Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới đây đã trãi qua ba tháng sống cùng nhau. Irene ngày càng xinh đẹp làm Wendy lưu luyến không rời, Wendy lúc nào cũng nịnh nọt làm nàng năm lần bảy lượt dù có cảnh giác cũng va vào bẩy của cô.

Hôm nay tập đoàn Son thị có tiệc mừng mở chi nhánh ở Phần Lan. Irene mặc một chiếc váy trắng ngắn tới đùi ôm sát người, hở ngực trông vô cùng quyến rũ, Wendy mặc bộ vest lịch lãm nắm tay cô bước vào buổi tiệc.

Mọi người nhìn cô và nàng đầy ngưỡng mộ. Wendy quét mắt quanh gian phòng, lại nhìn thấy một người phụ nữ khá quen thuộc.

- Irenenie. Lúc chiều em chưa ăn cơm, em tìm gì ăn đi, Wan đi gặp đối tác.

- Được rồi.

Irene mỉm cười với cô. Wendy rời khỏi nàng đi đến một góc.

Irene sau khi ăn uống xong đã là ba mươi phút sau đó. Lợi dụng lúc Wendy vẫn chưa trở lại. Irene ra ban công vắng người nhất nhìn ra bầu trời bên ngoài lại vô tình thấy bóng dáng Wendy đang ôm hôn một người phụ nữ trên thảm cỏ. Xem ra những gì người này nói với nàng đều là giả, bây giờ vẫn còn chưa có con, ly hôn vẫn còn kịp.

Irene bỏ về. Hơn mười một giờ đêm Wendy trở về không thấy nàng, cô lo lắng đi tìm. Trong túi cô có vật đang run lên, là điện thoại reo, Bae Heechul.
- Em nghe đây anh vợ.

- Người của Thịnh Đắc nói Irene uống rượu hơn ba tiếng rồi, còn là loại rượu mạnh. Cậu đến xem nó đi.

- Được rồi.

Wendy nhanh chóng chạy đến Thịnh Đắc, bước vào cửa liền nhìn thấy Irene ngồi uống rượu. Nàng uống không biết say.

- Irene. Về nhà thôi.

Wendy ôm nàng chở về nhà. Bước lên phòng đi tắm sau đó lên giường chuẩn bị ngủ.

- Sao lúc nảy em lại bỏ về trước.

Irene không nói một câu, chỉ lẳng lặng quan sát tỉ mỉ Wendy từ trên xuống dưới.

- Chẳng lẽ cô muốn tôi ở lại quay clip sex ngoài trời cho cô ?

- Em nói gì ?

Irene cười khổ, vạch áo sơ mi của Wendy ra, trên áo có in một nụ hôn của phụ nữ.

- Tôi nói gì có lẽ cô cũng hiểu. Lúc đầu cô xác định không thể bỏ thói trăng hoa thì đừng cưới tôi. Nhân lúc bây giờ còn chưa có con, nhanh ly hôn đi.

Irene nước mắt đầy mặt, người này, mãi mãi cũng không bao giờ thay đổi được.

- Wan sẽ không ly hôn.

- Không ly hôn cũng phải ly hôn.

- Irene. Wan sai rồi, em đừng rời bỏ Wan, không có em Wan sống không được.

Wendy ôm lấy Irene cầu xin, nàng lại mềm lòng vòng tay qua ôm cô. Nàng biết, bản thân mình từ lâu đã rất yêu con người này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro