[Chương 06]|🔞|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể của Châu Hiền kích động đến phát run.
Chị bị áp chế ở dưới thân của Thừa Hoan, dựa vào bản năng mà mở rộng thân thể mềm mại nhẵn nhụi hết sức cất chứa nóng bỏng kia, cô tiến vào trong thân thể chị, làm căng ra cái lối giữa ngọt ngào kia, da thịt dán da thịt, tản ra nhiệt độ cao kinh người, còn có vô số giọt mồ hôi mê người.

Giờ này khắc này không cần ngôn ngữ, ở trên giường lớn này, Thừa Hoan yêu Châu Hiền, dùng phương thức nguyên thủy nhất thưởng thức, giữ lấy, thiêu đốt, kích tình như núi lửa bùng nổ.
Tay của Thừa Hoan đè lại hai đầu gối của chị, đùi tuyết trắng bị đẩy bung ra, trở thành một cái hình chữ M, ở giữa bởi vì cô lần lượt va chạm mà ướt đẫm, nhiều vui sướng cùng kích thích xỏ xuyên qua thân thể, chị rên rỉ, thét chói tai, khi bị cô đoạt lấy thì hạ xoay thắt lưng mông eo, muốn được cô cho nhiều hơn.

"Châu Hiền......" Thừa Hoan liên tục luận động, cúi đầu xuống lấy miệng ngậm đầu vú đáng yêu đang lắc lư của chị, dùng đầu lưỡi gạt gẩy, dùng môi mút hôn, thậm chí còn dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn.
Môi lưỡi của cô mang đến sợ run cùng đau đớn, bởi vì quá mẫn cảm, nên Châu Hiền nhíu mày hô to.

Chị lại vuốt ve cánh tay mảnh khảnh của cô, vuốt ve phần cơ thể bụng bằng phẳng lại rắn chắc, tay chị hướng giữa hai chân tìm kiếm, đụng chạm mồi lửa không ngừng ra vào trong cơ thể mình, cứng rắn như thế, mãnh liệt như thế, chị sắp bị hòa tan, có một kích thích không hiểu xúc động muốn khóc.

Cô tuỳ ý ở trên người chị, tốc độ bắt đầu nhanh hơn, hơi thở khàn khàn phun ở trên mặt chị.
Toàn thân da thịt chị bởi vì kích tình mà ửng hồng, thắt lưng mông không ngừng đẩy về phía cô, trong hai mắt chiếm hữu mãnh liệt dần dần mất đi tiêu cự, chị nhìn không rõ vẻ mặt của cô, từng tế bào lại đều cảm ứng được sức lực của cô, chị co rút, run rẩy, thét chói tai hơn nữa còn khóc, nếm đựơc tư vị cao trào liên tục.
Mật dịch ấm áp từ trong cơ thể chị tiết ra, chị xụi lơ xuống, trong đầu mơ mơ màng màng.

"Châu Hiền, mệt mỏi sao?" Thừa Hoan như là đang cười nhạo chị, vô cùng thân thiết mà lấy chóp mũi cọ hai má của chị, làm cho chị không còn sức lực đáp lại.
Cô thở dài rồi nói:"Nhưng mà em còn chưa có làm xong......"
Chị còn chưa có lý giải ý tứ trong lời nói của cô, thân thể mềm mại đã bị người cuốn đi, chị ghé vào trên giường, có sức mạnh đang chế trụ thắt lưng của chị nhấc lên trên, hai đầu gối của chị quỳ xuống đệm, cái mông nâng lên.
"Ừ hừ......" Chị nháy mắt mấy cái cố gắng bắt ý thức trở về, vừa mới chuyển đầu ra phía sau nhìn, thì Thừa Hoan cố gắng đẩy thắt lưng tới phía trước, lại lần nữa tiến vào trong tiểu huyệt hẹp chặc của chị.
"Hoan......" Ngón tay của chị nắm chặt ga giường, không khỏi kêu ra tiếng.

Lần này từ phía sau giữ lấy, Thừa Hoan có thể thả chậm tốc độ tiến công, chậm rãi đẩy mạnh, rút ra, lại đẩy mạnh, rút ra, mỗi một lần đều cố gắng nhập vào, thật sâu đến gần trong cơ thể của chị.
Châu Hiền tuy rằng vừa mới đã cao trào, nhưng bị cô trêu chọc như vậy, dục vọng lập tức lại đốt lên.

Khi cô giữ chặt thắt lưng của chị, ở trong chỗ sâu của chị càn quấy, ma sát, làm cho sinh mạng sung mãn kia cương cứng không hề trở ngại mà cọ xát trong vách mềm, làm cho toàn thân mẫn cảm sợ run, cao trào xông lên lần nữa.

Chị không thể khắc chế mà đong đưa cái mông, tiếng kêu mất hồn, khát vọng cô toàn diện công kích.
"Bảo bối, em biết, em cũng muốn, em biết......" Thừa Hoan khàn khàn trấn an, ép chặt lưng của chị, cô bắt đầu tốc độ ra vào nhanh hơn, cũng tăng thêm sức lực giữ lấy.

"A a......" Châu Hiền lên tiếng kêu, chị cảm giác được tử cung đang co rút lại, sức mạnh xoắn chặt xỏ xuyên qua toàn thân, làm cho bên trong vách non mịn kia co lên, mút chặt lửa nóng kia.

Sau một trận cấp tốc chạy nước rút, cuối cùng cũng đến cực hạn, Thừa Hoan ngửa đầu phát ra tiếng gầm rú, cái mông đột nhiên chấn động, trong nháy mắt mỗi đường gân bắp thịt của cô đều căng thẳng, cứng rắn như sắt, bộ phận gậy co rúm, phun ra chất lỏng đặc trắng......
Cô buông lỏng một chút, ngã sụp lên trên lưng chị, hai thân thể trần truồng thân mật dán vào nhau, không cách nào hình dung cảm giác ở bốn phía di động.
Hơi thở hỗn độn giao nhau, một lát sau, Thừa Hoan sợ áp hư người bên dưới, thân hình thon dài hướng sang bên cạnh lật qua, nằm ở bên cạnh người chị, một đôi tay vẫn đang lưu luyến ở trên tấm lưng ngọc.

Cô dịu dàng vuốt ve chị, đầu ngón tay chạy dọc theo đường cong xinh đẹp kia, rồi dừng lại ở trên cái mông trắn mềm. Nhích lại gần chị, đôi môi phớt quá cơ mềm của chị, ở trên lưng trần của chị ấn xuống vô số nụ hôn.

Chị gái này quấy rồi tình cảm của cô, đem lý trí kiêu ngạo từ trước đến giờ của cô hủy không còn một mảnh, cô chưa từng có loại cảm giác như thế với những người khác, giống như nhất cử nhất động của chị đều có thể tác động đến hỉ nộ ái ố của cô, làm cho cô điên cuồng, quả thực thân thể bọn họ như là tồn tại vì đối phương.
Nếu có thể, cô sẽ đem chị giấu đi, ở một nơi bí mật, sẽ không có ai quấy rầy bọn họ, mà cô sẽ chậm rãi hoan ái với chị, hôn lên mỗi một tấc trên người chị, sau đó đem chính mình vùi vào trong thân thể ướt át, cọ xát lẫn nhau, xâm nhập lại xâm nhập, giống hai con chồn động dục dây dưa lẫn nhau, hung hăng, hoàn toàn mà yêu chị.

Ô...... Có lẽ thật sự có thể đựơc! Cô cười khoái chí, trong lòng có chủ ý.
Ngẫm lại cô cũng đã lâu không có nghỉ ngơi, dứt khoát nghỉ ngơi một lần, dụ dỗ chị ấy xuất ngoại, tìm một đảo nhỏ trên Thái Bình Dương nghỉ ngơi, đem chị "nhốt" ở trên đảo, sau đó bọn họ có thể cùng nhau nằm ở trên bờ cát ban đêm, ở dưới bầu trời làm tình.

Cô nghĩ, chị ấy sẽ thích .
"Châu Hiền......" Cô đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở. "Châu Hiền?"
Tiếng khóc nức nở đột nhiên lớn hơn, thực thương tâm khóc ô ô, trong lòng Thừa Hoan đột nhiên nhảy dựng, vội vàng đem chị nằm úp sấp cuốn lại.

Xem hai mắt chị khóc đỏ bừng, cái mũi cũng đỏ đỏ, ngực cô nặng nề, không khỏi lo lắng thì thầm: "Em không có bắt buộc chị, chị cũng rất thích, không phải sao?"
Châu Hiền che mặt không muốn để cho cô nhìn thấy, nhưng cô thật bá đạo, dám chụp giữ tay chị.

"Nói chuyện với em nha!"
Châu Hiền hít hơi, lắc đầu.
Thừa Hoan lên tiếng hỏi:"Là động tác vừa rồi của em rất thô bạo, làm đau đến chị sao?" Tay cô vội vã muốn mở chân chị ra, muốn coi một chút.
"Không, không có!" Châu Hiền rốt cục cũng phun ra thanh âm, càng dùng sức lắc đầu, khuôn mặt đỏ đến mức như trái cà chua chín.

"Chị không sao......"
"Không có việc gì thì sao lại khóc?" Ngón tay dài của cô nắm nhẹ cằm chị, không cho chị né tránh.
"Chị cũng không biết." Châu Hiền đúng là không biết vì sao muốn khóc, chỉ cảm thấy ở chỗ sâu trong cơ thể đã bị rung động mãnh liệt, cổ chấn động kia lẻn đến xương cốt, giống như ngay cả linh hồn cũng bị chấn động đến rung động không thôi, không thể miêu tả cảm giác làm cho chị không khống chế được nước mắt.
Thừa Hoan cẩn thận đánh giá thần thái lúc này của chị, mắt đẹp ngượng ngùng, có chút ngọt ngào cực kỳ dụ hoặc người, vô tội lại đặc biệt động lòng người.
"Ôi trời...... chị thật đáng yêu!" Cô thở dài, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của chị, bàn tay chụp lên đồi núi mềm mại của chị xoa lấy, khẽ bóp, cô chỉ muốn từng chút một xoa gẩy hạt đậu đứng thẳng kia.
Cô nếm phải mùi vị nước mắt của chị, ngực lại đụng nhau, động tác không khỏi trở nên rất dịu dàng, giống nhau muốn đem chị hòa tan vào trong lòng mình. 
"Chị thích tình ái giữa chúng ta, quá cảm động, cho nên mới rơi lệ, phải không?" Cô dường như hiểu nước mắt của chị, bởi vì cũng giống cảm giác của cô có vẻ rung động khác thường lấn chiếm tâm linh cùng linh hồn.

Châu Hiền đáp lại nụ hôn của cô, khi cô âu yếm thì phía dưới lại ướt át, chị cảm động đến rơi lệ không phải đơn thuần chỉ vì tình ái tốt đẹp, bởi vì giữa cô và chị không chỉ có tình dục mà thôi.
Ít nhất đối với chị mà nói, ý nghĩa đại biểu của cô không phải chỉ có trên giường.
Trải qua lần này, chị có chút hiểu được chính mình, trong lòng chị có cô, bất tri bất giác đã để cho bóng dáng của cô tiến vào trú ngụ ở trong lòng, cảm tình của chị đối với cô trở nên phức tạp, hy vọng chính mình trở thành duy nhất trong mắt cô.
Chị yêu cô!
Theo trước kia cô thích bắt nạt chị, trêu cợt chị, nhưng cẩn thận ngẫm lại, có rất nhiều chỗ cô đặc biệt chiếu cố chị, có khi sẽ cảm thấy cô rất phân rõ phải trái, bá đạo đòi mạng, có khi lại cảm thấy thực uất ức, làm cho chị thường sẽ bỏ mặc chính mình ỷ lại cô.

Chị thật sự rất ngốc, rẽ rất nhiều chỗ cong mới biết rõ ràng cảm giác đối với cô.
Không biết nên biểu đạt tình ý như thế nào, chị chỉ biết mở cái miệng nhỏ nhắn ra đáp lại nụ hôn của cô, theo sự vuốt ve của cô mà vặn vẹo thân thể, gần sát cô.
Môi mỏng mỉm rồi chị chợt nhớ ra một điều, oa oa nói: "Hoan còn chưa có uống thuốc......"
Thừa Hoan cười to, dứt khoát xoay người lại đè ép chị, chống lên cái trán chị, mũi cao thanh tú cọ hai má của chị. 
"Chúng ta vừa rồi vận động kịch liệt như vậy, toàn thân nóng hầm hập, chảy một lượng mồ hôi lớn, chị không biết là cảm mạo của em đã sớm khoẻ rồi sao?"
Cô nói xong lại cúi đầu nở nụ cười. "Cho dù phát sốt, đó cũng là hiện tượng bình thường, ai bảo hiện tại trong lòng em ôm chị, trơn, mềm nhũn, ăn ngon thật......" Cô vừa nói vừa cắn lên cái miệng nhỏ nhắn của chị, cái cằm mềm trơn, cổ cùng bả vai hoàn toàn biến thành bữa tiệc lớn của cô.
"Ừ hừ......" Châu Hiền  nhịn không được mà rên rỉ, kích tình hơi lui lại dâng lên lần nữa, chị thực cố gắng muốn bắt lý trí trở về. 

"Không thể làm nữa, chị, chị muốn đi về, bằng không ba và mẹ chị sẽ cảm thấy rất kỳ quái, Hoan, em để cho chị đứng lên...... A!"
Thừa Hoan lại 'bắt nạt' chị!

Ngón tay ấm áp của cô trực tiếp công kích giữa hai chân chị, nơi đó vẫn một mảnh ướt át, ngón tay của cô trượt vào, hai mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào vẻ mặt biến hóa của chị.
Châu Hiền vẫn còn muốn kháng nghị, nhưng chị đã bắt đầu co rúm, tất cả lời muốn nói hoàn toàn tiêu tán, hóa thành tiếng rên có thể rối loạn lòng người, ánh mắt chị dần dần bốc cháy, hai má đỏ bừng.
"Tuy rằng cảm mạo của em tốt rồi, nhưng em thực lo lắng chị sẽ bị em lây bệnh, cho nên, chúng ta nên lặp lại vài lần 'vận động' nữa, vận động nhiều chảy mồ hôi nhiều, sẽ có ích cho thể xác và tinh thần, không phải sao?"
Ai! vô lại này......
Châu Hiền nghe được thanh âm của cô, cảm thấy tức giận muốn cười.
Chị không có biện pháp phản bác lời nói của cô, cùng cô ở một chỗ cảm giác thật thoải mái, thật tự tại, chị không sợ đối với cô bày ra tình dục trắng trợn, bởi vì cô đáp lại luôn làm cho chị cảm thấy chính mình là tuyệt thế mỹ nữ, là nữ thần gợi cảm vô địch thế giới.

Châu Hiền bị cô thuyết phục, dứt bỏ băn khoăn, ném vào trong ngực lửa nóng của cô......
Đêm đó trở lại nhà ở tầng bảy đã muốn nửa đêm, trong lòng Châu Hiền không yên bất an, sau khi lén lút tiến vào nhà, lại phát hiện cửa trước để lại một chiếc đèn nhỏ, nhưng ba mẹ đều trở về phòng ngủ sớm rồi.

Vốn là Thừa Hoan không muốn để cho chị đi, vẫn dụ dỗ chị ở lại qua đêm, chị không chịu, cùng cô đối kháng cực kỳ khổ sở, bởi vì bản lĩnh dụ dỗ của cô rất cao, nhưng cuối cùng có thể đào thoát thành công, ngay cả chị cũng bội phục chính mình.
--
"Châu Hiền, đêm nay có rảnh không? Chúng tôi một đám người muốn lái xe lên miêu không uống trà, nói chuyện, cùng nhau đi đi!" Nữ đồng sự Lucy đi vào phòng nghỉ hậu cần mặt đất, theo từ trong tủ lạnh lấy ra yogurt đã bỏ vào trước đó, vừa hỏi vừa ngồi ở bên cạnh Châu Hiền ăn hoa quả sau khi ăn cơm.
Châu Hiền hôm nay là trực ban buổi chiều, chị đi đến văn phòng sân bay trước thời gian, ở phòng nghỉ ăn xong tiện lợi tình yêu mà mẹ chuẩn bị cho mình, cách giờ làm của chị còn chừng nửa giờ, cho nên có đủ thời gian từ từ ăn hoa quả.
"Ừ...... không biết đêm nay mình có rảnh không nữa!" Chị cắn quả lê cắt thành miếng, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Lucy đặt mông ngồi xuống ở bên cạnh chị, nháy nháy ánh mắt, ái muội mà chọc chọc cánh tay của chị. 
"Hắc hắc! Nhìn khuôn mặt biến hồng của cô, ánh mắt loạn phiêu, rõ ràng chính là một bộ dạng chột dạ, mau mau thành thật khai ra, gần đây có phải cô đang yêu đương hay không ? Bạn trai hay bạn gái? Là thần thánh phương nào?"
Châu Hiền trừng lớn mắt, cánh môi vô tội mà mở ra, trong lúc nhất thời không biết biện giải như thế nào.
Lucy khoa trương mà lắc đầu thở dài, "Xong rồi, tôi thấy lại có một đống con người muốn đau lòng rơi lệ rồi. Không chỉ bên này chúng ta, ngay cả mấy tiên sinh hậu cần mặt đất của hàng không khác đều có chú ý tới cô, không ít người đang hỏi thăm chuyện của cô! Kết quả cô có người yêu, chẳng phải làm cho những người đó vô cùng đau đớn à?"
"Không...... Không nghiêm trọng như vậy chứ?" Vẻ mặt của Châu Hiền giật mình.
"Thì nghiêm trọng như vậy đó." Lucy múc lấy yogurt của cô ấy, liên tục gật đầu, đột nhiên ép hỏi: "Nói mau! Quen người người ấy đã bao lâu? Đã về nhà chưa? 'Tính năng' của người đó ta thế nào? Dùng được không? Có cho cậu dùng còn muốn dùng nữa hay không?"
"A?" Châu Hiền ở trong ba giây ngắn ngủn đỏ bừng đầy mặt, đỏ đến mức muốn bốc khói, ai! Loại vấn đề này...... bảo chị trả lời như thế nào đây?

Chị đỏ mặt, rồi ba chân bốn cẳng thu dọn mặt bàn xong, tránh đi ép hỏi sắc bén của Lucy.

"Cái kia...... Ách, thật có lỗi, tôi muốn đi toilet một chút, thật sự rất gấp, hơn nữa tôi còn muốn trang điểm lại, tôi đã ăn luôn son môi rồi, không trang điểm lại không được, một chút là tôi đã đi làm rồi! Bye bye......"
"Này! Châu Hiền......"
"Đợi lát nữa gặp!" Châu Hiền dùng đại pháp chạy trốn đào thoát thuận lợi, rất nhanh đã trốn tới toilet cuối hành lang.
Đứng ở trước gương toilet, chị nhìn thấy mình ở trong gương hai mắt trong trẻo, hai má đỏ bừng, có nhiều tâm tình quấn ở trong lòng.

Người yêu...... Chị có phải đang có người yêu hay không? Có phải đang yêu đương hay không? Nói thực ra, chị không biết, dù sao có quá nhiều nhân tố không xác định.

Chị yêu Thừa Hoan, nhưng trong lòng Thừa Hoan nghĩ như thế nào, chị thật sự không rõ ràng lắm.
Mấy ngày hôm trước sau khi cùng với cô ân ân ái ái, phương thức của cô đối với chị trở lại như trước kia. Cô bề bộn nhiều việc, nhưng hai người gần như mỗi ngày đều gặp mặt, trò chuyện, hơn nữa chỉ cần hai người cùng một chỗ, cô tuyệt đối sẽ quấn quít lấy chị, thẳng đến lúc chị *tinh bì
(*) cạn kiệt sức lực.
Cô là bạn gái của chị sao? Bọn họ đang yêu đương sao? Chị thật sự không xác định.
Nhưng Châu Hiền không khỏi hoài nghi, ngày đó dường như ba mẹ cũng nhận thấy được chuyện gì, hẳn là đêm đó rõ ràng chị đi xuống lầu thăm bệnh, thăm thế nhưng lại trễ đến như vậy, cho nên mới khiến cho cha mẹ chú ý, hơn nữa chị cảm thấy, bọn họ hình như rất lạc quan.
Ai! Chị cũng không hiểu được nên giải thích như thế nào mới tốt a......

Đè xuống thở dài, chị hứơng về phía gương son môi lại, mang theo túi trang điểm nhỏ đi ra toilet.
Cái loại cảm giác này thình lình xảy ra, ngực phình lên khó có thể nói rõ gì đó, chị cắn cắn môi, cầm lấy di động giắt ở trước ngực, bị xúc động thúc ép nên chị tìm số điện thoại di động của Thừa Hoan, hơn nữa còn gọi đi.
Chị chính là đột nhiên muốn nghe thanh âm của cô, muốn nói chuyện với cô, muốn biết hiện tại cô đang làm cái gì, muốn hỏi cô...... Hỏi cô đêm nay có tới tìm chị hay không?
Sau một giai điệu, di động được tiếp nhận.
"A lô, Hoan......" Tim chị đập nhanh hơn.
"Cô tìm boss sao? Hiện tại cô ta không rảnh!"
Kim Trân Ni?! Châu Hiền không khỏi ngẩn ra, nghe ra thanh âm của đối phương, chị nắm chặt di động, chua chát mà mở miệng,"Em ấy...... em ấy đang họp sao?"
"Ừm......Cô ta đang nghỉ ngơi!" Hơi dừng một chút, "A? Cô là Châu Hiền đúng không? Tôi là Trân Ni đây! Ha ha a, lần trước tôi cùng với boss đi ăn cơm khi đó gặp được cô, sau lại cô ngồi xe bạn trai cô rời đi, vẫn chưa cơ hội tâm sự với cô. Châu Hiền, khi nào có rảnh, thì tôi mời cô ăn cơm được không?"

Tiếng cười nhiệt tình của Trân Ni lại mang theo chút khiêu khích, Châu Hiền cảm giác được, cô ta có ý đồ đối với Thừa Hoan, giống như thề nhất định phải, cũng không biết Thừa hoan có thích Trân Ni hay không, dùng cách thưởng thức nữ nhân, thì chính là thích loại nữ nhân này......

Chị không thể tiếp nhận quan hệ nhiều góc, nó rất phức tạp, cực kỳ phức tạp, cũng làm người ta khó chịu. Nếu Thừa Hoan ở cùng một chỗ với Trân Ni, chị tuyệt đối không cho phép mình có phát sinh quan hệ với cô.

Miệng đều là mùi vị chua xót, chị miễn cưỡng ổn định tâm tình, thản nhiên nói: "Hi, Trân Ni, tôi chính là Châu Hiền. Lần trước người lái xe đón tôi không phải là bạn trai tôi, cô hiểu lầm ...... Nếu Thừa Hoan không rảnh tiếp điện thoại của tôi, không sao, dù sao tôi cũng không có chuyện gì quan trọng, thời gian đi làm của tôi sắp đến rồi, hôm nào có rảnh nói sau."

Trân Ni hình như còn muốn nói gì đó, nhưng Châu Hiền đã không muốn nghe nữa.
Chị cắt đứt trò chuyện, thở sâu một lần nữa sửa sang lại tâm tình, hơn nữa còn chỉnh điện thoại di động thành kiểu rung.
Đúng, trước tiên hãy đi làm thật tốt đi!
Chị quyết định chờ một chút đi tìm Lucy, nói với cô ấy, đêm nay chị muốn cùng mọi người tiến lên miêu không uống trà, nói chuyện thị phi.

Cùng thời gian đó, trong công ty thiết kế Tôn Thị, vừa mới mở xong hội nghị thảo luận về thiết kế hai nhãn hiệu hàng hoá, Thừa Hoan vừa rời khỏi phòng họp, liền nhận thấy được có chuyện gì là lạ .
A! Cô quên lấy di động đặt ở trên bàn lớn phòng họp!
Cô đi trở về phòng họp, người ở bên trong cũng tản hết rồi, đều tự mình trở lại vị trí công tác, chỉ còn lại có một người.
"Trân Ni, có nhìn thấy điện thoại di động của tôi không?" Thừa Hoan vừa hỏi, ánh mắt vừa tìm trên mặt bàn hình bầu dục.
Trân Ni  đem đồ trong tay giao ra, nháy mắt mấy cái rồi cười và nói: "Em quên mang đi, tôi mới vừa định lấy nó đưa đến văn phòng của em giao cho em."
Thừa Hoan tiếp nhận di động, rồi không có nghi ngờ cô ta, mà còn cười nói cảm tạ với Trân Ni.
"Không cần khách khí." Trân Ni nhẹ giọng nói, thẳng đến lúc Thừa Hoan xoay người rời đi, cô mới thần bí nhếch môi cười trộm.

Trận đại chiến này không dễ đánh đâu nha...... Cô mơ hồ nghĩ.
Trước cơn nóng nảy của boss, như đầu sư tử bị nhốt, trong công ty không ít người đều ăn phải phần thưởng của cô ta. Mấy ngày nay tình trạng lại chuyển biến thật lớn, cả người như tắm gió xuân, sảng lảng sáng suốt, lại nhớ tới boss 'bản bình thường'..... nguyên nhân hết thảy đều từ trên người một cô gái, đúng không?
Trân Ni cảm thấy có chút không cam tâm, nhưng nhớ tới gương mặt đáng yêu kia của Châu Hiền, rồi lại nghĩ tới trận cảm xúc nóng nảy này của Thừa Hoan, trong mắt căn bản chỉ có một người là Châu Hiền, tuy rằng cô ta luôn nói Châu Hiền chỉ là cô chị gái hàng xóm, chưa bao giờ thừa nhận cảm tình với cô ấy, nhưng sự thật đã rõ ràng -- boss cùng chị gái cạnh nhà cô ta đang yêu đương, ngây ngốc rơi vào bể tình, lại còn không biết......
Trân Ni  quyết định không muốn làm vai phụ của bọn họ nữa, nhưng cho dù muốn rời, cũng phải gây sóng gió nho nhỏ một chút, như vậy mới có khả năng bình ổn nội tâm không cam lòng của cô....
Thừa Hoan một giờ sau mới nhìn đến trong di động 'đã nhận điện thoại', thấy có điện thoại của Châu Hiền.
Cô vốn đột nhiên muốn nghe thanh âm của chị, muốn trò chuyện với chị, muốn hỏi chị đêm nay có thể ở cùng cô hay không, nhưng gảy điện thoại của chị, vang lên một chút rồi sau đó tiến vào giọng nói hộp thư, vốn nghĩ rằng có khả năng chị đang bận làm việc, nhất thời không thể tiếp điện thoại của cô, nhưng sau vài lần gọi, kết quả vẫn là giống nhau, cả một buổi đều không có đáp lại.
Cô cảm thấy chán nản, cùng lúc cũng hiểu được mình giống tên đại ngốc, nghe không được thanh âm của chị lại làm cho cô cảm thấy tâm hoảng ý loạn, thật sự rất ngốc.
Cười cười khổ sở, đang muốn ném di động qua để chuyên tâm công tác, cũng không chú ý mà ấn vào hình ảnh 'đã nhận điện thoại', nhìn thấy ghi lại đầu tiên mới nhất, hai mắt cô không khỏi trừng lớn, đợi kiểm tra rõ lại thời gian điện tới, thì lại kinh ngạc không thể tin.
Đã có chuyện gì vậy?
Vừa vặn Trân Ni gõ cửa tiến vào, trong tay đang cầm mô hình sản phẩm một tổ vừa mới thiết kế.
"Đây là chuyện gì?" Cô nhịn không được mà cầm lấy di động gầm nhẹ.
"Cái gì?" Trân Ni dường như có chút đoán được, giả ngu mà hỏi ngược lại.
"Đây!" Cô vẫy cánh tay.
"Cái đó là di động của boss mà! Làm sao vậy?"
Tiếp tục giả vờ vô tội.
"Vừa rồi Châu Hiền điện tới, sao cô không nói cho tôi biết?" Cô hóa thân thành một con rồng phun hỏa.
Trân Ni nhún nhún vai. "Châu Hiền nói em đang bận nên không muốn làm phiền em, tôi chỉ là theo dặn dò của cô ấy làm việc thôi! Có sai sao?"
"Cô......" Thừa Hoan  muốn mắng ngừơi, lại không biết nên mắng cái gì.
"Được rồi, tôi đây đã biết, nếu về sau Châu Hiền gọi điện thoại đến mà tôi tiếp, tôi nhất định sẽ nói cho boss, vậy được rồi chứ?" Vẻ mặt của Trân Ni ra vẻ "Nhìn không ra cái này có cái gì mà giận", sau đó đem đồ trong tay để lên bàn lớn làm việc của cô. "Như vậy, boss có tâm tình thảo luận công tác không?"

Thừa Hoan lúc này chỉ muốn quét lật đồ đạc ở trên bàn. "Không có tâm tình!" Cô rống lên.
Trân Ni  cười duyên, "Không có tâm tình cũng phải thảo luận, cái trừơng hợp này khách hàng bên kia theo đuổi rất chặt, boss cũng không phải là không biết, ba ngày sau sẽ cùng khách hàng bên kia làm dự án rồi, không thảo luận không được." Ha ha ha, thật thoải mái! Đồ mà Trân Ni cô không chiếm được, cũng không muốn người khác dễ dàng có được.
Bên kia, Thừa Hoan đang cố gắng khắc chế tức giận. Hiện tại là thời gian đi làm, cô không muốn tâm tình làm ảnh hưởng đến công tác, nhưng chuyện lại chạm tới Châu Hiền, hơn nữa chị vẫn không tiếp điện thoại của cô, làm cho trong lòng cô càng không ổn định.

Đáng giận! Vì sao chị không tiếp điện thoại của cô? Đáng giận! Đáng giận!
Chị đang giận cô, phải không? Có phải chị hiểu lầm cái gì hay không?
--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro