|Chương 02|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chương 02] Trúc Mã Là Sói.

Chân cậu lạnh, mình giúp cậu giữ ấm." Âm thanh Tôn Thừa Hoan cực kì trầm thấp, làm cô nghe tới lùng bùng lỗ tai.

"Thừa Hoan, chúng ta lớn rồi, không giống hồi nhỏ nữa, cậu không được tùy tiện sờ mình."

Châu Hiền đẩy cánh tay hắn ra, thẹn thùng đến mức không chịu được.

"Tớ chỉ muốn giúp cậu giữ ấm thôi."

"Mình không cần mà."

"Tớ biết cậu bị lạnh sẽ ngủ không được,Châu Hiền, đoạn đường này kẹt xe nghiêm trọng, ít nhất hai tiếng nữa mới quay về trường, cậu buồn ngủ thì cứ ngủ đi."

Cảm giác được hắn càng lúc càng gần mình, cả người Châu Hiền càng lúc càng run rẩy, khuôn mặt trắng nõn thẹn thùng, tay cô luôn dùng sức kéo tay hắn ra, nhưng hắn vẫn không dịch chuyển như một ngọn núi cao.

Qua một hồi, hắn đột nhiên di chuyển, cô cứ tưởng mọi chuyện ổn thỏa rồi, ai dè hắn cứ như thế, tay từ đầu gối vuốt ve lên trên.

Cô chưa bao giờ bị người khác thân mật như vậy, nháy mắt cả thân thể cô cảm thấy ngứa đến nổi da gà, thân thể run lên, cô sợ tới nỗi nắm chặt tay hắn.

"Thừa Hoan, không cần, tớ không lạnh, thật sự không lạnh." Cô nhỏ giọng dồn dập nói.

"Nhưng chân cậu lạnh như vậy." Hai mắt Thừa Hoan đen kịt, chăm chú nhìn cô, lên án cô đang nói dối.

"Mình...."

"Ấm lên một chút thì mình không xoa nữa." Hắn bỏ qua mọi lời nói của cô, bàn tay vẫn ra sức vuốt ve xoa bóp.

Tôn Thừa Hoan từ khi nào lại không thèm nghe mình nói như vậy?

Xung quanh đầu gối, mỗi một tất da đều bị hắn dịu dàng vuốt ve, chân không thấy lạnh nữa nhưng mặc cô càng lúc càng đỏ.

"Thừa Hoan, không cần thật mà...." Tay cô vẫn ở trên tay hắn, ra sức mà đẩy, nhưng hắn vẫn không thèm nghe theo, bộ dạng không để trong lòng.

Châu Hiền không dám lớn tiếng nói, xung quanh toàn là bạn học, nếu để họ nghe được thì, khẳng định sẽ bị hiểu lầm.

Hắn vẫn im lặng, tay không ngừng vuốt ve chân cô, nhưng trên mặt lại bình ổn an tĩnh. Ngược lại người đang được xoa là cô, vừa thấy ngứa, vừa khó chịu sợ hãi.

Tay hắn sờ đến chỗ nào, cả người cô bất giác nhũn ra, tê liệt.

"Ưm..." Tiếng rên rỉ trong họng không khống chế được phát ra.

Âm thanh kia thật kỳ lạ, thật sự là từ chính miệng cô phát ra sao? Cô xấu hổ cực điểm, miệng gắt gao cắn chặt, bởi vì nhẫn nại mà toàn thân ngứa ngáy run rẩy.

Tôn Thừa Hoan ôm eo cô, cả người hắn áp sát lại gần thân thể cô, cả người cô đều bị hắn ấn vào trong lòng ngực. Cô rất gầy, nhưng từng tấc thịt trên người đều rất có quy lực, không hề thừa thãi, chỗ nào nên đầy đặn thì đầy đặn, cảm nhận được nơi đẫy đà mềm mại kia của Châu Hiền đang ép xác bản thân mình, hai mắt Tôn Thừa Hoan âm trầm, cổ họng khô khốc.

Nhưng vẫn dùng ngữ điệu như cũ bình tĩnh nói: "Không lạnh, sao cậu lại run?"

Cô nhịn đến khó khăn, chẳng lẽ lại nói vì hắn sợ nên mới tê dại khó nhịn?

Cô đẩy hắn ra, nhỏ giọng cầu xin: "Mình không lạnh, cậu đừng sờ loạn nữa mà."

Bàn tay ở trên eo cũng bắt đầu hành động xấu xa.

"Cả người cậu giống như khối băng vậy, chỗ nào cũng lạnh, eo cũng lạnh."

"......." Cô luống cuống tay chân, bàn tay trên eo bắt đầu quá phận, cô chỉ cố gắng ngăn chặn động tác của Tôn Thừa Hoan, lại không dám phát ra tiếng, sợ ảnh hưởng đến những người khác. Nhưng cho dù cố thế nào cũng không thoát được hắn.

Cô nghẹn ngào cầu xin: "Thừa Hoan, đừng mà, cậu đừng sờ loạn nữa."

Thân thể không khỏi cảm thấy kỳ lạ, mỗi một nơi Tôn Thừa Hoan sờ qua, đến xương cốt cũng cảm thấy ê ẩm. Cô thật sự khó chịu, làm sao mới ngăn chặn được hắn đây?

Châu Hiền không biết làm sao, hai mắt nóng lên, nước mắt rơi xuống. Nhưng sự việc sau đó làm cho cô chết đứng. Tôn Thừa Hoan ngũ quan xuất chúng, cả khuôn mặt hắn đều rất gần cô, lông mi quyến rũ che đi màu mắt hổ phách kiều mị, môi mỏng hơi hơi mở ra, cái lưỡi màu hồng nhạt dò ra, liếm hết những giọt nước mắt cô rơi xuống.

Hắn liếm xong, nâng mắt, dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng cô, nghiêng đầu, rủ xuống mí mắt, hướng tới môi cô, áp xuống.

Tôn Thừa Hoan than thở trong lòng, quả nhiên, so với hắn tưởng tượng, ngọt ngào hơn nhiều.

Cô kinh ngạc trừng mắt, hoàn toàn quên mất phản ứng, nhìn thấy đôi mắt hắn tản ra một tia âm u, cái mũi cao thẳng cọ cọ vào mũi nàng, ở trên môi cô, từng ngụm lại từng ngụm liếm mút, bộ dạng si mê, giống như nhấp nháp thứ vị ngọt tuyệt nhất trên đời.

Cô chậm nửa nhịp mới duỗi tay ra đẩy, nắm tay lạnh đánh hắn, nhưng ngực Tôn Thừa Hoan lại cứng, cô không đẩy được, đánh hắn còn bị đau tay. Cô rụt thân mình lại, trốn vào trong góc, dán đến bên cửa sổ, muốn lui cũng không lui được, ngược lại cơ thể bị hắn đè hẳn vào trong, không thể động đậy.

Chóp mũi ngửi được hẳn cả hơi thở nóng rực của hắn, cả người nam tính trên cơ thể.

Người Châu Hiền nóng lên, cô bị hôn đến mơ màng.

Tôn Thừa Hoan hàm hồ nòi: "Miệng cậu rất ngọt." Nói xong lại há mồm ngậm lấy miệng cô, liếm mút, trằn trọc nghiền nát, bốn cánh môi giao nhau, phát ra vài tiếng ái muội.

Xung quanh không khí như bị thiêu đốt, nắm đấm trên tay cô cũng quên mất phải kháng cự. Này là một, nụ hôn rất, rất sâu.

Lúc trước, cô cùng Mân Hào đơn giản chỉ hôn nhẹ, cô đều ngại ngùng bỏ chạy, mà hắn cũng không ép buộc cô, hôm nay là lần đầu tiên bị hôn sâu đến như vậy, hôn đến cô thở không nổi, trái tim cũng đập liên hồi. Cô hoảng hốt nhận ra, tay hắn bắt đầu ở chân cô dần dần trở nên không an phận. Bàn tay từ đầu gối cô, tới bên đùi vuốt ve.

Cô giãy dụa, liều mạng đẩy hắn ra. Hắn bị đẩy một cái hành động đều dừng lại, nhưng lòng bàn tay hắn vẫn nóng hổi, không hề rút ra, trong lòng cô cảm giác kỳ quái, hắn rõ ràng đang làm nhục cô, nhưng cả cơ thể đều ngứa ngáy khó chịu.

Bàn tay ở dưới đùi ngừng hẳn động tác, nhưng bàn tay bên hông lại hư hỏng vuốt ve ngực cô. Bàn tay Tôn Thừa Hoan cách lớp áo mỏng nắm lấy gò bồng đào, lực đạo không lớn, nhưng lại bị xoa đến mơ hồ, quần áo cô cũng trở nên nhăn dúm có nhiều nếp gấp.

"Ân...ưm....ưm...." Cái miệng nhỏ của cô liên tục rên rỉ, hắn lại thừa cơ hội chiếm lấy môi cô, ở khóe miệng phát ra vài tiếng kiều mị, nhưng không lớn, căn bản những người ngồi phía trước sẽ không nghe thấy.

Hắn hôn một hồi cuối cùng cũng buông ra, cô tận dụng cơ hội né tránh, cô ổn định hô hấp, nói: "Thừa Hoan, cậu đừng như vậy mà....mau dừng lại....tay...buông tay ra....."

Cô chưa nói xong, môi mỏng của hắn lại hôn lên cần cổ trắng nõn của Châu Hiền.

"Ưm..." Ngứa quá.

Cả thân thể đều căng thẳng khó nhịn, đầu ngón chân cũng vì kích thích mà cuộn lại, hai đôi mắt sáng như có nước, cô không muốn nghe thấy tiếng kêu kiều mị kia mà ra sức bặm chặt môi. Nếu là người khác hạ nhục cô, cô đã sớm la lên, chống cự lại. Nhưng mà hắn lại là Thừa Hoan, hắn là thanh mai trúc mã của cô.

Ở trên đùi trắng nõn, bàn tay không ngoan ngoãn kia lại tiếp tục hành động, váy cô bị vén lên cao, một tay ra sức vuốt ve đùi cô, một tay khác lại nhẹ nhàng nhéo gò bồng đào của cô.

Tôn Thừa Hoan sờ một hồi, liền không ngừng được nữa, mềm quá, so với đậu hũ còn mềm hơn. Hắn dùng sức véo ngực của cô, cảm thấy giống như có thể chảy ra nước.

"Ưm...ưm...." Cô ra sức lắc đầu, khóc nức lên, hai mắt ủy khuất nhìn hắn thỉnh cầu.

Nhưng Tôn Thừa Hoan cứ chôn mặt ở cần cổ cô, si mê vừa liếm vừa mút, đầu lưỡi thấm ướt không ngừng liếm cổ cô, cái mũi còn ra sức hít hà, hắn còn nói là mềm lắm, giống như trái cây, vừa thơm vừa mềm.

Cô nghe những lời nói này mà thẹn muốn chết.

Lúc này, Mân Hào không biết tại sao lại giậc mình dậy, hắn lấy cái mũ trên mặt ra, quay đầu về phía cuối xe, nhưng trời quá tôi không thể nhìn rõ được, chỉ thấy được đôi giày của Tôn Thừa Hoan để dưới đất. Bọn họ cùng đi mua đôi giày đó, nhưng Thừa Hoan lại nhường cho hắn, bản thân lựa một đôi giày khác. Lúc đó Mân Hào liền nhớ rõ ràng. Nếu Thừa Hoan với Châu Hiền ở bên nhau thì hắn không lo lắng lắm. Vì thế, Mân Hào lại lấy cái mũ đội lên mặt, tiếp tục ngủ.

Mà lúc này, cái bàn tay ở trên đùi cô, đột nhiên hướng về chỗ sâu bí ẩn bên trong, cô không kịp trở tay đã nghe hắn nói: "Châu Hiền, quần cậu ướt rồi...." Mang theo âm thanh trầm thách, phả trực tiếp vào trong tai cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro