Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chín giờ rưỡi sáng, bệnh viện thành phố, phòng bệnh cao cấp một người.

Lúc Bùi Châu Hiền mang theo Tôn Thừa Hoan chạy tới, thì Tôn Thải Nam đang đứng ở trạng thái hôn mê, sắc mặt tái nhợt.

"Xảy ra chuyện gì?" Bùi Châu Hiền chất vấn thuộc hạ.

"Bùi tổng, ta không biết nàng sẽ nghĩ không thông." Thuộc hạ cũng rất khó khăn, tối hôm qua nghe theo sắp xếp của Bùi tổng để Tôn Thải Nam ở lại trong khách sạn, nàng thấy Tôn Thải Nam tâm tình không ổn định lắm, còn an ủi thật lâu, lập tức ở phòng sát vách để tiện phối hợp. Chín giờ sáng, nàng đi gõ cửa, nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh, nàng cũng rất lo lắng, tìm nhân viên đến mở cửa, mới phát hiện Tôn Thải Nam dùng một lượng lớn thuốc ngủ.

"Đã tẩy qua dạ dày, bác sĩ nói không có nguy hiểm đến tính mạng."

Tôn Thừa Hoan biết Tôn Thải Nam có chứng mất ngủ, mười mấy năm trước liền mắc phải, nếu không dựa vào những viên thuốc nhỏ bạch sắc kia, mẹ nàng căn bản là không có cách nào ngủ được. Bác sĩ nói, bệnh nhân mang theo bên người một lượng lớn thuốc ngủ, rõ ràng là nàng đã sớm có ý nghĩ coi thường mạng sống của bản thân, "Các ngươi làm người nhà cũng quá không chú ý."

Tôn Thừa Hoan ngồi ở bên cạnh giường bệnh, ngơ ngác nhìn Tôn Thải Nam nằm đó, bác sĩ nói nàng còn mắc phải chứng tâm thần phân liệt nghiêm trọng... Những thứ này Tôn Thừa Hoan đều không biết, cho tới nay, Tôn Thừa Hoan đều coi nàng là một người vô lại không có thuốc nào cứu được, căm ghét hành động của nàng, nhưng xưa nay không nghĩ tới, mẹ nàng trải qua những việc này, là như thế nào chịu đựng những áp lực trong lòng.

"Xin lỗi." Bùi Châu Hiền đỡ vai Tôn Thừa Hoan, nàng đã đáp ứng với Tôn Thừa Hoan, sẽ trông chừng Tôn Thải Nam, nhưng hiện tại...

Cho tới nay, Tôn Thừa Hoan đều đem những câu nói muốn tự sát của Tôn Thải Nam xem như chuyện cười, nghĩ thầm, mẹ nàng làm nhiều chuyện "Xấu xa" như vậy, tự nhiên có thể "Mặt dày mày dạn" tiếp tục sống tiếp ở trên thế giới này.

Tôn Thừa Hoan cúi đầu, đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, trầm giọng nói rằng, "Là ta sai rồi."

"Thừa Hoan." Bùi Châu Hiền đứng ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, đặt ở trong lồng ngực của mình.

Một tiếng sau, Tôn Thải Nam tỉnh lại. Nàng nghĩ mình đã chết rồi, nàng cảm thấy chỉ có chính mình chết đi, mới là cách giải thoát tốt nhất đối với hai mẹ con các nàng, Tôn Thừa Hoan khẳng định đã sớm hận chết nàng, nhưng bởi vì tầng quan hệ mẹ con này, cho nên mới lặp đi lặp lại nhiều lần chịu đựng. Nàng đang tự tay phá huỷ con gái của mình...

"Thừa Hoan, mẹ xin lỗi ngươi."

Tôn Thừa Hoan không nói gì cả, chỉ là mặt không hề cảm xúc mà chảy nước mắt, những năm này, nàng đã không biết nên như thế nào cùng Tôn Thải Nam "Bình thường" ở chung, nhưng các nàng đã từng chính là như vậy, cùng đi qua những tháng ngày gian nan nhất, một bên đánh chửi đối phương, một bên quan tâm đối phương.

"Xin lỗi..." Tôn Thải Nam nửa mở mắt, lại nhắc lại một câu, giống như một người đang tự lầm bầm lầu bầu, Tôn Thừa Hoan trước sau không muốn phản ứng nàng, nhưng điều này cũng không ngoài dự liệu của nàng.

"Ngươi đừng nói nữa." Tôn Thừa Hoan muốn để nàng hảo hảo nghỉ ngơi, rõ ràng là đối với mẹ của mình, nhưng những lời nói quan tâm đều khó có thể nói ra khỏi miệng.

Khả năng là tinh thần chịu đến trùng kích quá lớn, chẳng được bao lâu, nàng lại ngủ thiếp đi.

Bùi Châu Hiền lôi kéo Tôn Thừa Hoan ra khỏi phòng bệnh, nhẹ giọng an ủi nàng, "... Bằng hữu của ta ở nước Mỹ mở ra một trung tâm cai đánh bài, ở bên kia hắn cũng có bác sĩ tâm lý, hẳn là đối với tình huống của mẹ ngươi sẽ có trợ giúp."

"Cai đánh bài..."

"Ừm, mặc kệ như thế nào, chúng ta đều thử xem."

Tôn Thừa Hoan không biết nên làm gì để cảm tạ Bùi Châu Hiền, một người "Hỗn loạn" như nàng, ngoại trừ Bùi Châu Hiền, hẳn sẽ không có một ai muốn đi quản đi.

Tôn Thừa Hoan vẫn là nghe theo ý kiến của Bùi Châu Hiền, hiện tại điều này xem như là biện pháp tốt nhất, mặc kệ có thể cai được đánh bài hay không đều nên thử xem, mà Tôn Thải Nam xác thực cũng cần bác sĩ tâm lý để trị liệu, chi phí đưa Tôn Thải Nam xuất ngoại, so với nợ nần cuồn cuộn không ngừng, cũng không tính là cái gì.

Nhưng ngày nằm viện gần đây, mỗi ngày Tôn Thừa Hoan đều đến xem Tôn Thải Nam, tuy rằng ngoài miệng cái gì cũng không nói, nhưng tâm tư của con gái nàng hiểu rõ, trong lòng Tôn Thải Nam vẫn cảm thấy vui mừng. Bùi tiểu thư cũng thường xuyên bồi tiếp Tôn Thừa Hoan cùng đến, Tôn Thải Nam có thể thấy, quan hệ của các nàng rất thân mật...

Thời điểm Tôn Thừa Hoan không ở phòng bệnh.

"Bùi tiểu thư, cảm tạ ngươi." Tôn Thải Nam nhớ tới ngày đó về nhà, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền nằm trên ghế sa pha, tình cảnh ôm cùng một chỗ, Tôn Thải Nam không tin các nàng là loại quan hệ bao dưỡng như trong lời nói của Tôn Thừa Hoan, vậy hẳn là là người yêu?

Khả năng là bởi vì tự thân trải qua, Tôn Thải Nam đối với nam nhân thất vọng cực độ, bây giờ nhìn thấy nữ nhi cùng nữ nhân cùng một chỗ, nàng cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp cả, trái lại có chút an tâm. Vị Bùi tiểu thư này đối với Tôn Thừa Hoan tốt, Tôn Thải Nam đều nhìn thấy.

"Không cần cám ơn."

"Thừa Hoan nàng nhất định rất yêu thích ngươi." Tôn Thải Nam khẳng định, không phải là yêu thích bình thường, xưa nay Tôn Thừa Hoan không cho nàng đi gặp bằng hữu, ngay cả quen thuộc nhất là Lâm Vi, cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp được hai lần. Tôn Thừa Hoan càng sẽ không nói với người ngoài, nàng có một người mẹ như vậy, nhưng nàng đều đã nói với Bùi Châu Hiền rồi, như vậy đủ để chứng minh, địa vị của Bùi tiểu thư ở trong lòng nữ nhi, là không bình thường.

"A di, nếu như ngươi thật sự muốn tốt cho Thừa Hoan, nên hảo hảo sống sót, không cần lại đánh bài, không cần lại để Thừa Hoan thất vọng. Nàng rất yêu ngươi, ngươi là thân nhân duy nhất của nàng."

"Ừm." Tôn Thải Nam cúi đầu, đăm chiêu đáp.

Một tuần sau, các nàng đưa Tôn Thải Nam đi sân bay, Tôn Thừa Hoan vốn là giận hờn nói không đi, nhưng vẫn bị Bùi Châu Hiền khuyên đi rồi, Tôn tiểu thư trên nhiều khía cạnh đều là mạnh miệng, điểm này, hẳn là di truyền từ Tôn Thải Nam. Những ngày gần đây, một người ngoài như Bùi Châu Hiền đều có thể nhìn ra mẹ con các nàng là quan tâm lẫn nhau, nhưng mỗi lần gặp gỡ hai người các nàng đều bưng cái giá, lời nói xuất phát từ tâm can liền khó như vậy sao?

"Ta đi rồi."

Lúc Tôn Thải Nam xoay người rời đi, trong lòng Tôn Thừa Hoan vẫn còn có chút khó chịu, Tôn Thải Nam làm người chán ghét như vậy, nhưng vẫn luôn xoay chuyển vây quanh bên cạnh mình, kỳ thực hai mươi lăm năm qua các nàng chưa từng tách ra.

"Mẹ, chăm sóc thật tốt chính mình..." Tôn Thừa Hoan nói tới rất nhẹ, còn nói rất nhanh, hơn nữa mặt lại không hề có cảm xúc.

Cho dù chỉ là nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhưng Tôn Thải Nam vẫn nghe thấy được, tuyến lệ vỡ ra, đã mười lăm năm rồi Tôn Thừa Hoan không có gọi nàng một tiếng "Mẹ", nàng nghẹn ngào, "... Ngươi nói cái gì?"

"Chăm sóc thật tốt chính mình." Tôn Thừa Hoan thấp cúi đầu, chữ kia như kẹt ở trong cổ họng, không nói ra được lần thứ hai.

Tôn Thải Nam cũng rất cố chấp, "Ta nói là trước đó."

"Mẹ." Tôn Thừa Hoan nhấc mâu, viền mắt hồng hồng, lại nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Ừm."

Tôn Thải Nam khóc lóc ôm lấy Tôn Thừa Hoan, mới phát hiện nữ nhi đã cao lớn như thế.

"A di, một khi có thời gian ta cùng Thừa Hoan liền qua xem ngươi."

"Được rồi, các ngươi cũng chăm sóc tốt chính mình."

Mười lăm năm đều không gọi nàng một tiếng "Mẹ", ngày hôm nay Tôn Thừa Hoan gọi ra khỏi miệng, cũng coi như là giải được khúc mắc ở trong lòng mình.

Sân bay người đến người đi, Bùi Châu Hiền ôm nàng, nặn nặn môi nàng, "Cũng không biết lúc nào mới có thể thay đổi được cái tật mạnh miệng."

"Cảm ơn..." Tôn Thừa Hoan tựa ở trên vai Bùi Châu Hiền, từng lần từng lần một nói cảm tạ.

Bùi Châu Hiền xoa đầu của nàng, "Không cho khách khí với ta."

Tôn Thải Nam rời đi, đối với Tôn Thừa Hoan mà nói, là một khởi đầu hoàn toàn mới. Hai mươi lăm năm qua, sương mù tràn ngập trong lòng nàng, bắt đầu chậm rãi tản ra, nàng cảm giác được đã có ánh mặt trời chiếu vào, vừa ấm lại vừa tươi đẹp.

Nếu như không phải gặp được Bùi Châu Hiền, cuộc sống của nàng khả năng vĩnh viễn là một mảnh mù mịt, tiếp tục mất cảm giác mà giãy giụa sống sót, còn có ác mộng đến bất tận, ban đêm khóc sau đó tỉnh lại, ngày thứ hai vẫn phải diện đối với cuộc sống như vậy.

Bùi Châu Hiền không chỉ có cho nàng yêu, còn trả lại cho nàng rất nhiều đồ vật vô hình mà quý giá.

--------------------------------------------------

Buổi chiều trở lại khu nhà ở, hai người vừa mới vào nhà, Tôn Thừa Hoan liền bị Bùi Châu Hiền ôm đặt ở trên tường, dựa vào, các nàng thân cao xấp xỉ, mặc kệ là đối diện hay là hôn môi, đều rất thoải mái.

"Ăn cơm tối, rồi đi chỗ kia của ngươi đem hành lý chuyển qua đây."

Trải qua sự kiện lần trước, chính là đem Tôn tiểu thư "Trói gô" đi, Bùi Châu Hiền nhất định phải bắt nàng dọn ra khỏi bên kia, trị an kém lại không có quản chế, mỗi ngày đều khiến cho người ta lo lắng đề phòng.

"Tại sao? Ta ở một mình rất tốt đẹp." Tôn Thừa Hoan cố ý nói như vậy.

"Tôn Thừa Hoan, ngươi có biết nói chuyện yêu đương hay không?"

Tôn Thừa Hoan đưa cánh tay treo lên cần cổ thon dài trắng như tuyết của nàng, không nói lời nào, chỉ cười, ánh mắt chuyển khắp nơi ở trên người nàng, mặt nàng, cổ nàng, vai nàng, đều đẹp mắt như vậy.

"Không biết... Cái kia ta dạy cho ngươi." Bùi Châu Hiền mỉm cười dán lên môi nàng, ôn nhu hôn môi.

Đã thật lâu không có hôn qua nàng, Tôn Thừa Hoan đụng vào trên môi nàng, lập tức há miệng chủ động, tham lam liếm mút, từ lâu Tôn Thừa Hoan đã mê luyến cảm giác hôn của nàng, vừa rồi lúc Bùi Châu Hiền dùng ánh mắt câu chính mình, Tôn Thừa Hoan ở trong lòng liền rục rà rục rịch.

"Này ~~~~~ "

Hai người từ chậm rãi dây dưa đến càng kịch liệt, đôi môi kề sát, không muốn tách ra.

Hôn nồng nhiệt qua đi, hai người đứng cùng một chỗ cười.

Đôi môi tách ra, nhưng mặt của các nàng vẫn là dán đến mức rất gần, hai gò má của Tôn Thừa Hoan ửng đỏ, nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, nhỏ giọng nói, âm thanh như thế rất có mê hoặc, "Ai nói nói chuyện yêu đương liền phải ở cùng nhau?"

"Ta nói." Ỷ vào tư thế thân mật, Bùi Châu Hiền thỉnh thoảng kề sát ở trên môi nàng hôn một hồi, dung ngữ khí ôn nhu ra lệnh, "Những chuyện khác còn có thể theo ngươi, chuyện này ngươi phải theo ta."

Bùi tổng đều đã nói như vậy rồi, Tôn Thừa Hoan nào dám không đáp ứng, căn bản không cưỡng lại được nàng. Kỳ thực Tôn Thừa Hoan nghĩ chuyển tới cũng được, chí ít còn có thể chăm sóc một chút ẩm thực cho nàng.

Tôn Thừa Hoan phì lá gan, đưa tay nắm lấy cằm của Bùi Châu Hiền, nhấc lên, cũng có tư vị đùa giỡn một đại mỹ, trước kia Bùi Châu Hiền cũng yêu thích đối với nàng như vậy, "Ừ~ ta thấy ngươi là muốn để ta làm tiểu bảo mẫu, dễ sử dụng gọi là đến ~~ "

Hiện tại "Tiểu bảo mẫu" đã biến thành một đại danh từ cỡ nào ám muội.

Nhìn thấy nàng cười đến vui vẻ như vậy, bộ dạng không còn buồn phiền, Bùi Châu Hiền cũng thực tâm nở nụ cười, sờ sờ lúm đồng tiền trên mặt nàng, "Ừm, liền yêu thích sai khiến ngươi."

Tôn Thừa Hoan chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi, hiện tại việc cấp bách là nàng phải tìm một công việc, nàng vẫn là người mắc nợ, Tôn Thải Nam ở nước ngoài cũng phải chi tiêu, áp lực không nhỏ. Tuy rằng hiện tại nàng cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, chút tiền nợ đó của mình đối với Bùi Châu Hiền mà nói chỉ là như muối bỏ bể, nhưng độc lập về kinh tế là điều tất yếu, cũng còn tốt Bùi tổng cũng đồng ý điểm này.

Còn công việc trước đây, Tôn Thừa Hoan dự định triệt để không làm, dù sao hiện tại chính mình là người đã có "Vợ", nàng không muốn chọc đến Bùi Châu Hiền không vui.

Những ngày gần đây, Tôn Thừa Hoan đã bắt đầu chuẩn bị CV, đối với một người đã tốt nghiệp nhưng chưa từng làm qua công việc đàng hoàng mà nói, thật đúng là một khiêu chiến.

Sau mười sáu tuổi, Tôn Thừa Hoan liền không dùng tiền ở trong nhà, kỳ thực khẽ cắn răng, tháng ngày đều có thể an ổn vượt qua. Nàng trời sinh là mỹ nhân bại hoại, năm nhất đại học liền đi kiêm chức làm lễ tân, tiền lương của lễ tân có thể so với kiêm chức bình thường khả quan hơn nhiều lắm, vì lẽ đó coi như không cần một phân tiền nào từ trong nhà, thời đại học của Tôn Thừa Hoan trải qua cũng không kém bao nhiêu so với những người khác, hơn nữa khi đó Tôn Thải Nam không có mê đánh bài giống như bây giờ.

Chuyên ngành đại học của nàng là thiết kế thời trang, các lão sư đều nói nàng năng khiếu không tệ, nguyên bản Tôn Thừa Hoan cũng muốn theo đuổi nghề này, nhưng vừa bắt đầu đều phải từ trợ lý đi lên, chút tiền lương ấy thực sự là không trả nổi tiền nợ của mẹ nàng.

Sau đó nàng nhận thức Lâm Vi, hai người liền đầu cơ trục lợi cùng nhau tiền đến, nói đến, Lâm Vi còn ở giao viện Tam Lưu học được biểu diễn một quãng thời gian.

Tôn Thừa Hoan không hẳn sẽ làm CV, vẫn là Bùi Châu Hiền đánh giá giúp nàng, vừa nghĩ tới bằng cấp nữ bác sĩ của Bùi tổng, Tôn Thừa Hoan thật là không có mặt mũi đem CV của mình cho nàng xem, ở trước mặt Bùi Châu Hiền, nàng chính là một đầu cá mặn trăm phần trăm không hơn không kém.

"Bản thảo của ngươi rất đẹp..." Bùi Châu Hiền ngồi ở trên ghế sô pha lật lên CV của Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan dán vào nàng ngồi ở một bên, đem đầu lệch qua dựa ở trên vai nàng, lẳng lặng nghe nàng đánh giá.

Tôn tiểu thư cuối cùng cũng muốn làm việc "Làm đến nơi đến chốn", Bùi Châu Hiền tự nhiên là toàn lực ủng hộ, tuy rằng kinh nghiệm thực tiễn của Tôn Thừa Hoan không đủ, nhưng từ bản thảo có thể thấy, ở phương diện này hẳn là nàng có chút thiên phú, lần trước Bùi Châu Hiền nhìn xem notebook của nàng thì phát hiện được.

Nghe Bùi Châu Hiền nói xong, Tôn Thừa Hoan đưa tay vòng lấy cổ nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt trứng ngỗng dễ nhìn của nàng, hôn một cái, "Làm sao cái gì ngươi cũng hiểu?"

Bùi Châu Hiền rõ ràng phương diện này, là bởi vì mẹ nàng chính là một nhà thiết kế có tiếng ở trong giới, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng có hiểu chút."Nhìn đến mức quá nhiều, dĩ nhiên là rõ ràng một ít."

Dứt lời, Bùi Châu Hiền ôm nàng, trả về nàng một cái hôn.

Bùi tổng câu dẫn như thế, mới một cái Tôn Thừa Hoan sao có thể buông tha.

Tôn Thừa Hoan bắt lấy CV trong tay nàng, ném qua một bên ở trên khay trà, vòng lấy eo của Bùi Châu Hiền, chơi nháo thuận thế đem nàng áp đảo ở trên ghế sô pha, cúi đầu ngậm bờ môi thơm ngọt mềm mại của nàng, dùng sức hôn nàng.

Tôn Thừa Hoan cũng không phải là người bị động, trông trước trông sau, kỳ thực Tôn tiểu thư cực kì dính người. Sau này hai người ở chung, Bùi Châu Hiền phát hiện, bản tính của nàng tựa hồ chậm rãi bại lộ...

Bùi Châu Hiền nằm trên ghế sô pha, nhắm mắt, được nàng hôn chậm rãi thả lỏng thân thể, đưa tay ôm lấy sau gáy của nàng, đồng dạng nhiệt tình dùng môi lưỡi đáp lại.

Hôn sâu nóng rực lan tràn.

"Ừm." Đây mới là Tôn Thừa Hoan trong tưởng tượng của nàng, quả nhiên trước đây Tôn tiểu thư rụt rè đều là giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro