|Chương 03|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chương 03] Chỉ Muốn Trốn Xa Hắn.


Hai chân Châu Hiền khép chặt, nhưng lại vô tình kẹp chặt cái tay hư hỏng kia lại giữa hai chân, Tôn Thừa Hoan không cảm thấy mắc cỡ, hắn vươn ngón tay ra, móc lấy cái quần lót của cô, kéo xuống hẳn một phần. Ngón tay thon dài chui vào trong, xoa tới xoa lui bên ngoài rừng rập khu vực bí hiểm của cô. Lần đầu tiên trong đời, Châu Hiền bị người khác chạm phải chỗ này.

"Châu Hiền, sao nó lại ra nước." Giọng nói Tôn Thừa Hoan khàn khàn, giống như mê chưởng bên tai cô nỉ non không ngừng.

Châu Hiền xấu hổ giận dữ. Trái tim treo lơ lửng giữa không chung, thân thể căng thẳng, máu trong người hạ xuống thấp.

Bỗng nhiên, ngón tay tà ác kia hướng về phía tiểu thịt, lòng bàn tay hắn nhẹ bắn một chút, cô run lên, dâm thủy lại chảy ra không ngừng.

Tôn Thừa Hoan kề thấp cô, nói: "Xoa chỗ này, nó sẽ ra nước, Châu Hiền, cậu thật lợi hại."

"Ưm..." Cô gắt gao che miệng, nhưng vẫn phát ra âm thanh như làm nũng. Trên xe buýt không khí lạnh vẫn đọng lại, cô sợ hãi giống như ngã xuống dòng nước chảy xiết, Châu Hiền không thể chống lại cho dù chỉ là bọt nước.

Ngón tay Tôn Thừa Hoan vẫn ra sức xoa nắn. Hắn rũ mắt, muốn nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, muốn thu hết bộ dáng này vào mắt, thật đáng yêu.

Hắn còn muốn cô lộ ra nhiều điểm trước giờ chưa từng gặp phải.

Tôn Thừa Hoan dùng sức, cả bàn tay ép sát tiểu huyệt cô, ngón cái và ngón trỏ xoa nắng tiểu châu sâu thẳm đáng thương, ngón giữa cùng ngón áp út qua lại vuốt ve cửa mình, ngón tay nhỏ nhất không ngừng chọc vào chỗ ướt đẫm nước của cô.

Châu Hiền bị sờ đến cản người xụi lơ, trừ bỏ cố sức che miệng, cô chỉ nhu nhược trốn vào một góc, hoàn toàn vô pháp ngăn cản thanh niên hư hỏng kia làm loạn.

Tôn Thừa Hoan sờ chân cô, đối với cô là đã quá sức chịu đựng rồi, làm sao hắn có thể sờ vào nơi đó của cô.

Nơi đó có chút dơ, còn có, chút kích thích.

Đôi mắt đẹp của Châu Hiền tích đầy bọt nước, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng Tôn Thừa Hoan lại vờ như không thấy, còn dám hỏi cô: "Tớ sờ như vậy, Châu Hiền, thoải mái sao."

Cô mãnh liệt lắc đầu, cô vùng eo, ngón tay kia chọc thẳng vào bên trong cô.

Ngón tay im một hồi, lại thọc vào thêm.

Hắn mới đầu còn chậm rãi, tiếp theo càng làm càng hăng, hai tai cô nghe rõ tiếng nước róc rách.

Hắn đùa giỡn một hồi, ở nơi bí ẩn đó, chảy ra một trận xuân thủy. Tiểu huyệt không tự giác được sự cầu khẩn của cô, càng lúc càng chảy ra nhiều xuân thủy, càng lúc càng có nhiều cảm giác.

"Ưm..." Ngón tay hắn thọc cô đến không chịu nổi, cô không còn sức giãy giụa, toàn thân bị hãm sâu trong cái vòng khoái cảm.

Hai mắt cô vô thần, run rẩy vài cái, cả người xụi lơ.

Cô cảm nhận được cơ thể đã tiết ra một cái gì đó, cảm giác kia thật thoải mái, chờ cô lấy lại tinh thần, liền nghe được âm thanh nhàn nhạt của hắn: "Châu Hiền....cao trào sao?"

Tôn Thừa Hoan thấy Châu Hiền bật khóc, lại cúi đầu hôn cô: "Mình đọc sách, cảm giác lúc cao trào sẽ thoải mái, cậu không thích sao....sao lại khóc?"

Châu Hiền run bần bật, thân thể cô cảm nhận được rõ ràng vị khoái cảm kia, nhưng trái tim lại đau đớn, cô tin tưởng Tôn Thừa Hoan như vậy, sao hắn lại đối xử với cô như thế?

Tôn Thừa Hoan không vì Châu Hiền bật khóc mà buông tha cô, hắn ôm cô thật chặt, ấn đầu cô dựa vào ngực hắn. Cô muốn giãy dụa vài lần, nhưng không có sức, cố vài cái liền từ bỏ, hai mắt nhắm nghiền nước mắt chảy ròng, qua một lúc thì ngủ mất.

Tôn Thừa Hoan dao động, hắn than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ tóc cô, lại trượt tay xuống môi mềm, vuốt ve yêu thương nó.

Hai tiếng sau, xe buýt cuối cùng cũng về tới trường: "Cuối cùng cũng tới rồi."

Chui vào lỗ tai chính là tiếng hoan hô của mọi người, Châu Hiền cuối cùng cũng tỉnh, cô cắn môi, đứng dậy đi vòng qua người hắn, lấy hành lính của bản thân. Xe buýt dừng hẳn, Châu Hiền cầm lấy hành lý bỏ chạy, thậm chí cô đi ngang qua Mân Hào cũng không phát hiện.

Hai tay bị một người nắm chặt. Cô quay đầu lại, là Mân Hào.

Trong lòng Châu Hiền thở phào, nhưng lại bất lực phẫn nộ không thôi, mới vừa rồi cô gặp phải những chuyện kia, Mân Hào thì chỉ lo ngủ?

"Em gấp làm gì, đợi anh cùng về." Mân Hào nhăn mày nói.

Đi theo phía sau Mân Hào là Tôn Thừa Hoan, hắn mở miệng: "Chúng ta cùng về."

Vừa nghe đến giọng nói của Tôn Thừa Hoan, Châu Hiền hoảng sợ: "Không cần, tự em về được."

Mân Hào thấy Châu Hiền hất tay hắn ra, sắc mặt trở nên lạnh lùng, đột nhiên mặc kệ cô, quay đầu tìm những người khác nói chuyện.

Châu Hiền thấy hắn bỏ đi, hốc mắt đỏ lên, nghe được tiếng cửa mở, cô cúi đầu nói với giáo viên gần đó: "Lão sư em không khỏe, em về trước."

Lão sư nghe Châu Hiền nói mệt, cũng không miễn cưỡng, gật đầu đồng ý.

Cô bỏ chạy, mặc kệ Tôn Thừa Hoan, mặc kệ Mân Hào, cô chỉ muốn đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Tôn Thừa Hoan ở phía sau cô, không nhanh không chậm, cứ như vậy đi theo cô, sau khi xác nhận cô về đến nhà, mới quay người bỏ đi.

Châu Hiền vào nhà, đi ra ban công nhìn xuống, nhìn Tôn Thừa Hoan rời đi, ánh mắt phức tạp mím môi, sắc trời lúc này đã tối sầm, ở nơi cô ở đèn đường cũng ít, cô từ trước tới giờ đều không dám đi một mình, nên Bùi mẫu thường chạy đến đón cô mỗi lần tan học.

Rõ ràng cô sợ Tôn Thừa Hoan, rõ ràng là cô muốn cách hắn thật xa, cô biết hắn ở phía sau mình, bất giác lại cảm thấy an toàn.

"Châu Hiền, về rồi sao."

Bùi mẫu ở trong phòng kêu cô, Châu Hiền lắc đầu, cởi giày ra đi tìm mẹ.

------------------

Sáng chủ nhật.

"Châu Hiền, có điện thoại."

Châu Hiền sau khi đi chơi về, đều nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, rầu rĩ không vui, cả ngày bần thần mất hồn vía. Bùi mẫu chỉ nghĩ chắc là cô với Mân Hào đang giận dỗi nhau. Bà thật sự lo lắng, không muốn con gái thương tâm, đành bắt Châu Hiền nghe điện thoại.

"Tìm em làm gì?" Âm thanh Châu Hiền không vui nói.

"Hôm nay ra ngoài xem phim được không?" Giọng nói phát ra rất lớn, Bùi mẫu nghe được những lời Mân Hào nói.

Bà tiếp lời, "Châu Hiền con ra ngoài chơi đi, hôm nay mẹ bận không ở nhà, cơm trưa với cơm tối không nấu được."

Châu Hiền quay đầu nhìn mẹ, trong lòng cô không khỏi thở dài.

"Được, khi nào thì đi."

Sau khi hai người nói với nhau địa điểm với thời gian, Châu Hiền liền cúp máy, chuẩn bị một chút thì ra ngoài.

Tuy rằng Bùi mẫu đồng ý cho Châu Hiền ra ngoài, nhưng không quên dặn dò: "Không được về quá khuya. Mẹ đi làm về khoảng 8 giờ sẽ về. "

"Dạ."

Châu Hiền với Mân Hào gặp nhau ở chỗ đã hẹn, cô mặc một cái áo thun màu trắng kết hợp với váy ngắn, dáng người Châu Hiền vừa phải, ăn mặc đơn giản nhưng lại khéo léo để lộ ra làn da trắng nõn, tóc đen nhánh dài tới vai, khuôn mặt đơn thuần kiều nhu.

Dựa vào bức tường màu hồng gần đó, một bộ dạng nhàn nhã thoải mái, Mân Hào vừa đến đã nhìn thấy cảnh đẹp này, không khỏi thất thần. Khóe miệng cầm lòng không đậu mà nhếch lên, Châu Hiền nhìn thấy hắn, cũng cười, nhưng sau khi nhìn thấy người sau lưng Mân Hào. Thì nụ cười cứng đờ.

Tại sao, Tôn Thừa Hoan cũng tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro