Chương 2: Chúng ta biết chúng ta là gì, nhưng không biết có thể được gọi là gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hãy đến với tôi ngay bây giờ và giải phóng tôi
khỏi cơn đau đớn tột cùng. Giày vò
và đốt cháy trái tim tôi.
Nàng hỡi, trong tất cả các trận chiến, hãy sát cánh bên tôi
và là đồng minh của tôi."

-Sappho

Có lẽ một số đặc điểm tốt nhất của Enid có thể được xem là sự quyến rũ, thân thiện và sự tự tin vượt trội của nàng.

Cứ cho là, những đặc điểm này là những khía cạnh ít tự nhiên hơn trong tính cách của nàng và giống như một tấm chăn được dệt cẩn thận thiết kế ra để che giấu sự lộn xộn không an toàn mà mới chính là nàng (ngoại trừ có thể là sự thân thiện, nhưng thậm chí điều đó đã chuyển đổi qua nhiều năm thành nơi của sự đeo bám và sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho bạn bè của nàng, bất kể cái giá phải trả cho bản thân nàng là gì).

Mọi người đều biết nàng quá đam mê, kịch tính và xúc động, nhưng nàng để dành điều đó cho những thứ mà nàng biết cuối cùng không thực sự quan trọng, chẳng hạn như Poe Cup.

Chắc chắn, thật tuyệt khi cuối cùng giành chiến thắng, và vẻ mặt của Bianca là vô giá, nhưng nàng biết sẽ không phải là ngày tận thế nếu đội của nàng không giành chiến thắng; nàng sẽ chỉ hành động như vậy thôi.

Không có vấn đề gì khi Wednesday xé bỏ màu sắc từ cửa sổ ở một nửa căn phòng của nàng, vì Enid biết rằng cô làm như vậy là hoàn toàn công bằng, nhưng nàng vẫn tức giận về điều đó.

Tuy nhiên, với những thứ quan trọng với nàng, thực sự quan trọng, những thứ đó nàng cất giữ cẩn thận bên trong.

Nỗi sợ hãi của nàng về việc không bao giờ hóa sói.

Những lời chế giễu liên tục từ bầy đàn vì những thất bại của nàng.

Luôn là nỗi thất vọng của gia đình dù nàng có cố gắng thế nào.

Những lời phê bình liên tục của mẹ nàng, mặc dù Enid đã cố gắng hết sức để phớt lờ, vẫn mài mòn nàng hết lần này đến lần khác.

Nỗi sợ hãi sâu sắc rằng nếu nàng không giữ được tính cách vui vẻ, rực rỡ và tỏa nắng của mình mọi lúc, thì bạn bè sẽ đẩy nàng ra xa.

Bởi vì, thành thật mà nói, ai lại muốn giải quyết mớ cảm xúc và sự bất an mà nàng luôn cẩn thận che giấu chứ?

Tất cả những điều đó đã được nhét vào một chiếc hộp và đẩy vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm trí nàng nhiều năm trước, và nàng không ngừng nghiền nát nó.

Những người duy nhất thực sự biết sự thật là bố của nàng, Yoko, và bằng cách nào đó, Wednesday.

Nàng vẫn không hoàn toàn chắc chắn rằng người cuối cùng đã xuất hiện như thế nào.

Trên thực tế, nàng biết chính xác nó đã xảy ra như thế nào.

Wednesday có khả năng đặc biệt này để phơi bày ra những khía cạnh của những người cố gắng che giấu một cách tuyệt vọng, dù tốt hay xấu. Cho dù đó là Hyde quái dị của Tyler, ý thức trung thành mạnh mẽ đáng ngạc nhiên của Bianca hay dòng cảm xúc sôi sục của chính Enid, nó dường như luôn xảy ra xung quanh bí ẩn cô gái.

Ngoài ra, việc ở chung phòng ký túc xá với ai đó trong một khoảng thời gian dài, bất kể bề ngoài cả hai có thể khác nhau như thế nào, cũng có nghĩa là họ chắc chắn sẽ bắt đầu tiếp thu những đặc điểm riêng của người kia.

Enid thích nghĩ rằng nàng khá thông thạo Wednesday vào thời điểm này.

Phần lớn, nàng có thể biết liệu Wednesday đang khó chịu, tức giận, muốn giết người, hài lòng, tự mãn hay thậm chí là hạnh phúc trong một dịp hiếm hoi nào đó, qua từng cái nhíu mày, mấp máy miệng và các mức độ ngắt giọng khác nhau của cô khi đang phun ra những lời lăng mạ.

Nhưng vì Enid đã trở nên quá hiểu cách tương tác độc đáo với thế giới của Wednesday và rất nhiều điều cô giấu kín, Enid chỉ có thể cho rằng điều tương tự cũng được áp dụng ngược lại.

Ý nghĩ vừa đáng sợ vừa giải thoát một cách kỳ lạ.

Với sự tình bạn phát triển của họ, Enid đã hiểu rằng phần lớn những lời xúc phạm của Wednesday đối với nàng không nhằm mục đích làm tổn thương; chúng thực sự có ý giúp đỡ. Một số được cho là để cổ vũ nàng theo kiểu thoải mái kỳ quặc của Wednesday, một số được cho là thể hiện sự quan tâm theo cách duy nhất mà Wednesday biết (hoặc tự cho phép mình làm), và số khác được cho là sẽ đánh lạc hướng khi nàng đang lo lắng về một điều gì đó nghiêm trọng và cần phải bị phân tâm trước khi nàng chuyển sang chế độ hoàn toàn hoảng loạn.

Enid biết tất cả những điều này, bởi vì ngay cả khi cãi nhau - trận cãi nhau đầu tiên của họ, trận duy nhất thực sự nghiêm trọng bất chấp những tranh cãi và cãi vã thường xuyên của họ - Wednesday chưa một lần nhắc đến việc Enid không thể chuyển đổi.

Ngay cả khi nàng vẫn còn tức giận với người bạn cùng phòng của mình, một phần nào đó trong nàng vẫn dành thời gian để đánh giá cao rằng Wednesday không bao giờ sử dụng việc nàng không thể hóa sói của nàng để chống lại nàng ngay cả khi họ liên tục lăng mạ qua lại, mặc dù điều đó là điểm yếu dễ nắm bắt và lớn nhất của nàng.

Sau khi họ làm lành (chủ yếu là do sự kiên trì của Enid), mối quan hệ của họ ngày càng bền chặt hơn.

Nhưng nàng sẽ không bao giờ quên cái cách mà Wednesday lặng lẽ nói, "Bỏ cuộn băng đi."

Hoặc cách cô gần như thốt ra (vì Wednesday không bao giờ làm điều gì thô lỗ như 'thốt ra gì đó'), "Thing nói rằng ông ấy nhớ cậu."

(Enid nghĩ về điều đó nhiều hơn lẽ ra nàng nên nghĩ khi đi ngủ vào ban đêm).

Bây giờ, Enid chắc chắn rằng Wednesday Addams là bạn thân nhất của nàng và Wednesday cũng coi nàng như vậy, bất chấp mọi khó khăn chồng chất chống lại họ. Hai người họ khác nhau, khác đến mức gần như buồn cười, nhưng họ khác nhau theo mọi cách khiến họ hoàn toàn phù hợp với nhau.

Theo một cách hoàn toàn thuần khiết , cho dù Yoko có trêu chọc nàng về người nàng thích đến mức nào đi chăng nữa thì nàng hoàn toàn không thích Wednesday.

Nàng đã trưởng thành trong khoảng thời gian ở cùng Wednesday. Nàng không sợ là chính mình nữa. Nàng ngày càng ít quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mình. Nàng ngày càng tự tin hơn trong việc thể hiện và làm những điều nàng thích một cách tự hào. Và mặc dù nàng sẽ không bao giờ nói như vậy (vì rất có thể nàng sẽ ăn một mũi phi tiêu ninja bất ngờ ở phía sau nếu nàng làm vậy), nàng biết Wednesday là lý do chính cho việc đó.

Nhìn thấy một người quá tự tin vào bản thân, một người không bao giờ có bất kỳ điều gì để cho đi, một người không quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mình(và thậm chí còn thầm thích thú khi phần lớn mọi người chủ động không thích mình), khiến Enid muốn thay đổi, để có được niềm tự hào tương tự về bản thân.

Vì tất cả những thay đổi tích cực trong cuộc sống của Enid kể từ khi nàng gặp Wednesday, và vì họ là bạn thân của nhau nên Enid đã chuẩn bị đầy đủ để sử dụng điểm mạnh nhất của mình.

Ngay cả trước khi nàng tự tin hơn, đó là điều mà nàng luôn tự hào nhất. Nàng biết đó thực chất là một phần của bản thân chứ không phải là một trong nhiều cơ chế bảo vệ của nàng trước nỗi sợ hãi bị thất vọng, bị bỏ rơi.

Điểm mạnh nhất của nàng luôn là khả năng thích ứng với xã hội.

Để tồn tại và phát triển như một người giao thiệp rộng, dễ hòa nhập ở những nơi như Nevermore, từ khi còn nhỏ, nàng đã học cách không bị khuất phục trước bất cứ điều gì.

Cho đến nay, Wednesday Addams là người kỳ lạ nhất mà nàng từng gặp, và gia đình nàng cũng lạ không kém, nếu không muốn nói là còn hơn.

Xem xét cha của Wednesday đã từng ở Nevermore trước khi bị bắt vì tội giết người và sau đó được thả vào ngày hôm sau, mọi cáo buộc đã được xóa bỏ, giữa những tin đồn rằng Wednesday và mẹ nàng đã tống tiền thị trưởng vì vụ đó sau khi bị bắt vì tội trộm mộ (một điều mà chắc chắn Wednesday sẽ làm), Enid biết điều này là đúng.

Nàng sẽ không che giấu hoặc cố gắng hạ thấp bản thân - không che giấu tình yêu của mọi thứ có màu sắc rực rỡ, không giấu đi tính cách khoa trương của nàng, và không xấu hổ vì sự phấn khích tột độ của nàng đối với hầu hết mọi thứ, không còn nữa.

Ngay cả khi đó là lời nguyền rủa đối với gia đình của Wednesday giống như đối với Wednesday (mặc dù Enid thích nghĩ rằng Wednesday sẽ bớt ghét nó hơn trước đây một chút và thậm chí có thể đã trở nên chịu đựng được điều đó), nàng sẽ không xin lỗi vì đã là chính mình.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nàng sẽ tạo ấn tượng tốt với gia đình của Wednesday. Nàng quyết tâm rằng mùa hè "bị bắt làm con tin" sẽ là mùa hè tuyệt vời nhất mà nàng từng có.

Gia đình Addams có thể là thách thức lớn nhất của nàng về khả năng thích ứng.

Thành thật mà nói?

Nàng không đợi được.





Khả năng không thích hợp của nàng được kiểm tra ngay khi nàng bước ra khỏi ô tô lần thứ hai trước ngôi biệt thự kiểu gothic khá (thẳng thắn mà nói) khổng lồ mà Wednesday gọi là nhà.

Nàng hầu như không có thời gian để suy nghĩ về việc đây là nơi Wednesday lớn lên có phù hợp như thế nào trước khi nàng thấy mình bắt được một cái nỏ vài giây trước khi nó xuyên qua thân mình, phản xạ người sói của nàng đã cứu nàng khỏi cái chết khủng khiếp.

Nàng ngạc nhiên chớp mắt một lúc trước khi liếc nhìn lên và thấy một cậu bé (Pugsley, nàng cho là vậy) đang trố mắt nhìn nàng từ cửa sổ tầng hai, tay cầm chiếc nỏ trống không.

"Ồ! Em còn tưởng rằng chị có thể tránh được, không nghĩ tới chị thật sự bắt được nó!" Cậu bé hét lên một cách hào hứng, cười toe toét và vung nỏ về phía nàng theo cách mà nàng sẽ coi là một cách thân thiện nếu cậu không cố dùng nó để giết nàng.

"Pugsley." Wednesday nói, bước bên cạnh Enid và cô gần như liếc nhìn cậu bé. "Hoặc là rời đi và thôi làm cái mụn nhọt phiền phức, nếu không chị sẽ trói em vào ghế điện cho đến hết tuần."

Pugsley chỉ cười toe toét hơn trước lời đe dọa này, nhưng đã biến mất khỏi cửa sổ với chiếc nỏ trên tay.

Enid chớp mắt lần nữa và chuyển sang Wednesday.

"Đó là em trai tôi, Pugsley. Thằng bé chỉ nói xin chào thôi." Wednesday nói.

Enid nhìn xuống chốt nỏ nắm chặt trong tay, vẫn không chắc rằng tất cả những điều đó có thực sự xảy ra hay không.

Nàng nhìn vào Wednesday.

"Có phải vì áo len của tớ không?"

Nàng đã quyết định mặc một trong những bộ đồ yêu thích của mình để chuẩn bị gặp gia đình Addams, Lurch dựng lên một tấm màn đen để nàng có sự riêng tư khi thay đồ trong xe. Chiếc áo len có hoa văn với các vòng màu cầu vồng khác nhau có kích thước nhỏ dần cho đến khi biến mất ở giữa ngực.

Nhìn nhận lại, nó khiến nàng hơi giống một mục tiêu rất sặc sỡ.

Khóe miệng của Wednesday nhếch lên rất nhẹ ở khóe miệng trước khi cô lấy cái chốt nỏ từ Enid và xem xét nó.

"Đừng lo, nó bị cùn rồi. Cùng lắm cậu sẽ bị bầm tím. Cậu có thể sẽ không bị những mũi tên hàng thật bắn vào mình cho đến khi cậu đã ở đây ít nhất một tuần và hoàn toàn ổn định."

"Ồ tốt." Enid trả lời yếu ớt. Nàng không biết tại sao mình lại ngạc nhiên.

Wednesday cất chốt vào một cái túi ẩn nào đó bên trong áo khoác của cô và sau đó đưa tay trở lại vị trí quen thuộc sau lưng.

"Thành thật mà nói, Pugsley bằng cách nào đó đã trở nên dịu dàng hơn kể từ khi tôi rời đi. Tôi sẽ phải chỉnh nó trong mùa hè."

Enid mỉm cười, ngay cả khi một cơn gió lạnh bất thường thổi qua người nàng và khiến nàng rùng mình, quấn chặt hơn chiếc áo khoác màu hồng mà Wendesday đã khuyên nàng mặc.

Không phải là mùa hè sao? Nàng tự nghĩ.

"Hãy để tớ đoán; nếu là cậu, cậu sẽ bắn một mũi tên bén nhọn vào tớ đúng không?

"Một chiếc làm bằng bạc, tất nhiên rồi." Wednesday nói, bắt đầu đi về phía cửa trước. Enid suýt vấp ngã khi vội vàng đuổi theo nàng nàng, Thing chạy theo họ.

"Đợi đã, chúng ta có nên giúp mang hành lý không?"

"Tôi đảm bảo với cậu, Lurch thừa khả năng tự mình xử lý đống hành lý." Nhìn lại, người quản gia dường như đang làm rất tốt việc tự mình thu dọn đống hành lý nặng nề. Nhìn ông, nàng sẽ nghĩ ông chẳng cầm gì nặng nề ngoài những chiếc gối ngoại cỡ.

"Ngoài bạc ra, có lẽ tôi cũng sẽ tẩm vào mũi tên bằng bả sói, chỉ để đảm bảo công việc sẽ được hoàn thành mà không có rắc rối phát sinh." Wednesday tiếp tục.

"Vậy gia đình cậu có biết tớ là người sói không?" Enid hỏi, thư giãn bất chấp mọi thứ. Nàng không biết làm thế nào mà nói về khả năng sát hại chính bản thân khiến nàng thoải mái, nhưng đó chỉ là tác động mà Wednesday có xu hướng gây ra cho nàng, thật kỳ lạ.

"Không. Nhưng gia đình tôi biết rằng cậu có phản xạ và sự nhanh nhẹn siêu phàm, thu hẹp nó xuống chỉ còn một số khả năng có thể xảy ra ngoài trường hợp cực kỳ hiếm. Tôi đã sẵn sàng đối phó với bất kỳ sinh vật nào họ đoán tên, nhưng xét đến việc cậu không đeo kính râm và bộ móng vuốt sắc nhọn mà cậu đang trưng ra, thật dễ dàng để xác định ngay cậu là người sói."

Enid giật mình và nhìn xuống tay mình. Thật vậy, móng vuốt của nàng đã bật ra sau đòn tấn công bất ngờ. Nàng nhanh chóng thu chúng trở lại kích thước bình thường và cố gắng kiềm chế sự đỏ mặt xấu hổ.

"Đừng lo," Wednesday nói. "Thị lực của em trai tôi không tốt bằng một nửa của tôi, vì vậy em ấy có thể không nhìn thấy móng vuốt của cậu. Gia đình tôi sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ khi đoán xem cậu là gì."

"Tớ không nên, cậu biết đấy, nói với họ sao?" Enid hỏi khi họ bước lên cầu thang rên rỉ trước hiên. Trong một giây, nàng thề rằng chúng thực sự di chuyển dưới chân nàng một cách hoàn toàn không tự nhiên, nâng lên như thể giúp nàng bước lên cầu thang chứ không phải lún xuống dưới sức nặng của nàng .

"Tại sao phải giúp họ dễ dàng như vậy?"

Cánh cửa đôi kêu cọt kẹt mở ra dù không nhìn thấy ai đằng sau họ, một tiền sảnh lớn với cầu thang to lộ ra bên trong.

Enid cảm thấy tay mình nổi da gà, nhưng nàng không chắc đó là do run sợ, lạnh lẽo hay phấn khích. Có lẽ là hỗn tạp của cả ba.

Họ bước vào trong, Lurch đi ngay sau, mang theo tất cả hành lý (chết tiệt, ông ấy thật khỏe), và những cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng họ với một tiếng cọt kẹt lớn khác.

Wednesday dừng lại một lúc sau khi Lurch đi ngang qua họ, một chút bối rối và tò mò sáng lên trong mắt. Cô nhìn Enid đánh giá.

"Hấp dẫn. Có vẻ như Nhà đã thích cậu rồi."

"Đợi đã, ngôi nhà? Nó sẽ làm gì nếu không thích tớ?" Enid không khỏi hỏi.

"Nó sẽ không giúp cậu lên cầu thang, cánh cửa bên phía cậu sẽ không mở ra, nó có thể đã cố đóng sầm lại cái tay chân nào đó của cậu nếu cậu không bước qua nó đủ nhanh, và hai bên cửa sẽ đã đóng lại phía sau chúng ta với một tiếng nổ lớn."

"Và cậu không thể cảnh báo tớ sao?"

"Còn gì là vui nữa? Bên cạnh đó, một lời cảnh báo rõ ràng là không cần thiết."

Khi Wednesday không nhìn thấy, Enid quay lại và thì thầm lời cảm ơn trước cửa. Nếu ngôi nhà còn sống, nàng chắc chắn muốn bên phe của nó.

Đáp lại, một trong những cánh cửa mở ra he hé và vẫy lại với nàng trước khi tự đóng.

Enid cười toe toét và quay lại với Wednesday. Trước sự thất vọng của nàng, Wednesday dường như đã chứng kiến ​​​​toàn bộ cuộc trao đổi, đánh giá qua cái nhíu mày thích thú của cô.

"Cậu không cần phải cảm ơn Nhà đâu, cậu biết mà."

Enid đứng thẳng dậy và nhìn Wednesday.

"Việc thể hiện lòng biết ơn hay lịch sự không bao giờ là sai. Bên cạnh đó, nếu cậu có một ngôi nhà sẽ mở cửa cho cậu và giúp cậu lên cầu thang, thì đó không phải là điều hiển nhiên và chắc chắn thỉnh thoảng xứng đáng được 'cảm ơn'."

Toàn bộ ngôi nhà dường như rùng mình và rên rỉ đồng ý. Enid cười toe toét khi mí mắt của Wednesday co giật, nụ cười thậm chí còn rộng hơn khi nó co giật lần nữa.

Wednesday quay lại và băng qua một giá treo áo khoác phức tạp có hình dạng gần giống như một cây nến lớn, cởi áo khoác của côra một cách gọn gàng và chìa nó ra. Giá treo áo khoác lao về phía trước và giật lấy nó khỏi tay cô, khiến Enid giật nảy mình trước hành động bất ngờ.

Wednesday nhìn lại nàng.

"Tôi đề nghị cậu cởi áo khoác và mũ cho Hector. Ông ấy có xu hướng xé chúng ra khỏi cơ thể người khác nếu họ không tự làm điều đó."

"Được thôi." Enid ngoan ngoãn cởi mũ và áo khoác ra rồi cẩn thận đưa chúng cho Hector, chiếc giá treo áo giật lấy chúng khỏi tay nàng nhanh như khi ông làm với Wednesday. Ít nhất thì Hector cũng nhẹ nhàng treo chúng vào móc thích hợp, ngay cả khi anh ta thô bạo giật chúng khỏi người.

"Hector có thường làm thế không?"

"Có, ông ấy rất thích áo khoác, mũ và khăn quàng cổ. Đừng lo, ông sẽ chăm sóc chúng cẩn thận, mặc dù đôi khi có hơi khó thuyết phục ông trả lại."

"Ờ được rồi. Chà, cảm ơn Hector." Enid quyết định đứng về phía lịch sự, vì có vẻ như mọi thứ trong ngôi nhà của Wednesday, bao gồm cả chính ngôi nhà, đều có một kiểu dạng ý thức và chúng không phải dạng thô lỗ.

"Mọi thứ trong nhà cậu còn sống không?" Nàng hỏi Wednesday, đi theo cô sang bên phải và đi xuống vài bước vào một phòng khách lớn với những đồ trang trí rất rùng rợn nhưng thú vị.

"Điều đó phụ thuộc vào định nghĩa của cậu về sự sống." Wednesday trả lời. "Mặc dù có rất nhiều thứ ở đây bị ám bởi các linh hồn."

"Đợi đã, vậy Nhà và Hector bị ám à?"

"Có và không. Hector là chú của chú của tôi và có một nỗi ám ảnh kỳ lạ với trang phục ngoài trời khi ông ấy còn sống. Không ai đặc biệt ngạc nhiên khi cuối cùng ông ám hồn vào chiếc giá treo áo khoác sau khi bị chính tủ quần áo của mình đè bẹp trong một trận động đất. Nhà, mặt khác, chúng tôi không hoàn toàn chắc chắn về nó. Ngôi nhà đã như thế này trước khi gia đình tôi chuyển đến vài thế kỷ trước, vì vậy không ai dám chắc liệu nó có bị ma ám hay nó tự sống lại bằng cách nào đó."

"Rồi." Enid chậm rãi nói. "Được rồi, hoàn toàn có lý. Có điều gì khác mà tớ nên biết không, hay cậu sẽ để tớ tự mình tìm hiểu?"

Cái nhìn thích thú của Wednesday là tất cả câu trả lời mà Enid cần, và nàng thở dài.

"Vậy thì tự mình tìm hiểu nó là được."

Wednesday thở hắt ra mà Enid chắc chắn là một tiếng cười và tiếp tục dẫn nàng từ từ đi khắp căn nhà. Thing nhanh chóng trèo lên vai của Wednesday và đối mặt với Enid để ông có thể kể cho nàng nghe về một số đồ vật thú vị hơn mà họ đi ngang qua.

Sau khi đi qua phòng khách trang trí công phu, họ bước vào một hành lang treo những bức chân dung của các thành viên gia đình Addams.

Chúng dường như di chuyển qua khóe mắt của Enid nhưng luôn hoàn toàn đứng yên khi nàng nhìn thẳng vào chúng.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Nàng hỏi, cố gắng quyết định xem bức chân dung của một người tên Fester có ngọn nến thực sự đang nhấp nháy hay không. Wednesday kiên nhẫn một cách kỳ lạ khi cho phép Enid tạm dừng và xem xét mọi thứ và bức tranh thú vị mà họ đi ngang qua.

"Đến phòng gia đình. Gia đình tôi sẽ tập trung ở đó để chào đón tôi về nhà và đánh giá con tin mới của chúng tôi."

Enid đảo mắt nhưng mỉm cười khi Thing ra dấu "khách" cho nàng.

Wednesday cau mày với cả hai nhưng vẫn tiếp tục đi dọc hành lang mà không bình luận gì, khiến Enid cười toe toét.

Thing ngọ nguậy trong thích thú.

Ở cuối hành lang là một tấm thảm da gấu ngay trước một cánh cửa mở ra khi họ đến gần, để lộ một căn phòng thậm chí còn rộng hơn cả phòng khách. Bằng cách nào đó, nó có nhiều đồ trang trí kiểu Gothic xa hoa hơn so với phòng khách và những chiếc trường kỷ và ghế bành màu đen trông thoải mái một cách kỳ lạ.

Tuy nhiên, một phần lớn trong số những chiếc trường kỷ và ghế đó có bốn người ngồi quay lại đối mặt với phía họ ngay khi cánh cửa mở ra.

Enid phải chống lại ý muốn đóng băng tại chỗ trước sự chú ý bất ngờ.

Hai người ngồi trên chiếc ghế dài ngay đối diện họ là bố mẹ của Wednesday, trông giống như một cặp đôi không tương xứng như khi nàng gặp họ lần đầu tiên, nhưng rõ ràng là đang yêu nhau từ cách họ vô thức áp vào nhau và nắm tay với những ngón tay đan vào nhau.

Trên chiếc ghế dài đối diện với họ là một người phụ nữ trông giống hệt những gì Enid sẽ hình dung nếu ai đó yêu cầu nàng tưởng tượng một phù thủy già ở đầm lầy sẽ trông như thế nào, đội một chiếc mũ lông vũ lớn trông giống như nó đang hít thở và thứ mà Enid khá chắc chắn là mạng nhện đan xen trong bờm tóc xoăn của bà. Người phụ nữ lớn tuổi đang nhìn nàng và Wednesday qua vai với nụ cười gần như điên cuồng trên khuôn mặt, nhưng bà không ngừng đan cái... bất kể thứ gì bà đang đan.

Pugsley đang ngồi trên chiếc ghế bành bên trái họ, tay vẫn cầm nỏ nhưng cười toe toét với Wednesday với tất cả sự thân thiện và niềm vui của một đứa em trai vô cùng háo hức được gặp lại chị gái.

Lòng bàn tay của Enid bắt đầu đổ mồ hôi, vì vậy nàng giấu chúng sau lưng để lau sạch một cách tinh vi.

Wednesday bước vào phòng.

"Mẹ, cha, thật kinh khủng khi gặp hai người, như mọi khi. Pugsley, em cần nhắm bắn kỹ hơn, em còn không bắn gần trái tim của cậu ấy và nếu em may mắn, có lẽ nó sẽ đâm thủng phổi nếu em sử dụng cái chốt được mài sắc đúng cách."

"Rất vui được gặp chị, chị ạ." Pugsley cười toe toét với cô. Wednesday quay đi liếc nhìn bà lão.

"Bà ơi, trông bà còn kinh tởm hơn những gì cháu nhớ. Còn chú Fester, cháuthấy chú vẫn chưa bị chính quyền bắt giữ. Thật ấn tượng, xét đến khả năng duy trì trạng thái 'ẩn danh' tệ hại của chú."

Enid đang định hỏi về chú Fester, vì không có ai khác trong phòng, thì một người đàn ông nhợt nhạt, hói đầu với quầng đen dưới mắt (không hiểu sao còn sẫm màu hơn của Wednesday) và mặc một chiếc áo khoác đen đột nhiên nhảy xuống trước mặt Wednesday nhảy xuống không biết từ đâu, một nụ cười toe toét nở trên khuôn mặt ông.

Enid giật mình.

Chà, ông trông giống hệt như bức chân dung của ông, còn không có ngọn nến đang chập chờn.

"Đáng lẽ ta phải biết là cháu sẽ đánh hơi được ta chứ, sát thủ sắc như dao cạo của anh!" Ông vui vẻ nói.

"Làm như khó lắm vậy, cậu được gọi là Fester vì một lý do, thưa cậu. Cháu có thể ngửi thấy cậu từ hành lang."

*Fester: mưng mủ

Enid hít một hơi tinh tế. Ồ, vậy ra đó là nơi phát ra mùi đó.

Nàng nghĩ đó chỉ là mùi hương tự nhiên của ngôi nhà, nhưng bây giờ khi nàng chú ý, mùi thối rữa phảng phất chắc chắn đến từ chú Fester này, và bản thân ngôi nhà dường như chủ yếu có mùi như bụi, gỗ ẩm và đất nghĩa địa (mà Enid đoán là là từ nghĩa địa theo nghĩa đen được Wednesday đề cập chiếm một phần lớn trong sân sau của họ).

"À, thật tuyệt vời khi con rắn nhỏ của chúng ta trở lại!" Gomez tuôn ra sau khi Fester ngồi phịch xuống chiếc ghế dài bên cạnh người bà.

Ông và Morticia đứng dậy khi Wednesday đến gần và đứng trước mặt họ.

Enid đã rất ngạc nhiên khi Gomez ôm Wednesday và thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi Wednesday cho phép điều đó.

Tuy nhiên, cái ôm rất ngắn và Gomez lùi lại chỉ sau vài giây, rõ ràng đã quá quen với việc con gái mình không thích động chạm.

Morticia không cố gắng ôm con gái mình, nhưng bà đẫ trao cho Wednesday nụ cười với rất nhiều sự ấm áp và dịu dàng yêu thương khiến tim Enid đập thình thịch trước khi nàng có thể làm chậm nó lại.

"Bố mẹ nhớ sự hiện diện đen tối của con lấp đầy hành lang với những đám mây đau khổ, đứa con khốn khổ đáng sợ của ta." Morticia nói, nhẹ nhàng vén một lọn tóc ra sau tai của Wednesday trước khi đan hai tay ra trước mặt. "Chuyến đi của con có suôn sẻ không?"

"Bọn con đã chứng kiến ​​hai vụ tai nạn xe hơi và bốn con chim từ trên trời rơi xuống chết trong khi lái xe về nhà."

Nụ cười của Morticia và Gomez rộng hơn.

"Chà, ngay cả khi bản thân chiếc xe không va chạm hay lao khỏi cầu, thì ít nhất con cũng có thứ đó để chuyến xe không quá nhàm chán, ma petite rose noire." (hoa hồng đen bé nhỏ của ta.)

"Cháu có nhặt bất kỳ con chim chết nào không?" Bà nội hỏi, vẫn nhìn chằm chằm vào... Enid nheo mắt. Đó có phải là một chiếc áo len có ba cánh tay không?

"Thật không may, cháu quyết định sẽ tốt hơn nếu đến đây càng nhanh càng tốt thay vì làm chậm tiến độ của bọn cháu để thu thập rác thải."

Bà cau mày và ngừng đan len.

"Tại sao? Điều gì có thể quan trọng hơn việc thu thập các nguyên liệu tiềm năng cho bữa tối? Lẽ ra chúng ta cũng có thể pha một mẻ Potio Mortis mới!" (Thức uống tử thần)

Enid đau bụng trước lời ám chỉ rằng họ có thể ăn thú chết dọc đường cho bữa tối, nhưng trước khi nàng có thể suy nghĩ về nó quá lâu, Wednesday tiếp tục.

"Để giảm khả năng con tin của cháucố gắng trốn thoát thành công."

Lúc này, cả gia đình đều chú ý đến nàng.

Enid nuốt nước bọt, đứng vững và bước tới chào họ với nụ cười rạng rỡ, nhưng ngay khi nàng đặt chân lên tấm thảm da gấu, nó bất ngờ gầm gừ với nàng.

Bằng cách nào đó, nó ngửa đầu ra sau và lao vào nàng, hàm răng của nó sắp xé nát đôi ủng da màu nâu yêu thích của nàng trong gang tấc.

Theo bản năng, nàng gầm gừ đáp lại nó, trầm hơn và đe dọa hơn những gì nàng nghĩ rằng mình có thể làm được trong hình dạng con người, móng vuốt của nàng giơ ra như một lời cảnh báo.

"Thậm chí đừng có nghĩ đến chuyện đó!" Nàng gầm gừ với tấm thảm.

Không có gì làm hỏng quần áo của nàng, ấn tượng đầu tiên đáng nguyền rủa.

Nó ngồi xuống và ngừng gầm gừ, mặc dù nó nhìn nàng với ánh mắt rất khát máu.

Nàng ngượng ngùng nhìn lại gia đình, che đậy sự bối rối của mình vì sự bộc phát bằng nụ cười tỏa nắng nhất và bằng cách rút móng vuốt ra sau lưng.

"Cháu rất xin lỗi về điều đó!"

"Ôi đừng thế, cháu yêu," Morticia nói với một nụ cười rạng rỡ đáng ngạc nhiên, di chuyển vòng quanh Wednesday để bước đến gần Enid một cách duyên dáng, đưa tay giúp nàng và giúp nàng xuống cầu thang mà không giẫm lên tấm thảm một lần nữa.

"Bruno khá nhạy cảm khi có người giẫm lên, thế thôi."

"Ồ được rồi. Thật tốt khi biết điều đó." Nàng nói với một cái lườm nhẹ về phía Wednesday, người chỉ nhìn lại nàng với vẻ thích thú.

Gomez ngồi xuống cười khúc khích, nhìn vợ mình.

"Bây giờ, cháu hẳn là Enid Sinclair nổi tiếng mà chúng ta đã nghe rất nhiều về!" Morticia nói với một tia bí ẩn trong mắt khi bà dẫn Enid tới một trong số ít ghế trống còn lại, chiếc ghế dài đối diện với ghế của Pugsley giữa hai chiếc ghế dài khác.

"Ừm, vâng, là cháu. Cháu cho rằng màu sắc và móng vuốt đã làm lộ điều đó?"

"Đúng vậy đó, mi joven loba (sói nhỏ của ta) . Thật tuyệt vời biết bao khi cuối cùng cũng được gặp cháu đàng hoàng!" Gomez nói, giọng ông ấm áp và chân thật đến mức khiến Enid đỏ bừng mặt một cách hạnh phúc.

"Và cách mà đôi mắt của cháu lóe lên! Ta đã từng nhìn thấy những người sói có đôi mắt màu vàng, nhưng đôi mắt của cháu hoàn toàn là vàng ánh!" Morticia tiếp tục, kéo nàng vào một cái ôm hoàn toàn bất ngờ và chặt đến bất ngờ, cái ôm mà Enid chỉ vừa mới nhớ là đã đáp lại trước khi Morticia lùi lại, nở một nụ cười nhẹ cuối cùng trước khi quay lại với chồng trên chiếc ghế dài cạnh bà.

Tự hào đến mức nàng trông giống như một quả cà chua, Enid ngồi xuống và cố gắng tìm một kiểu phản ứng nào đó để không khiến nàng trông giống một con ngốc khi Wednesday bước vào và vô tình cứu nàng.

"Mẹ, cha, hai người có phải hống hách như vậy không?" Cô hỏi với một tiếng thở dài yếu ớt, ngồi ngay bên cạnh Enid.

Enid để ý rằng có một chiếc ghế bành tách biệt trong góc đối diện với phần còn lại của căn phòng mà bằng cách nào đó nàng biết rằng thường sẽ là lựa chọn đầu tiên của Wednesday.

Nàng bằng cách nào đó thậm chí còn đỏ mặt hơn.

Nàng sẽ xỉu mất nếu nó cứ như vậy, nàng chắc chắn về điều đó.

Enid không nhận thấy rằng phần còn lại của nhà Addams cũng để ý đến việc lựa chọn chỗ ngồi bất thường của Wednesday. Vào thời điểm này, chiếc ghế bành nói trên đã trở thành độc quyền của Wednesday và nàng ghê tởm khi có bất kỳ ai cố gắng ngồi cạnh nàng trong một dịp hiếm hoi mà nàng ngồi trên một trong những chiếc ghế dài.

Pugsley có vẻ bối rối, nhưng tất cả những người lớn đều có vẻ ngoài hiểu biết, Gomez và Morticia đặc biệt tự mãn.

"Giờ thì cháu yêu," Morticia nói với vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt, "thật không may là đã khá lâu rồi chúng ta mới có được niềm vui khi có một người sói làm khách. Có điều gì đặc biệt mà cháu sẽ cần trong thời gian lưu trú không?"

"Con tin." Wednesday nhắc nhở họ.

Thing nhảy từ vai của Wednesday sang vai của Enid và gõ "KHÁCH" bằng mã Morse trên vai nàng.

Enid hầu như không thể không cười khúc khích, nhưng Wednesday vẫn lườm cả hai.

"Rốt cuộc thì tôi có cần nhốt ông trong ngăn kéo bàn không, Thing?"

"Tại sao? Có phải Thing đã làm gì sai không?" Enid hỏi một cách ngây thơ nhất có thể, nàng và Thing đồng loạt nghiêng đầu (hoặc, ít nhất là cái giống như đầu gần của Thing).

Mí mắt của Wednesday lại co giật một lần nữa. Cô quay mặt về phía trước, cách xa họ.

"Tôi không bao giờ nên để hai người gặp nhau. Cậu đã làm hư ông ấy."

"Và tước bỏ mối liên kết của chúng tớ ư?" Enid kêu lên. "Nhưng Thing và tớ là bạn thân!" Thing cụng tay nàng để làm vững chắc luận điểm

"Càng có thêm lý do để chia cắt hai người, nó sẽ mang đến mức độ tra tấn như nhau cho cả hai người." Wednesday nghiêng đầu suy nghĩ.

"Thật ra, đó sẽ là một cách rất thích hợp để bắt đầu tra tấn cậu vào mùa hè này. Tôi có nhiều kế hoạch cần thời gian để thiết lập, vì vậy đây sẽ là một cách dễ dàng để bắt đầu trong khi tôi chuẩn bị cho những cực hình trong tương lai của cậu."

Thay vì làm nàng sợ, như câu nói này có thể xảy ra khi họ gặp nhau lần đầu, Enid chỉ đơn giản đảo mắt và huých vào vai Wednesday bằng vai của nàng.

"Aw, đừng có ghen Wednesday! Cậu vẫn là người bạn tốt nhất của tớ."

"Nói tôi ghen tị một lần nữa và cậu sẽ thức dậy với cái đầu cạo trọc."

Enid nheo mắt và chạm vào tóc nàng một cách tự vệ.

"Cậu không dám đâu."

Wednesday chỉ đơn giản nhướng mày với nàng.

Enid đang đùa ai vậy? Tất nhiên là cô sẽ làm thế.

Cuộc trò chuyện nhỏ của họ bị gián đoạn bởi một mũi nỏ khác, lần này nhắm vào đầu Enid và cực kỳ sắc bén, khiến Enid bắt được vài centimet cách mặt nàng.

Pugsley cười toe toét với nàng một cách thích thú.

"Ồ! Và chị thậm chí còn bị phân tâm hơn lần này! Người sói thật ngầu!"

" Brava, mi querida (Hay lắm, con yêu)!" Gomez kêu lên, vỗ tay với sự nhiệt tình không chính đáng. "Một cú bắt tuyệt vời! Em có đồng ý không, mi amour (em yêu)?"

"Chắc chắn rồi, một màn thể hiện xuất sắc của tinh thần thể thao. Rất ấn tượng, mon loup chéri (bé sói yêu dấu của ta)." Morticia đồng ý.

Enid rụt rè cúi đầu xuống, chỉ vừa đủ tránh làm mũi nỏ chọc vào mắt nàng.

Wednesday lấy chiếc nỏ từ Enid và bẻ nó làm đôi, nhìn thẳng vào mắt Pugsley.

"Con có thể nhắc nhở gia đình khủng khiếp của mình rằng Enid là con tin của con, do đó chỉ con mới được phép tra tấn cậu ấy không? Hay con sẽ cần phải treo cổ một con chuột can thiệp nào đó bằng ngón chân của nó từ xà nhà để ném sự thật đó vào hộp sọ của mọi người không?"

Enid đảo mắt khi một lần nữa bị coi là con tin, bỏ lỡ cách ánh mắt Gomez và Morticia sáng lên một cách thích thú.

"Tất nhiên, đám mây bão nhỏ của chúng ta, con bé là của con." Morticia nói.

Enid phớt lờ cách đôi má ửng hồng lại bắt đầu xuất hiện trên mặt nàng. Có lẽ nếu nàng bỏ qua nó, nó sẽ biến mất. Đó không phải tuyệt lắm sao?

Pugsley thất vọng hạ nỏ xuống vì không thể bắn nhiều hơn vào nàng, nhưng những người còn lại trong gia đình vẫn có vẻ vui mừng khi có nàng ở đây.

Với tư cách là khách, bất kể Wednesday gọi là gì.

"Ồ, thật tuyệt khi lại có một người sói trong nhà." Bà nói với một nụ cười hoài niệm. "Ta rất hy vọng thấy cháu lột da."

"Ta mong được nghe tiếng hú khát máu của cháu vang vọng khắp đầm lầy vào kỳ trăng tròn tiếp theo." Fester nói với một nụ cười toe toét.

"Ooh, em có thể xem chị hóa soi không? Em chưa từng thấy người sói biến đổi bao giờ!" Pugsley hào hứng hỏi, quên đi sự thất vọng.

"Nào, nào, mọi người, đừng áp đảo 'con tin' của chúng ta," Morticia nháy mắt với Enid, khiến Wednesday cau có. "Ta chắc rằng con bé và Wednesday có nhiều thứ cần giải quyết, và có lẽ trước bữa tối, con có thể đưa Enid đi tham quan ngôi nhà cchws, Wednesday? Chúng ta không muốn con bé bị lạc trong những bức tường như em họ Torrent đã làm bị cuối thằng bé ở đây."

"Không chắc là điều đó sẽ xảy ra, vì em họ Torrent là một thằng ngốc, nhưng được thôi thưa mẹ." Enid mỉm cười trước lời khen ngụ ý của Wednesday rằng cô nghĩ Enid thông minh và đứng vững khi Wednesday nghĩ như vậy. Thing nhảy xuống và nhanh chóng đến chỗ Fester, cả hai chia sẻ một kiểu bắt tay kỳ lạ nào đó trước khi Thing bắt đầu nói với ông điều gì đó bằng một loạt động tác quá nhanh khiến nàng không thể hiểu được. Có lẽ là cập nhật mọi chuyện, vì tất cả những câu chuyện mà nàng đã nghe về Fester là liên tục chạy trốn và hiếm khi có cơ hội ghé nhà.

"Rất vui được gặp tất cả mọi người." Enid nói với một nụ cười rạng rỡ. "Và cháu thực sự biết ơn vì mọi người đã để cháu ở lại đây- xin lỗi, đã 'bắt cháu làm con tin' ở đây, trong suốt mùa hè."

Enid nháy mắt với Morticia và phớt lờ cái lườm mà Wednesday dành cho cả hai.

"Không cần cảm ơn chúng ta, chúng ta thực sự không hài lòng khi có cháuở đây." Gomez cười toe toét với nàng.

"Đúng, rất thất vọng khi chào đón cháu đến nhà của chúng ta. Hét lên nếu cháu cần bất cứ điều gì, ma chérie (cháu yêu). Hẹn gặp lại vào bữa tối." Morticia mỉm cười.

Enid gật đầu với họ và theo Wednesday ra khỏi phòng.

Tuy nhiên, trước khi họ hoàn toàn bước ra, Enid dừng lại một lúc và cúi xuống.

"Tôi rất xin lỗi vì đã dẫm lên cậu Bruno. Tôi không biết điều đó khiến cậu khó chịu và tôi đảm bảo sẽ không tái phạm nữa." Nàng nói một cách chân thành nhất có thể.

Rồi nàng nheo mắt, cúi xuống gần hơn và gầm gừ vào đôi mắt đen lạnh lùng của Bruno.

"Nhưng nếu cậu còn cố ăn giày của tôi một lần nữa, tôi sẽ nhuộm cho cậu màu hồng sáng nhất mà tôi có thể tìm được, màu sáng đến mức có thể làm đau cả mắt tôi. Hiểu chứ?" Bruno thở ra những gì nàng cho là một thỏa thuận trước khi miễn cưỡng nằm xuống, nhìn đôi giày của nàng một cách thương tiếc nhưng không cố gắng cắn nàng.

Nàng đứng thẳng dậy và cẩn thận bước vòng qua phần còn lại của nó cho đến khi đứng bên cạnh Wednesday.

"Được rồi, bạn cùng phòng, dẫn đường!"

Wednesday nở một nụ cười nhỏ nhất trước khi bước về phía trước, Enid vui vẻ nhảy theo sau cô.

Có lẽ cuối cùng thì việc hòa thuận với gia đình của Wednesday sẽ không khó khăn đến thế.





Enid không thể để sự im lặng ngự trị lâu, bằng tất cả năng lượng và niềm hạnh phúc đang sôi sục trong nàng.

"Gia đình cậu thật tuyệt vời!" Enid nói với Wednesday ngay khi nàng chắc chắn rằng họ đã ở ngoài tầm nghe thấy. "Ước gì tớ có một gia đình như của cậu!"

Wednesday chỉ ậm ừ đáp lại.

"Thật đó! Tớ biết cậu luôn nói rằng cậu ghét bố mẹ và mọi thứ, nhưng rõ ràng là họ yêu cậu và yêu nhau rất nhiều-"

"Buồn nôn, phải không?"

"-Và Pugsley chỉ thần tượng cậu-"

"Một điều gì đó nó sẽ hối hận khi lớn lên, tôi chắc chắn."

"-Và cậu rất thân với Bà và Chú Fester của cậu; rõ ràng là họ và bố mẹ cậu đã dạy cậu nhiều thứ hữu ích hơn gia đình tớ đã từng dạy-"

"Đó không phải là một điều khó thực hiện."

"-Và từ cái cách mà mọi người luôn nhắc đến người thân của mình và đoàn tụ gia đình ít nhất ba lần một năm và bằng cách nào đó không bao giờ quên bất kỳ ai trong số họ thậm chí hàng thế kỷ sau khi họ qua đời-" Enid thở dài, nghĩ về bầy đàn của mình và họ đuổi mọi người ra khỏi bầy nhanh như thế nào nếu họ không cư xử như những người sói "đúng đắn", họ luôn bị cấm nói về hoặc nói chuyện với những người không còn là thành viên của bầy nữa, làm thế nào nếu nàng qua thêm vài năm nữa nếu không hóa sói thì có lẽ nàng đã bị đuổi ra ngoài rồi...

"Tớ sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để được sống trong một gia đình như của cậu." Enid thì thầm buồn bã.

Wednesday dừng bước và quan sát Enid một lúc với ánh mắt tò mò, giống như cách cô đã làm khi ở trong phòng ký túc xá của họ.

Một lần nữa, Enid không cảm thấy gì khác ngoài một con côn trùng bị ghim để thử nghiệm, hoặc giống như một trong những bảng điều khiển Ted Bundy Pinterest đáng lo ngại của Wednesday.

Lần cuối cùng Wednesday nhìn nàng như vậy, nàng đã bị bắt cóc.

Nàng thực sự hy vọng lần này không có nghĩa là toàn bộ bầy đàn của nàng sẽ biến mất một cách bí ẩn.

"Nếu cậu muốn có một gia đình như của tôi, thì hãy trở thành một người nhà Addams." Cuối cùng thì Wednesday cũng nói, trước khi đột ngột quay lại và bước xuống hành lang. Enid loạng choạng khi cố bắt kịp nàng, điều này cực kỳ khó chịu vì phản xạ người sói của nàng sẽ khiến nàng bớt vụng về hơn.

Nhưng không, rõ ràng là không.

Ít nhất, không phải với Wednesday.

Cuối cùng khi nàng bắt kịp, nàng cười khúc khích và nhanh chóng kéo Wednesday vào một cái ôm quàng vai, điều mà Wednesday cho phép. (Gần đây cô đã cho phép rất nhiều, nhưng đó có thể chỉ là do cô cam chịu nhu cầu được chạm và ôm bạn bè của Enid).

"Xin lỗi Wednesday, tớ không thể bắt nạt bố mẹ cậu để nhận nuôi tớ, và mẹ tớ sẽ không bao giờ cho phép điều đó ngay cả khi họ muốn." Nàng thở dài và đan hai tay vào nhau sau lưng. "Dù sao đó cũng là một ý nghĩ hay."

Wednesday chỉ ngân nga một lần nữa.

"Tôi sẽ chỉ cho cậu phòng của chúng ta ở đâu trước tiên; Lurch lẽ ra phải mở hành lý của chúng ta rồi, mặc dù tôi chắc chắn rằng ông không biết phải làm gì với hành lý của cậu và chỉ đơn giản là để phần lớn trong số đó thành đống ngay ngắn trên giường của cậu."

Enid bật cười khi nghĩ đến người đàn ông Frankenstenian to lớn đang nhìn xuống vô số áp phích, rèm cửa, tchotchkes và bộ sưu tập áo len cầu vồng của Enid với vẻ mặt trống rỗng đầy bối rối trước khi nhẹ nhàng tách chúng thành từng đống theo phân theo loại và màu sắc.

*ttchotchkes: những vật trang trí nho nhỏ, linh tinh

Ồ, để có một bức ảnh về điều đó trên tường của nàng.

Wednesday nhìn lại nàng với một nụ cười ma quái.

"Nào, mio ​​amato sole (mặt trời yêu dấu của tôi), chúng ta phải nhanh lên nếu tôi phải cho cậu xem toàn bộ ngôi nhà trước bữa tối."

"Đợi đã." Enid đột ngột dừng lại, nheo mắt nhìn Wednesday với vẻ nghi ngờ. "Cậu vừa gọi tớ là gì? Nếu cậu định xúc phạm tớ, ít nhất hãy đủ can đảm để nói điều đó bằng tiếng Anh chứ."

Wednesday dừng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhướn mày và nói;

"Ti adoro più dell'oscurità della notte o del profumo dei morti.

Farei qualunque cosa per te.

Ucciderei per te.

Morirei per te.

Vivrei per te.Se desideri la luna, la strapperò dal cielo e la schiaccerò in un anello, in modo che solo tu possa cantare con essa.

Ogni giorno ti racconterò delle fiamme brucianti che provochi nel mio freddo cuore nero, di come mi torturi nel modo più squisito con ogni sorriso che mi dai, di quanto desidero avvolgermi tra le tue braccia finché non saremo sepolti insieme e per sempre intrecciato.

Non riesco a immaginare una vita, o una morte, senza dite.

Ridurrei in cenere il mondo solo per passare un giorno con te.

Se me lo permetti, passerei ogni respiro del resto dei miei giorni con te.

Un giorno ti sposerò e ti renderò parte della mia famiglia, una famiglia che ti vedrà per quello che sei veramente, magnifica, mozzafiato, bellissima.

E se non è quello che desideri, morirò volentieri per il mio desiderio per te.

Pensavo di poter sfuggire alla maledizione della mia famiglia, ma hai dimostrato di essere la mia rovina.

Sei il mio amore, l'unico amore che avrò mai, e morire per mano tua è la morte più piacevole che potessi mai sognare.

Sei la mia vita, il mio sole, la mia anima, , e ti darei tutto."

"Tôi ngưỡng mộ em hơn cả bóng tối của màn đêm hay hương thơm của người chết.

Tôi sẽ làm mọi thứ vì em.

Tôi sẽ giết vì em.

Tôi sẽ chết vì em.

Tôi sẽ sống vì em.

Nếu em muốn có mặt trăng, tôi sẽ lấy nó từ bầu trời và nghiền nát nó trong một chiếc nhẫn, để chỉ em có thể hát với nó.

Mỗi ngày tôi sẽ kể cho em nghe về ngọn lửa mà em đốt cháy trong trái tim đen lạnh giá của tôi, cách em tra tấn tôi theo cách tinh tế nhất với mỗi nụ cười em dành cho tôi, cách tôi khao khát được cuộn mình trong vòng tay của em cho đến khi chúng ta được chôn cùng nhau và mãi mãi quấn lấy nhau.

Tôi không thể tưởng tượng một cuộc sống, hay một cái chết, mà không có em.

Tôi sẽ đốt cháy cả thế giới thành tro chỉ để được ở bên em một ngày.

Nếu em cho phép, tôi sẽ dành từng hơi thở của những ngày còn lại của tôi với em.

Một ngày nào đó tôi sẽ kết hôn với em và biến em thành một phần của gia đình tôi, một gia đình sẽ nhìn nhận con người thật của em; tráng lệ, ngoạn mục, tuyệt đẹp.

Và nếu đó không phải là điều em mong muốn, tôi sẵn sàng chết vì điều ước của mình dành cho em.

Tôi nghĩ rằng tôi có thể thoát khỏi lời nguyền của gia đình tôi, nhưng em đã chứng minh được sự suy bại của tôi.

Em là tình yêu của tôi, tình yêu duy nhất tôi sẽ có, và chết dưới tay em là cái chết dễ chịu nhất mà tôi từng mơ ước.

Em là cuộc sống của tôi, mặt trời của tôi, linh hồn của tôi và tôi sẽ cho em tất cả mọi thứ. "

Enid chỉ có thể há hốc mồm trước vẻ mặt trống rỗng của Wednesday, tâm trí nàng quay cuồng với sự bối rối và những suy nghĩ nửa vời và không một chút nhiệt huyết từ âm thanh của Wednesday nói về mọi thứ bằng tiếng Ý . Wednesday đã khiến mọi thứ trở nên rất khó khăn đối với toàn bộ thứ 'chắc chắn không phải là tình yêu' của Enid.

"Cái quái gì thế?!" Cuối cùng thì nàng cũng có thể lắp bắp.

"Một mối đe doạ." Wednesday nhẹ nhàng nói trước khi cô quay lại và bắt đầu bước đi. "Tôi khuyên cậu nên theo sát, để tránh bị lạc trong các bức tường."

"Wednesday!" Nàng phản đối, nóng nảy theo gót hôm Wednesday. "Cậu không thể làm điều đó, nó không công bằng!"

Enid đuổi theo người bạn cùng phòng của nàng và liên tục hỏi đi hỏi lại, và Wednesday thì không có trả lời hoặc chỉ trả lời bằng tiếng Ý.

Khi họ về đến phòng của mình, Enid đã ngạt thở vì cả cuộc thẩm vấn không có kết quả và vì tiếng cười trước những trò hề của Wednesday, Wednesday trông cũng thích thú không kém theo cách vẻ mặt trống rỗng của nàng.

"Nếu cậu định đe dọa tớ bằng tiếng Ý," Enid cuối cùng cũng nói, "làm sao tớ hiểu được mình nên cảm thấy bị đe dọa như thế nào?"

Wednesday nhìn Enid với ánh mắt đen tối và nụ cười (đẹp) lạnh thấu xương trên khuôn mặt.

Tim Enid loạn nhịp.

"Đừng đặt câu hỏi nữa, mio ​​carissimo amore (người tôi yêu nhất). Cậu sẽ tìm ra."

...Việc này có thể khó hơn nàng nghĩ.

_________

Bộ này thật sự rất dài, 1 chương từ 8-10k chữ lận 😭😭 nhưng đọc vậy mới đã hehe. Tác giả rất hay dùng tiếng Ý, Pháp, Hy Lạp nên mình sẽ chèn luôn bản dịch ngay sau đó cho mọi người dễ theo dõi hen. Còn nữa là bìa truyện là art được 1 bạn artist vẽ tặng dành riêng cho fic này của bạn tác giả, và bạn tác giả cũng có nói là muốn ảnh này làm cover cho truyện, nên xem đây là bìa độc quyền cho truyện này cũng được, vinh hạnh quá hihi. Art được vẽ dựa trên 1 chi tiết trong truyện nên mọi người để ý nhé, đọc xong nhìn bìa là tưởng tượng ra ngay hihi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro