Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cái phòng, ba người, trên giường nằm hai người, ở cửa đứng một người.

Tôn Thừa Hoan vừa mới quay đầu lại nhìn, nghĩ thầm vì sao Lâm Vi lại đột nhiên đến đây, tiếp theo liền nghe Lâm Vi lúng túng nói, "... Các ngươi tiếp tục."

Vốn chỉ là lúng túng một chút, thế nhưng Lâm Vi vừa nói như vậy, trực tiếp lúng túng đến cực điểm.

Tư thế hiện tại của nàng cùng Bùi Châu Hiền xác thực có chút... Nàng còn ôm eo Bùi tổng, cả người đều kề sát ở trong lồng ngực của Bùi tổng, rõ ràng không có gì, nhưng Lâm Vi vừa vọt vào, thì lại có cảm giác giống như bị bắt gian tại trận.

Tôn Thừa Hoan buông Bùi Châu Hiền ra, ngủ đến đầu nặng nề ngất ngất, hiện tại lại giống như bị rót nước đá vào đầu, trong nháy mắt liền tỉnh táo.

Chưa tới ba giây đồng hồ, Lâm Vi rất thức thời rời khỏi hiện trường vụ án, cũng quên luôn chính mình là tới làm gì. Nguyên lai những ngày gần đây, Tôn Thừa Hoan không phải đi cùng dã nam nhân, mà là cùng Bùi Đại tiểu thư hỗn cùng một chỗ, "Canh cá" lần trước, chính là Bùi Châu Hiền không có sai mà.

"Ài..." Tôn Thừa Hoan vừa mới hé miệng, còn chưa nói gì, Lâm Vi đã vội vội vàng vàng chạy mất, lúc này thật sự là giải thích không rõ, cái miệng đó của Lâm Vi có thể đem người sống nói thành chết, đem người chết nói đến sống dậy, lúc trước còn chưa thấy cái gì đã có thể nói tới thiên hoa loạn trụy, hiện tại nhìn thấy một màn khiến cho người ta hiểu lầm như vậy.

(Thiên hoa lạc trụy: ngàn hoa rơi loạn)

"Thật xấu hổ, ta sẽ giải thích với nàng..." Tôn Thừa Hoan nhắm mắt, cùng Bùi Châu Hiền nói như vậy.

Nào có biết Bùi tổng ngược lại còn nói, "Giải thích cái gì?"

Lâm Vi hiểu lầm quan hệ giữa các nàng, lẽ nào Bùi Châu Hiền không có nhìn ra sao? Nàng tất nhiên là nhìn ra rồi, chỉ là đang giả bộ thôi, Tôn Thừa Hoan nghĩ thấy cũng đúng, chuyện như vậy càng xoắn xuýt trái lại có vẻ càng lúng túng. Lần này, coi như Tôn Thừa Hoan không chủ động đi giải thích, y theo tính tình của Lâm Vi, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng nên chuẩn bị thật đầy đủ, nghênh tiếp "Mưa to gió lớn" đến từ Lâm tiểu thư thì hơn.

"Không có... Cảm tạ."

Tôn Thừa Hoan nhẹ giọng nói cảm tạ, lúc này các nàng đang sóng vai ngồi ở trên giường. Tôn Thừa Hoan khó có thể tưởng tượng được, vừa nãy các nàng lại ôm cùng một chỗ thân mật không kẽ hở như vậy, ngủ ba tiếng, hiện tại Tôn Thừa Hoan còn đang chìm đắm trong ôn nhu an ủi của nàng, không muốn tỉnh táo.

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan khóc đến sưng đỏ hai mắt, thấp giọng hỏi, "Hiện tại khá hơn chút nào không?"

"Ừm." Tôn Thừa Hoan gật gù, Bùi Châu Hiền tựa hồ cũng không để ý đến chuyện hiểu lầm vừa nãy, mà chỉ quan tâm hỏi dò nàng.

"Ta nên đi."

"Hết sốt chưa? Chân còn đau không?" Tôn Thừa Hoan một mạch hỏi liên tiếp mấy vấn đề, "Ăn xong bữa sáng, ta đưa ngươi trở về được không?"

"Ừm, rời giường đi."

Tìm các loại lý do, Tôn Thừa Hoan chỉ muốn cùng nàng ở chung lâu hơn một chút, thậm chí ngay cả Lâm Vi bên kia cũng đã quên đến không còn một mống. Tôn Thừa Hoan vẫn là không rõ về Bùi Châu Hiền, nhưng hiện tại nàng có thể xác định, Bùi Châu Hiền là thật tâm quan tâm nàng, không tính đến lúc trước giữa các nàng trải qua bao nhiêu đùa giỡn. Tôn Thừa Hoan còn muốn ôm nàng, nhưng ở trạng thái tỉnh táo, nàng không có dũng khí làm như vậy.

Từ cực ít chủ động liên hệ với Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan bắt đầu mỗi ngày đều muốn gặp nàng. Từ đáy lòng Tôn Thừa Hoan trở nên khát cầu sự quan tâm của Bùi Châu Hiền, thậm chí không ngần ngại chút nào ở trước mặt nàng biểu hiện sự yếu đuối của chính mình, chỉ cần có thể đổi được một cái ôm chủ động từ nàng.

Bùi Châu Hiền rõ ràng đối với quá khứ của nàng không biết gì cả, nhưng lúc nàng khó chịu, có thể cho nàng ấm áp mà nàng muốn.

Không cần đối với nàng vạch trần vết sẹo của chính mình, nàng cũng có thể cho mình an ủi cần nhất, đây đại khái là nguyên nhân khiến Tôn Thừa Hoan bắt đầu "Mê luyến" Bùi Châu Hiền.

- ----------------------------------------------------------------

Đúng như Tôn Thừa Hoan đã dự liệu, Lâm Vi không có buông tha nàng, ngày đó sau khi nàng đưa Bùi Châu Hiền trở về, lúc trở lại phòng cho thuê, Lâm Vi hai chân bắt chéo đã ngồi sẵn ở trên ghế sô pha trong phòng khách, chuẩn bị đối với nàng tiến hành một trận tra hỏi ma quỷ...

Tôn Thừa Hoan về đến nhà, khom lưng ở tủ giày thu dọn đám giày bị Lâm tiểu thư làm loạn, kéo việc nhà ra nói, "Buổi trưa ở chỗ này của ta ăn cơm, muốn ăn cái gì?"

"Tôn Thừa Hoan ngươi ít nói sang chuyện khác, xảy ra chuyện gì, không giải thích một chút sao?" Trưa hôm nay, khi Lâm Vi nhìn thấy Tôn Thừa Hoan ôm Bùi Châu Hiền nằm ở trên giường, cái loại xung kích kia... Ở trong từ điển của Lâm Vi, nàng đã tìm không ra từ ngữ thích hợp để hình dung.

"Ngươi nói Bùi tổng a?" Tôn Thừa Hoan biết rõ còn hỏi, Lâm Vi thật sự sẽ hỏi như vậy, tựa hồ cũng không có gì, dù sao nàng cùng Bùi Châu Hiền trong lúc đó, xác thực là không có thứ gì.

"Ngươi cùng với nàng..." Lâm Vi nhìn vẻ mặt trên mặt Tôn Thừa Hoan, bình tĩnh như thế, sau đó dò hỏi, "Cái kia?"

"Ngươi cả nghĩ quá rồi, chúng ta chính là bằng hữu bình thường." Tôn Thừa Hoan cầm ly thủy tinh, chậm rãi uống nước, bình tĩnh mà nói, bằng hữu bình thường, đây là định nghĩa chuẩn xác nhất cho quan hệ giữa các nàng, Bùi Châu Hiền nhất định cũng là coi nàng là bằng hữu bình thường.

Nàng làm sao sẽ cùng Bùi Châu Hiền trở thành bằng hữu? Bùi Châu Hiền tại sao lại qua đêm ở nhà nàng? Còn ám muội như vậy ôm cùng một chỗ... Vấn đề Lâm Vi muốn hỏi quá nhiều, cũng không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, "Bằng hữu bình thường mà ngươi muốn giấu giấu diếm diếm? Những ngày qua ngươi đều đi cùng với nàng đi, nàng mỗi ngày đều ngủ ở nơi này của ngươi sao?"

Lâm Vi đem "Mỗi ngày đều ngủ ở nơi này của ngươi" thành công nói thành cảm giác "Mỗi ngày đều ngủ cùng ngươi".

"Ta không phải chê ngươi miệng lớn, mới không nói đó sao? Không thể chịu được ngươi cả ngày cằn nhằn mãi, ngày hôm qua nàng không thoải mái, ở nơi này của ta ngủ một đêm, ta thực sự là nói không rõ với ngươi, ngược lại ngươi không nên nói bậy nói bạ là được rồi."

Hai người phụ nữ ngủ ở trên một cái giường không kỳ quái, ôm cùng một chỗ cũng không kỳ quái, thế nhưng hai người kia là Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền, lúc này Lâm Vi liền cảm thấy rất kỳ quái. Trước đây Lâm Vi nói Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền những cái kia đều là trêu chọc, nhưng hiện tại Lâm Vi nói đến có chút nghiêm túc, bởi vì Tôn Thừa Hoan tựa hồ có hơi quá lưu ý đến Bùi Châu Hiền, từ lần sự kiện nấu cháo kia liền có thể thấy được, lúc đó Tôn Thừa Hoan nghe thấy thù lao hai vạn khối đều tức giận thành bộ dạng gì? Quay đầu lại vẫn hùng hục chạy đi nấu cháo cho người ta.

Tôn Thừa Hoan luôn luôn là nhận tiền không tiếp thu người, nhưng ở trước mặt Bùi Châu Hiền lại không nói chuyện tiền... Bằng trực giác của phụ nữ, Lâm Vi luôn cảm giác Tôn Thừa Hoan đối với Bùi Châu Hiền có hảo cảm ở phương diện kia. Hơn nữa, hiện tại Tôn Thừa Hoan đã bị Bùi Châu Hiền "Ăn chết rồi", từ tin nhắn tán gẫu của các nàng, có thể thấy...

"Bùi Châu Hiền người như thế không phải chúng ta có thể trêu tới, ngươi đối với nàng vẫn nên lưu tâm nhiều một chút, coi như nàng là nữ nhân, ngươi cũng nên có đề phòng." Từ sau khi trải qua chuyện lần trước, Lâm Vi hoàn toàn thay đổi cái nhìn đối với Bùi Châu Hiền, lúc trước nàng còn tưởng rằng Bùi Châu Hiền cùng Bùi Dữ Lộ giống như nhau là người ngốc nhiều tiền. Đáng sợ nhất chính là Bùi Châu Hiền là loại người hỉ nộ vô hình vô sắc, có tiền có thế có thủ đoạn.

"Kỳ thực nàng là người rất tốt." Tôn Thừa Hoan không khỏi phản bác Lâm Vi, vừa mới bắt đầu cái nhìn của nàng đối với Bùi Châu Hiền, cũng giống như Lâm Vi như vậy, nhưng sau mấy lần tiếp xúc, nàng đã bị Bùi Châu Hiền làm cảm động. Đương nhiên, Lâm Vi chỉ có thể cho rằng nàng đây là ngốc.

"Thừa Hoan..." Lâm Vi suy nghĩ một chút, vẫn là nói, "Nàng có lão công."

Tôn Thừa Hoan trầm mặc một lúc.

Lâm Vi nói, rất nhiều người có tiền đều đã kết hôn những vẫn ở bên ngoài chơi bời các loại, hôn nhân đối với bọn họ chỉ là bề ngoài, thương mại thông gia lại giống như là làm ăn như thế, ngươi tới ta đi, lợi dụng lẫn nhau. Tôn Thừa Hoan cũng cảm thấy, chính mình giống như không có tư cách gì đi hỏi sự tình của Bùi Châu Hiền cùng Hạ Tề... Bùi tổng khẳng định có dự định của bản thân nàng.

Mặc kệ Hạ Tề tra ra làm sao, hiện tại hắn vẫn là vị hôn phu của Bùi Châu Hiền, không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ kết hôn. Không cần Lâm Vi nhắc nhở, Tôn Thừa Hoan cũng rõ ràng, có một số tình cảm còn chưa kịp nảy sinh, liền bị chôn xuống bùn đất che đi, còn đè ép đến chặt chẽ.

"Đại Vi, ta biết ngươi là quan tâm ta, ta lại nghiêm túc nói với ngươi một lần, ta cùng Bùi tổng chính là bằng hữu bình thường, lại nói, ngươi không phải cũng cùng Bùi Nhị tiểu thư là bằng hữu sao? Làm sao ta cùng Bùi Đại tiểu thư kết bạn, liền trở nên không thuần khiết rồi?"

"Ngươi rõ ràng là tốt rồi." Nghe Tôn Thừa Hoan nói như vậy, Lâm Vi chỉ mong là mình cả nghĩ quá rồi, Lâm Vi quái gở thăm thẳm nhổ nước bọt một câu, "Ta có thể không có cùng Nhị tiểu thư kết giao lên giường."

"Gần như đạt được a!" Tôn Thừa Hoan nghe xong muốn đánh người, chuyện này phỏng chừng có thể bị Lâm Vi trêu chọc đến sang năm.

- --------------------------------------------------------

Trong phòng âm nhạc, Bùi Dữ Lộ đối diện với nhạc phổ của ca khúc mới đờ ra, nàng sờ sờ môi, lại nghĩ tới buổi tối ngày hôm ấy ở khách sạn, Nhan Âm ôm eo nàng, cưỡng hôn nàng... Tuy rằng hình ảnh rất lúng túng, nhưng sau khi cùng Nhan Âm hôn môi, tựa hồ một cánh cửa lớn của thế giới mới được mở ra trong nàng, nàng nguyên bản nghĩ rằng chính mình sẽ chán ghét cùng nữ nhân như vậy, nhưng trên thực tế lại không giống như vậy...

Từ sau ngày đó, Bùi Dữ Lộ cùng Nhan Âm liền chưa từng gặp mặt, chỉ ở trên mạng tán gẫu qua vài câu.

Lúc Nhan Âm đi vào phòng âm nhạc, nhìn thấy một nữ hài tóc ngắn đang chống đỡ đầu thất thần, nàng thăm dò hô một câu, "Dữ Lộ?"

"Hả? Ngươi làm sao lại đến trường học, không phải đóng phim sao..."

Trải qua sự kiện say rượu lần kia, đây là lần đầu tiên gặp mặt, lúc nói chuyện biểu hiện của hai người đều có chút không tự nhiên.

"Ngươi cắt tóc, ta suýt chút nữa không nhận ra." Nhan Âm cười nói, Dữ Lộ hẳn là đã nhận ra được, nguyên nhân mà bản thân mình muốn nàng nuôi tóc dài, lúc đó chỉ là theo bản năng nói chuyện, Dữ Lộ liền kiên trì nhiều năm như vậy.

Buổi tối ngày hôm ấy gần đến cửa quán rượu, Bùi Dữ Lộ đầu óc nóng lên, trực tiếp đi tới tiệm cắt tóc, trực tiếp đem mái tóc dài răng rắc tiễn đi, Nhan Âm hỏi nàng như vậy, Bùi Dữ Lộ khó tránh khỏi nhớ tới chuyện đêm hôm đó."Sắp đến mùa hè rồi, tóc ngắn càng nhẹ nhàng khoan khoái chút."

"Tóc ngắn đẹp đẽ, đáng yêu."

Bùi Dữ Lộ nặn nặn bút bi trong tay, "Ngươi không phải nói ta tóc dài đẹp mắt sao?"

"Cũng đẹp, ngươi rất thích hợp để tóc ngắn."

Hai người xoắn xuýt nửa ngày về vấn đề tóc dài tóc ngắn, Bùi Dữ Lộ thay đổi đề tài, "Đúng rồi, biết ngày đi đài thiên văn xem mưa sao băng không? Ta mang tỷ ta tới, chế tạo chút cơ hội cho các ngươi a."

Biết rõ có mưa sao băng của chòm Bạch Dương, rất khó gặp.

"Hay là thôi đi, Châu Hiền tỷ bận bịu..."

Bùi Dữ Lộ lại bắt đầu giống như trước đây, thao nát tâm tác hợp Nhan Âm cùng tỷ nàng, "Thôi đi, tỷ ta hiện tại độc thân a, ngươi phải chủ động một chút, ta biết tỷ ta không tốt truy, không phải có ta giúp ngươi sao, ngay bây giờ ta gọi điện thoại hẹn nàng."

"Dữ Lộ..."

Bùi Dữ Lộ đã bắt đầu gọi điện thoại cùng Bùi Châu Hiền, sau đó Bùi Nhị tiểu thư thỏa thỏa ăn "Bế môn canh", tỷ nàng xảy ra chuyện gì, trước đây dính chặt lấy còn có thể hẹn ra được một hai lần, hiện tại miệng lưỡi mài đến hỏng cũng không hẹn được lấy một lần.

"Ngày mai ta có bữa tiệc, ngươi cùng Tiểu Âm hảo hảo chơi."

Cái gọi là bữa tiệc của Bùi tổng, chính là chỉ việc đi ăn chực ở nhà Tôn tiểu thư.

Lại nói, đoạn thời gian này nàng rất bận bịu, đã lâu không có đi chỗ kia của Tôn Thừa Hoan, hiện tại rất muốn ăn cơm Tôn tiểu thư làm.

"Ngày mai ta nghỉ ngơi."

Nhận được điện thoại của Bùi Châu Hiền, tâm tình của Tôn Thừa Hoan lúc nào cũng trở nên tốt hơn, Bùi tổng ý tại ngôn ngoại nàng vài giây liền hiểu, "Muốn tới dùng cơm ngươi cứ việc nói thẳng đi, ta còn có thể không cho ngươi cơm ăn..."

Bùi Châu Hiền cười khẽ.

"Nếu có rảnh rỗi, ngươi đến sớm một chút tới dùng cơm, nghe nói tám giờ tối nay còn có mưa sao băng."

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro