tối hơn mười một giờ, một chiếc xe hơi chậm rãi tiến vào trong khu chung cư.
"Học trưởng, đến nhà em rồi." Châu Hiền lại lần nữa mang giày cao gót, chờ cho xe hoàn toàn ngừng lại, rồi chị mang theo túi đẩy cửa xe ra.

" Châu Hiền, em thật sự không có việc gì chứ?"
"Học trưởng cảm thấy em sẽ có chuyện gì?" Chị đứng ở bên cạnh xe, khom người cười với ngừơi đàn ông trong xe và hỏi.
Ngừơi đàn ông ấy nhún nhún vai, "Anh thì cảm thấy không có việc gì, nhưng bà xã đại nhân tương lai của anh lén nói cho anh biết, cô ấy cảm thấy trong lòng em có việc, trực giác của cô ấy luôn luôn siêu chuẩn."

Châu Hiền hơi giật mình, rồi lập tức khôi phục lại ngữ điệu dí dỏm, "Cám ơn học trưởng thân ái đã quan tâm, cho dù học muội có chuyện, cũng có thể dựa vào chính mình giải quyết dễ dàng, nhưng thật ra thì học trưởng à, anh phải cẩn thận nhé!" Cô cố ý kéo dài âm cuối.

"Cẩn thận cái gì?"
"Ha ha! Học trưởng, trực giác của bà xã đại nhân tương lai siêu chuẩn, khẳng định chỉ cần hai ba lần là có thể đoán trúng anh đang suy nghĩ cái gì, về sau nếu học trưởng xằng bậy ở bên ngoài, hừ hừ...... xem anh lừa dối thế nào!"
"Anh mới không có làm chuyện có lỗi với vợ!" Học trưởng vội cãi.
Châu Hiền bật cười, biểu tình sáng sủa hơn rất nhiều, hai mắt chân thành tha thiết.
"Học trưởng, đêm nay gặp mặt ăn cơm với vợ chồng anh rất vui vẻ, cám ơn anh. Học trưởng có thể tìm được một nửa tốt như vậy, em thấy vui thay anh, đúng rồi, thiệp cưới của hai người nhớ gởi cho em nha! Ngày kết hôn em nhất định đến, chụp hoa cô dâu là của em, cũng đừng ai nghĩ đoạt từ em!"
"Em yên tâm, quả bom đỏ siêu cấp này bọn anh ai cũng có thể không nổ, nhưng Châu Hiền em không được trốn thoát, cho dù trốn đến chân trời góc biển anh cũng sẽ nghĩ biện pháp nổ được em."

Châu Hiền bị biểu tình khoa trương của học trưởng chọc cho cười to, cười đến khóe mắt cũng ướt.

Lại nói nhỏ vài câu, chị và học trưởng nói ngủ ngon với nhau, sau đó nhìn theo học trưởng lái xe rời đi, mới một mình chậm rãi đi vào hoa viên cao ốc.
Chị và anh bảo vệ của chào hỏi, gió đêm lành lạnh thổi lên trên mặt chị, trong không khí hình như có mùi khói, chị không nghĩ nhiều mà đi xuyên qua giữa hoa viên, chuẩn bị đi thang máy.
Chị đi vào trong thang máy, ấn cái nút tầng lầu, hai cánh cửa vừa muốn đóng, thì một bóng đen đột nhiên tiến vào, chị giật mình và giương mắt cứng lưỡi nói không nên lời, bởi vì người xông vào trong thang máy là Thừa Hoan.
Trong miệng cô đang ngậm một điếu thuốc, hai mắt đều không nháy mà nhìn chằm chằm vào chị.

"Em ...... em...... trong thang máy không cho phép hút thuốc! Em có tâm đạo đức công cộng hay không hả?" Lời này vừa nói ra, thì chính khuôn mặt chị đỏ trước, không nghĩ tới âm thanh lớn như vậy lại chỉ dùng để rống .

Thang máy đi lên trên, cô không có ấn xuống nút tầng lầu cô ở, ngược lại ở trước mặt của chị mà cố ý hít sâu một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phun ra hướng bên cạnh. Biểu tình hút thuốc của cô mang theo chút ủ dột kỳ lạ, ánh mắt cao ngạo, cả người giống như là một điều bí ẩn.

"Đinh!" Đến lầu 7, cửa thang máy mở ra hai bên, nhưng chị không thể đi ra ngoài, bởi vì cô đã nghênh ngang mà che ở trước mặt, còn dùng bả vai chống một bên cửa thang máy.

Trong thang máy có trang bị máy theo dõi, lúc này hình ảnh cô và chị giằng co khẳng định đã kết nối đến phòng bảo vệ, chị lặng lẽ nắm chặt quyền, nghĩ rằng nếu cô dám xằng bậy với chị, thì chị sẽ thét chói tai.

"Em tránh ra, chị muốn đi ra ngoài." Trái tim của chị nhảy thùng thùng.
Thừa Hoan nắm thuốc lá ở đầu ngón tay, nhìn chị thật sâu, một hồi lâu mới lên tiếng, "Cho nên, chị định cùng người đàn ông kia làm, phải không?"

A?! "Em nói hưu nói hưu vượn gì vậy?"
"Em nói hưu nói vượn sao?" Cô cười nhẹ, giọng điệu mang theo đùa cợt. "Đêm đó chị nói, chị muốn tìm một người đàn ông thử xem, em rất thức thời, tuyệt đối sẽ không quấn quít lấy chị đến chết, em có thể thoải mái thành toàn cho chị. Hôm nay người đàn ông đi đón chị tan tầm, chính là mục tiêu mới của chị, không phải sao?"

Châu Hiền hoàn toàn sửng sốt, hoàn toàn không dự đoán được cô sẽ liên tưởng như vậy.
Trong một lúc chị không biết nên nói gì, nhưng hô hấp càng ngày càng vội, mức độ ngực phập phồng cũng càng lúc càng nhanh.
Chị sắp khóc, ánh mắt ẩm ướt, tầm mắt thản nhiên nổi lên hơi nước, chị không muốn khóc , nhưng tất cả những phản ứng này chị cũng không thể khống chế.
Thừa Hoan hơi nhếch khóe miệng, khàn giọng mà nói: "Em nhìn thấy hắn đưa chị trở về. Châu Hiền, chị muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với người đàn ông kia sao? Chị tính cùng hắn hẹn hò mấy lần, mới bằng lòng để cho hắn leo lên chị?"

"Ba!" Thanh âm lanh lảnh chợt vang, mặt của Thừa Hoan bị một cái tát rất mạnh.
Trong lòng bàn tay của Châu Hiền đau một lúc, chị đánh cô một cái tát, thấy hai má cô nhanh chóng xuất hiện dấu hồng, thì trong lòng lại không có cảm giác thoải mái.

Trong cổ không ngừng trào ra tư vị chua xót, mũi chị chua xót, nước mắt đảo quanh ở trong mắt.
"Em, em tránh ra! Đừng cản trở tôi! Tôi không muốn nhìn thấy em!" Chị xúc động mà đưa tay đẩy cô, một bàn tay trắng mảnh khảnh bỗng dưng lọt vào trong bàn tay của cô, và bị dùng sức cầm chặt.
Gương mặt của Thừa Hoan nghiêm khắc dọa người, thậm chí tròng trắng mắt phát ra tia máu, cô vững vàng bắt lấy chị.
"Em muốn bắt tôi để trả lại một cái tát sao? Vậy em đánh đi!" Châu Hiền hoàn toàn chống lại.
Đột nhiên bóng ma chụp xuống chị, miệng của chị bị ngang tàng ngăn chặn.
Chị bị cưỡng hôn, một cánh tay của Thừa Hoan ôm chặt chị, một cánh tay đè phần gáy của chị thật mạnh, làm cho chị không thể nhúc nhích, vẫy thế nào cũng không xong.

Chị sắp nghẹt thở rồi, mùi hương cùng thân thể nóng bỏng của cô chụp xuống chị, chiếm lĩnh thần trí của chị, dụ hoặc tâm hồn của chị.

Nụ hôn này không biết kéo dài bao lâu, như là vài phút, hoặc như là mới được một chút đã chấm dứt, chị cũng biết không rõ đến tột cùng mình có giãy dụa hay không, chờ khi lấy lại tinh thần, thì người chị đã bị đẩy ra bên ngoài thang máy.

"Đi đi! Trở về chỗ của chị đi!" Thừa Hoan khàn khàn mà bỏ lại một câu.
Cô không liếc nhìn chị thêm một cái, chỉ dùng sức ấn phím tầng lầu.
Cô đưa lưng về phía chị hít thở thật mạnh, hai cánh cửa thang máy nghe lời chậm rãi đóng lại, mang cô rời khỏi chị.
Châu Hiền đứng ở tại chỗ thật lâu, nước mắt làm thế nào cũng không ngăn được, chị vỗ về cánh môi bị hôn hơi sưng đỏ, ngực lại cảm thấy quặn đau.
Đến tột cùng chị nên làm cái gì bây giờ?
Vì sao chị lại có cảm giác tội ác?
Giống như...... chị thật sự xúc phạm tới cô, làm cho cô đau khổ như vậy......
Sau khi Châu Hiền chấm dứt huấn luyện, thì bắt đầu đến sân bay thực tập, bắt đầu từ tuần này, chỗ chị đi làm đổi thành ở sân bay.

Vấn đề giao thông đã giải quyết rất tốt, bởi vì công ty có sắp xếp tuyến xe, mỗi ngày có vài điểm đón người cố định ở nội thành Đài Bắc, chị chỉ cần chọn một trong các trạm đợi xe đó là có thể đi thẳng đến sân bay, khi tan tầm cũng giống vậy đáp xe công ty trở về.
Hậu cần mặt đất cũng sắp xếp chế độ nghỉ ngơi, chị cũng có hai ngày nghỉ trong tuần, nhưng không thể giống mấy người đi làm sáng chín chiều năm, ở mỗi ngày thứ bảy cuối tuần đều có thể nghỉ ngơi, cùng đi du lịch với các đồng nghiệp.
Vừa mới tiến đến một hoàn cảnh mới, quá nhiều công vịêc phải học tập, chị chuyên tâm với công việc của mình, kỳ vọng có thể nhanh chóng nắm giữ quy trình kỹ thuật cùng nội dung của công việc, biểu hiện của chị cũng khá tốt, năng lực đối ứng mạnh, đối với các đồng nghiệp cũng hòa hợp, trên công việc không có vấn đề gì, có vấn đề, là tình cảm cá nhân của chị.
Mỗi buổi tối về nhà, sau khi tiến vào thang máy, đầu ngón tay của chị sẽ luôn bồi hồi ở chỗ ấn phím tầng lầu, phỏng đoán có phải Thừa Hoan cũng đã trở về chỗ ở lầu năm của cô hay không? Hay là cô có hẹn hò? Đối tượng hẹn hò là Trân Ni sao? Hay là cô gái khác?

Chị như là nếm phải tư vị ghen tị, nghĩ đến trong khuỷu tay cô có thể ôm những cô gái khác, tim của chị liền níu chặt.
Chị không có tư cách quản chuyện của cô, cũng giống như cô không thể quản chị, nhưng mà không thể lý giải, đã đẩy cô ra khỏi cuộc sống của mình, kết quả lại làm cho chị khó chịu như thế.

Ngày mai là ngày nghỉ của chị, sau khi chị đáp xe công ty trở về nội thành, thì đi đến nhà sách dạo một chuyến, cũng mua cho mình hai quyển sách.

Về đến nhà khoảng bảy giờ, vừa vào cửa đã nghe thấy mùi thơm đồ ăn xông vào mũi, chị tiến vào phòng bếp, nhìn thấy mẹ đang bận rộn, trên bàn cơm đã dọn xong ba món thơm ngào ngạt, món ăn nóng hổi, còn canh đang sôi ở trên lò gas.
"Mẹ, con đã trở về!" Chị cười kêu lên, rồi đi qua. "Thơm quá à, bụng con đói muốn dẹp rồi nè."
Mẹ Bùi thoáng thấy con gái lấy ngón tay nhón đồ ăn ăn vụng, không khỏi cười mắng: "Con cũng thật là, có chiếc đũa mà không biết dùng! Cũng đã trưởng thành rồi? Nếu không thì cũng phải đi rửa tay chứ!"
"Không còn cách nào a, ai bảo mẹ nấu đồ ăn màu sắc hương vị đều đủ như vậy, nhịn không được muốn ăn vụng thôi!" Chị cười khẽ nhún nhún vai, mút lấy ngón tay. "Đúng rồi, ba đâu? Sao không thấy ba?"
Mẹ Bùi từ trong tủ lạnh lấy ra một bó to rau chân vịt, "Ba con đến lầu năm."
Cái gì? "Lầu...... năm?!" Châu Hiền khó khăn mà nuốt nuốt nước miếng. "Lầu năm không phải chỉ có mỗi một hộ của Thừa Hoan sao? Ba đi tìm em ấy làm gì?"
"Ba con đi qua thăm bệnh!"
Châu Hiền giật mình, "Thừa Hoan sinh bệnh sao?"
Mẹ Bùi mở vòi nước ra, ào ào mà rửa sạch rau dưa, đầu cũng không ngẩng lên mà nói: "Không phải tuần trước ba và mẹ Tôn đi tham gia cái gì...... đoàn du lịch biển Ca-ri-bê sao? Hai vợ chồng họ ở nước ngoài chơi rất vui vẻ, hôm nay mẹ Tôn con đột nhiên gọi điện thoại đừơng dài về, nói thanh âm của đứa nhỏ Thừa Hoan kia nghe là lạ, giọng mũi rất nặng, hơn nữa rất khàn khàn, mẹ Tôn con ép hỏi nó, đương nhiên nó liều chết không thừa nhận, sau lại mẹ Tôn con gọi điện thoại đến công ty thiết kế của Thừa Hoan dò hỏi, thì cô gái tổng đài công ty nói, buổi sáng hôm nay Thừa Hoan có đến văn phòng, nhưng họp đến một nửa thì đột nhiên choáng váng khó chịu, người của công ty còn đưa nó đến bệnh viện!"

Bà thở dài một hơi, còn nói: "Mấy đứa nhỏ tụi con cũng thật là, công việc đúng là rất quan trọng! Nhưng mà phải hiểu được chú ý đến thân thể chứ! Thừa Hoan cảm mạo nặng lại phát sốt, cũng không nghỉ ngơi cho tốt, đương nhiên kết quả bệnh tình càng nghiêm trọng hơn, thật sự làm cho người ta bận tâm."
Châu Hiền cắn cánh môi, hiện tại rất muốn lao xuống lầu gặp cô, "Em ấy còn đang phát sốt sao?"

Mẹ Bùi nói: "Nó bị đưa đến bệnh viện truyền dịch, hẳn là không còn sốt nữa, mẹ Tôn con nhờ chúng ta mấy ngày nay chú ý đến nó nhiều hơn, mẹ vừa rồi nấu một nồi cháo cá tươi muốn ba con đưa đi qua, ai, hy vọng Thừa Hoan ngoan một chút, ăn sạch nồi cháo kia, trong dạ dày có gì đó, thì uống thuốc sẽ không làm tổn thương dạ dày."

Nữ nhân kia sẽ thật ngoan ngoãn mà ăn cháo, uống thuốc sao? Châu Hiền nhịn không được mà lo lắng, ngực giống bị một tảng đá lớn chặn lại.

Từ hôm mà học trưởng đưa chị về nhà, bị cô ngăn ở trong thang máy, chị ném cho cô một cái tát, sau đó cô cưỡng hôn chị, tim của chị vẫn rất loạn, lo được lo mất, hoàn toàn rối loạn, tựa như con mèo nghịch ngợm bắt được một mớ chỉ lộn xộn, suy nghĩ thế nào cũng không rõ.
Cặp mắt u buồn kia của cô khắc thật sâu vào trong đầu chị, không bỏ đi được...... Làm sao bây giờ? Chị rất nhớ cô.
Chị rất nhớ, rất nhớ cô a......
Giờ này khắc này, chị rốt cục cũng thừa nhận trong lòng chị có cô, không cách nào buông ra.

Chín giờ tối, thời gian bữa tối ấm áp của Lâm gia đã chấm dứt, phòng bếp cũng đều thu dọn sạch sẽ, Châu Hiền rửa bát đĩa xong thì bỏ vào trong máy sấy chén, sau đó mở công tắc.

Chị lau sạch bọt nước của hai tay, đứng ở trước bàn một lát, cuối cùng chị thật sự nhịn không được nữa, mà đi đến phòng khách nói với cha mẹ đang xem phim nhiều tập: "Ba, mẹ, con đến lầu năm ...... thu dọn nồi cháo cá tươi của chúng ta để về rửa." Chị chắc chắn là mặt mình đã đỏ, bởi vì hai gò mà nóng quá.
Ba Bùi gật gật đầu."Châu Hiền à, con đi qua nhìn cũng tốt, Thừa Hoan tuy rằng đã lui sốt, nhưng thuốc bác sĩ kê đơn vẫn phải uống, con đi xuống xem nó uống thuốc chưa, nếu chưa uống, nhất định phải làm cho nó uống."
"Lại đây, mang hai trái táo Fuji này đi cho nó." Mẹ Bùi đưa hoa quả qua.
"Dạ!" Châu Hiền đỏ mặt tiếp nhận quả táo, sợ cha mẹ nhìn ra manh mối, nên vội vàng cúi đầu.

Chị thay dép lê ra rồi mở cửa đi ra ngoài, không đi thang máy, mà là đi cầu thang lối thoát hiểm đi xuống lầu năm, giống như người nhát gan, chị ở trước cánh cửa kia do dự gần ba phút, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí mà ấn chuông cửa.
Chuông cửa vang lên, chị nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, trái tim cũng không chịu được mà càng nhảy càng nhanh.
Cửa bị kéo mạnh ra, Thừa Hoan đứng ở nơi đó, ánh mắt mang theo tơ máu không nháy mắt mà nhìn thẳng vào chị.

Cô không nói lời nào, khuôn mặt đỏ yếu ớt xinh đẹp như thế, có thể là liên quan đến sinh bệnh, bộ dáng thoạt nhìn có chút suy sút, thậm chí trên môi và cằm cũng toát ra nhiều điểm xanh, tóc dày lộn xộn, còn mang theo chút ẩm ứơt, thật sự rất...... rất gợi cảm.

Châu Hiền cảm thấy rất khẩn trương, chị lén lút hít sâu, ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cô, hẳn là cô vừa tắm rửa xong, áo cổ tròn ôm sát thân hình gầy của cô, tràn ngập sức hấp dẫn.
"Chị có thể đi vào không?" Chị căng thẳng hỏi.
Thừa Hoan sâu kín nhìn chị một hồi lâu, sau đó mới yên lặng lui qua một bên, để cho chị tiến vào.
Cô im lặng làm cho chị cảm thấy áp lực, cắn cắn môi, miễn cưỡng nặn ra nói, "Mẹ chị muốn chị mang táo tới đây, mẹ...... mẹ bảo chị gọt táo cho em ăn." Nửa câu đầu là lời nói thật, nửa câu sau là dưới tình thế cấp bách mà chị nặn ra, cảm thấy như vậy mới có lý do tiếp tục ở bên cạnh cô.
Không đợi cô nói chuyện, chị tự mình đi tới phòng bếp, vừa mới để mấy quả táo lên trên bàn, thì thấy nồi cháo cá trên lò vi ba, ước chừng còn sáu phần, cho thấy cô cũng không có ăn nhiều lắm.
Thừa Hoan đang nhìn chị, tuy rằng đưa lưng về phía cô, nhưng chị vẫn cảm giác tầm mắt nóng bỏng kia.

Trong lòng thở dài, chị theo bản năng mà thẳng lưng, xoay người đối mặt với cô. "Ăn ít như vậy, em không đói bụng sao?"
"Chị sẽ để ý sao?" Vẻ mặt của Thừa Hoan cười như không cừơi, giọng điệu miễn cưỡng.

Châu Hiền đỏ mặt, không muốn để ý tới câu hỏi của cô, ra vẻ bình tĩnh hỏi lại: "Em uống thuốc chưa? Ba em nói, muốn chị nhìn em uống thuốc."
"Em uống rồi." Vẻ mặt của cô, lại nghe giọng điệu trả lời của cô, lập tức đoán ra được cô đang nói dối.
"Em gạt người!" Chị xem thường mà nhăn chân mày lại.
Cô hơi nhướng lông mi, bả vai nhún nhún, bộ dáng ra vẻ "Đúng vậy, em chính là gạt người, bằng không chị muốn như thế nào?".
Một cơn buồn bực khó hiểu đột nhiên dâng lên, Châu Hiền đi đến phòng khách, cầm lấy túi thuốc để ở trên sô pha, xác nhận là đơn thuốc hạ sốt cảm mạo của bệnh viện, sau khi xác nhận phương thức dùng thuốc, chị ngẩng đầu trừng cô, có chút hung dữ mà hỏi: "Trong nhà có nhiệt kế không?"

Thừa Hoan trong lúc nhất thời bị biểu tình tức giận của chị mê hoặc, ánh mắt của chị sáng rực, rất có sức sống, hai gò má của Châu Hiền giống hoa hồng nở rộ, đường cong cằm hơi banh thật mê người, giống nhau cố chấp muốn bảo vệ gì đó.
Cổ của cô co rút nhanh, môi mỏng giật giật, nhưng lại ngoan ngoãn trả lời: "Có một cái nhiệt kế."

"Đặt ở đâu?"
Châu Hiền theo lời cô nói tìm được một hộp cấp cứu gia đình, ở bên trong tìm được nhiệt kế. Chị kiểm tra một chút, sau đó đi tới trước mặt cô.
"Sốt của em đã lui rồi, em......" Thừa Hoan nhướng đỉnh lông mày.
Chị từ chối nghe cô nói, cầm nhiệt kế ở trong tay trực tiếp nhắm ngay một bên tai của cô cắm vào, sau đó nhiệt kế phát ra hai tiếng "Leng keng", lập tức liền đo ra nhiệt độ cơ thể của cô.
Chị quan sát trị số hiện ra ở trên màn ảnh nhỏ của nhiệt kế, vẫn còn hơi cao.
"Trên túi thuốc có ghi thêm một thực đơn, nếu phát sốt thì phải uống thêm một viên thuốc màu đỏ, không phát sốt thì uống một bọc nhỏ thuốc cảm mạo là được." Chị lấy thuốc để cho cô uống ra, đổ một ly nước ấm rồi đặt lên bàn.
Thừa Hoan đột nhiên có chút tức giận, cô chán ghét mà liếc thuốc này một cái.
"Em không muốn uống." Thanh âm của cô căng thẳng.
"Em đang sinh bệnh, em phải uống thuốc." Châu Hiền làm căng với cô.
"Chị cần gì quản em?" Ánh mắt cô trở nên sắc bén. "Trở về nhà chị đi, chuyện của em không cần chị quản."

Trong lòng của Châu Hiền thật đau, ánh mắt bắt đầu cảm thấy ẩm ướt, chị vừa không muốn rơi lệ ở trước mặt cô vừa không chịu thua kém.

Chị cắn môi thật mạnh, ra sức nhịn xuống tâm tư vô cùng dao động, thử ổn định thanh âm, "Em uống thuốc đi."
"Chết tiệt! Bùi Châu Hiền, rốt cuộc chị muốn em làm thế nào?" Bàn tay của cô co lại, rồi dùng sức đấm vào vách tường, ánh mắt lợi hại như báo săn nhìn chằm chằm con mồi.
"Em...... em uống thuốc xong, thì chị sẽ đi về."

Mặt chị ửng hồng, cánh môi hoa như có như không nhẹ nhàng run run, trái tim của Thừa Hoan bỗng dưng bị kéo căng.
Cô mấp máy môi mỏng, có chút ác liệt mà muốn thử chị, cô gật đầu rồi cố ý yêu cầu: "Như vậy, theo em lên giường."
Châu Hiền sửng sốt, "Cái gì?"
"Theo em lên giường, em sẽ uống thuốc." Cô vểnh môi châm biếm,"Chị chịu không?"
Làm như thế nào mới có thể loại bỏ cô ở trong đầu? Châu Hiền đã muốn biết đáp án ...... chị chỉ sợ cả đời cũng làm không được.
Thừa Hoan xâm nhập vào cuộc sống của chị, giữa hai người liên quan càng ngày càng sâu, chị vốn tưởng rằng đối với cô chỉ có dục vọng trên thân thể, chỉ cần tìm được một đối tượng khác, để cho chị có thể nói chuyện yêu đương, thì chị có thể dễ dàng quên mất cô......
Kết quả đều không phải là như thế, chị nói không cần cô, nhưng mà chấm dứt quan hệ với cô, tim lại đau như vậy......
Nếu chị có thể thành thực đối mặt chính mình, chị sẽ biết, kỳ thật chị rất nhớ ôm ấp của cô, nhớ cái hôn nóng rực mạnh mẽ của cô, nhớ hơi thở bạc hà cùng ánh mắt cực kỳ cưng chiều chị của cô......
Chị rất nhớ cô......
Chị không có mở miệng nói chuyện, nhưng mà đi đến phía cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

"Chị......ưm!" Thừa Hoan nhứơng hai hàng lông mày lên, đáy mắt lóe lên kinh ngạc.

Cô muốn lên tiếng, nhưng Châu Hiền nhẹ nhàng kéo đầu của cô lại, cái miệng nhỏ nhắn non mềm chủ động hôn cô.
Một cảm giác tê dại tràn đầy ở trong miệng cô, hơi thở của cô trở nên trầm trọng, hé miệng, ngậm lấy cái lưỡi mềm mại mà chị rụt rè vươn đến.
Hai tay của cô ôm chị một cách tự nhiên, càng ôm càng chặt, hận không thể đem chị vùi vào trong thân thể của mình.
Nụ hôn sâu triền miên này, cô bừa bãi nhấm nháp ngọt ngào của chị, hai người hôn đến mức thân thể nóng lên, giống nhau sắp bốc cháy.

Qua một hồi lâu, Châu Hiền uốn người ở trong lòng Thừa Hoan và thở, vì thiếu dưỡng khí mà khuôn mặt đỏ lên rồi chống đỡ ở chỗ cần cổ của cô, cả người chị giống như mềm mại không xương, tùy ý cô ôm.

Thừa Hoan cũng không còn bình tĩnh nữa, hơi thở của cô còn nặng nề hơn so với chị, nhiệt độ cơ thể lại lên cao.
Cô nâng cằm của chị lên, nhìn thẳng hai tròng mắt đầy sương mù, giọng điệu có vài phần ảo não,"Chúng ta không nên hôn môi, chị sẽ bị em lây bệnh."
Trả lời cô lại là một cái hôn môi, Châu Hiền lại phát động công kích, cái lưỡi bướng bỉnh tiến vào trong hàm răng của cô.

Trong cổ họng của Thừa Hoan phát ra rên rỉ trầm thấp, chủ động của chị thực có thể bức cô điên! Cô vội ôm lấy chị, mang chị tiến vào phòng ngủ.
Châu Hiền bị Thừa Hoan mang lên giường lớn, sau đó cô liền lui đứng ở bên giường, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào chị, sau đó bắt đầu biểu diễn cởi quần áo, ở cái nhìn chăm chú của chị đem từng món quần áo trên người cởi bỏ, tùy tay để ở trên thảm.

Châu Hiền không thể dời tầm mắt, trên thực tế chị cũng không muốn dời, dáng người của Thừa Hoan đẹp làm người ta chảy nước miếng, chị nhìn thấy mà tim đập nhanh hơn, một dòng nhiệt nóng quen thuộc kỳ dị chảy ở trong bụng, nhìn cô trần như vậy, hai chân của chị đã muốn như nhũn ra, cảm thấy mình ở trước mặt cô rất 'phụ nữ', rất muốn phục tùng cô.

Rốt cục, cô cũng bỏ đi món cuối cùng. Sau khi cởi cái quần lót màu trắng xuống, thì Châu Hiền không khỏi phát ra một tiếng thở nhẹ, tay nhỏ bé theo bản năng đè lại cổ họng của mình, ánh mắt trừng lớn.
Thừa Hoan đứng thẳng ở trước mặt chị, thoải mái không chút che dấu, bắp thịt toàn thân cô trắng noãn rắn chắc, cự vật tuyệt đối đang ở trạng thái hưng phấn, phấn khởi mà chỉ hướng rốn, dưới hai hoàn sung mãn mà còn bố trí viên thịt nhăn nheo hiện ra màu hồng, trạng thái kia tràn ngập sinh khí, chị cảm giác xôn xao trong thân thể càng ngày càng nghiêm trọng, mặt đỏ bừng.

"Chị còn có thể trốn." Thanh âm của cô khàn khàn ít giống cô. "Châu Hiền, đây là cơ hội cuối cùng của chị, nếu chị không trốn, sau này sẽ trốn không thoát."
Chị nghe ra ý tứ trong lời nói của cô -- cô là nói, nếu lần này chị thật sự lại cùng cô lên giường, cô sẽ không cho chị rời đi, sau này cô nhất định sẽ quấn lấy chị, hai người sẽ trở lại dây dưa như trước kia.
Nhưng, đây đúng là chị muốn, không phải sao? Chị nhớ tất cả của cô......
Cố lấy dũng khí, chị quỳ gối ở trên giường, sau đó bắt đầu chính mình thoát y.
Tựa như cô, chị cũng cởi bỏ từng món quần áo đi, cởi bỏ bra đăng-ten, lại cởi quần lót đăng-ten, chị và cô trần trụi, đầu vú bởi vì hưng phấn mà đỏ sẫm vểnh lên, chờ đợi môi của người kia hôn nó.

"Chị muốn Hoan ôm chị." Chị lớn mật nói.
Thừa Hoan rốt cuộc cũng chịu không nổi mà phát ra tiếng gầm rú như dã thú, mạnh mẽ kéo chị vào trong lòng, môi lập tức hạ xuống, hung hăng hôn cái miệng nhỏ nhắn mê người kia.

Một tay cô xoa nắn hai khỏa đầy đặn của chị, một tay kia cầm lấy cái mông nhỏ, dùng sức đem chị để hướng thân thể nóng lên của mình, làm cho da thịt hai người kề nhau thật chặt, cọ xát lẫn nhau.

"Chị là tiểu phù thủy!" Từ trong hàm răng của cô phun ra thanh âm. "Đáng ghét, bướng bỉnh, chọc người ta giận...... Lại ngọt ngào như vậy."
Cô cắn môi dưới của chị, "Ngon miệng như vậy...... đẹp như vậy......"
"Em mới đáng ghét......" Châu Hiền thấp giọng kêu, tất cả kháng nghị lập tức bị hôn rơi.
Miệng không thể kháng nghị, bàn tay của chị cũng rất cố ý mà thăm dò giữa hai chân cô, cầm lấy cự vật tinh tế gân máu kia, làm cho cô run lên bần bật.
"Châu Hiền, chị đang hạ chiến thư với em sao?" Cô lấy hơi nóng ấm áp lên tai chị, thanh âm tà ác."Em hoàn toàn vui vẻ nhận khiêu chiến của chị!"

Châu Hiền cả kinh, không khỏi hoài nghi trong lúc vô tình mình đã thả ra một con dã thú đáng sợ hay không......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro