|Chương 07|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chương 07] Chúng Ta Chia Tay Đi 2.



Nữ trợ lý này, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, thường xuyên hoạt động tích cực bên đội bóng rổ, có việc gì lớn nhỏ đều lôi Mân Hào đi cùng.

Bức ảnh kia, lòng cô hy vọng không phải là hắn, nhưng nếu không là hắn, thì còn có thể là ai?

Châu Hiền bất giác, đau lòng mà bật khóc. Tôn Thừa Hoan dùng ngón tay quẹt nước mắt cho cô, nhưng càng làm, cô càng khóc dữ dội hơn.

Nếu không thích cô, cứ nói thẳng, tại sao sợ ảnh hưởng tới cô? Đi giấu cô những chuyện này.

Cô ủy khuất, tình cảm bao năm nay, nói vỡ liền vỡ.

Mà nháy mắt, hai cô gái kia đi ra khỏi nhà vệ sinh, lại tiếp tục nói chuyện.

"Cậu có cùng Mân Hào....Cái kia...Cái kia chưa?"

"Cái kia là cái gì?" Chu Mĩ Anh cười khẽ, giọng nói mang theo thẹn thùng.

"Thật là....Đừng giấu mình....Nói cho mình biết....Hắn...Cái kia có ổn không....Dùng được không?" Chu Mĩ Anh hừ một tiếng, sau đó phát ra tiếng bước chân dồn dập.

"Thẹn thùng như vậy....Tức là có rồi....Phải không?" Hai người rời đi, âm thanh càng lúc càng nhỏ, sau đó không nghe được gì nữa.

Châu Hiền cúi gằm mặt, nắm chặt quần áo Tôn Thừa Hoan theo bản năng, cô biết Mân Hào phản bội cô, nhất thời quên mất những chuyện vừa nãy. Theo bản năng cô ỷ lại, dựa hẳn vào vòng tay to lớn của hắn.

Khóc một thời gian, cô dùng hai tay lau nước mắt, mạnh mẽ tránh ra khỏi người Tôn Thừa Hoan, ngữ khí lạnh lùng: "Cậu đi đi."

Mân Hào cho cô đả kích quá lớn.

Tôn Thừa Hoan nói ừm một tiếng, sau đó lại lên tiếng: "Mình ở bên ngoài đợi cậu."

"....." Không cần cậu đợi.

Châu Hiền biết hắn sẽ không nghe lời cô, cho nên cô không hé răng, cũng không muốn nói nhiều.

Châu Hiền sửa sang lại xong, dùng nước lạnh rửa mặt.

Đôi mắt lúc này vì khóc mà sưng to, như muốn nhắc nhở cô chuyện gì đã xảy ra.

Cô tức giận điên cuồng, cô cắn chặt răng: Mân Hào, Tôn Thừa Hoan, cả hai người đều là bạn thân nhất của cô, giờ lại đối xử với cô như vậy. Đúng là có mắt như mù.

Cô hít sâu, thật vất vả mới áp xuống cảm xúc trong lòng, bước chân lảo đảo ra ngoài.

Chỉ là vừa ra ngoài, Châu Hiền đã bất ngờ với cảnh tượng trước mặt.

Mân Hào đang nắm chặt áo Tôn Thừa Hoan, chất vấn: "Tôn Thừa Hoan, cậu đi đâu....Cậu bước ra từ vệ sinh nữ...Cậu làm cái gì bên trong....Nói?"

Tôn Thừa Hoan chỉ nhìn chằm chằm Mân Hào, không nói lời nào.

Hai người nghe thấy tiếng bước chân, xoay người thì nhìn thấy Châu Hiền.

Mân Hào lúc này buông cổ áo Tôn Thừa Hoan ra, chạy đến bên Châu Hiền hỏi: "Em sao vậy....Sao lại khóc?"

Hai tay duỗi ra muốn sờ mặt Châu Hiền, bị cô né tránh.

"Châu Hiền....Em rốt cuộc là làm sao?" Năm lần bảy lượt né tránh hắn đụng chạm, Mân Hào không nhịn được mà phát hỏa. "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng...Em cứ như vậy....:Lúc nào cũng muốn anh đoán....Anh không phải con giun trong bụng em."

"Em không thoải mái....Về trước." Châu Hiền âm thanh khàn khàn, mệt mỏi lên tiếng. Cô cúi đầu, mũi chân vừa định vòng qua người hắn.

"Em nói rõ ràng....Không nói rõ thì đừng hòng đi." Mân Hào bắt cổ tay cô, không cho cô chạy trốn, kiềm chặt cô. Châu Hiền  càng giãy giụa, Mân Hào càng dùng sức.

Bỗng nhiên, Tôn Thừa Hoan dùng sức ném Lý Húc qua một bên, đem Châu Hiền giấu ở sau lưng.

"Cậu làm đau cậu ấy." Tôn Thừa Hoan lạnh lùng nói.

Lý húc thấy Tôn Thừa Hoan che chở Châu Hiền, lại nổi giận: "Cậu có tư cách gì mà nói....Cậu tránh ra...."

"Mình nghe được tiếng khóc....Mới đi vào trong." Tôn Thừa Hoan khuôn mặt vô cảm.

"Tại sao lúc nãy hỏi cậu lại không nói rõ?"

"Cậu ấy không cho mình nói....Nhưng cậu đều thấy được hết rồi."

Châu Hiền nghe vậy, cũng chỉ im lặng, đè nén tâm trạng không vạch trần hắn nói dối.

Mân Hào bỏ qua Tôn Thừa Hoan, xoay người nhìn Từ Nghiên, hỏi: "Châu Hiền, em rốt cuộc làm sao vậy? Em khóc cái gì? Em nhất định phải lạnh nhạt với anh sao? Cho anh một nguyên nhân không được sao? Lần trước là anh sai, anh biết. Nhưng bây giờ chuyện cũng đã qua rồi, em còn xem mình là bạn gái của anh sao?"

Châu Hiền bị hắn từng tiếng chất vấn, nháo đến đầu óc nóng lên, tuy rằng trước kia cô muốn nhịn xuống, càng muốn trốn tránh sự thật, tưởng có thể về nhà để bình tĩnh lại.

Nhưng hiện tại, cô thật sự nhịn không nổi nữa!

Châu Hiền đỏ mắt: "Mân Hào....Trước kia em nháo loạn....Là em sai."

"Chuyện gì?"

"Anh ra ngoài cùng với Chu Mĩ Anh....Bị người khác bắt gặp.....Em từ đầu không dám tin....Nhưng lúc nãy ở trong nhà vệ sinh....Em nghe Chu Mĩ Anh nói....Tất cả mọi chuyện em đều biết hết rồi."

Châu Hiền còn chưa nói xong, Mân Hào liền vội vã nói, "Anh với cô ấy không xảy ra chuyện gì hết."

"Vậy anh nói, anh có phải hay không cùng cô ấy ra ngoài?"

"Là có cùng nhau ra ngoài...... Nhưng không phải như em nghĩ." Mân Hào nhíu mày.

"Em nghĩ làm sao?" Châu Hiền nghẹn ngào, hắn thừa nhận có đi ra ngoài, tức là có giấu cô, không phải sao?

Chỉ một thoáng, Châu Hiền nhận ra rất nhiều việc, giống như Mân Hào sẽ học đại học Ly, cách xa nơi cô học bốn tiếng ngồi xe lửa, lại chưa từng nói cô cô biết. Cũng không hỏi ý kiến cô, đã tự mình quyết định mọi chuyện. Mà lúc này, bên người hắn còn rất nhiều nữ nhân khác, hắn cũng chưa từng vì cô mà nghĩ sẽ giữ khoảng cách với họ. Luôn luôn lạnh nhạt cô, thậm chí có lúc bỏ quên cô.

Gần đây còn xuất hiện một Chu Mĩ Anh. Cô thật sự không chịu nổi.

"Mân Hào....Chúng ta chia tay đi."

Hai chữ này nói ra, Châu Hiền bật khóc, thanh mai trúc mã, nhiều hơn hai chữ bạn thân, cảm tình bao nhiêu năm, nói hết liền hết.

Đau ngắn không bằng đau dài.

Cô không muốn miễn cưỡng chính mình, Mân Hào ở bên cạnh không cho cô cảm giác an toàn.

Học trung cao trung ba năm, mỗi lần đều thấy hắn ở bên cạnh một nữ nhân khác vui vẻ trò chuyện. Cô thật sự không biết khi nào lại nhảy ra một nữ nhân khác, trực tiếp bắt hắn đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro